Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu trai của trưởng thôn (1)

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Bước vào trong thôn, Belin nhảy chân sáo đi trước dẫn đường, Lương Lập Đông đi theo phía sau, còn xa hơn chút nữa là một đám người, đại đa số là trẻ nhỏ nước mũi lòng thòng, dáng vẻ nhếch nhác, xen lẫn giữa chúng là vài người lớn. Thành trấn nhỏ nơi biên thuỳ như vậy mỗi năm hiếm hoi lắm mới có một đến hai người ngoài vào thôn, vì thế mỗi khi có khách từ ngoài tới, người trong thôn thường buông bỏ công việc không cần kíp lắm, cùng chạy tới xem. Đây cũng là một việc giải trí hiếm thấy của những thôn dân làm lụng quanh năm suốt tháng này.

Nếu là khách bình thường, đám thôn dân và trẻ con còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn ra tán vào, kể cả là quý tộc nhỏ tới bọn họ cũng dám nhỏ giọng bàn luận. Song Lương Lập Đông thân mang bộ trường bào giáo đồ đỏ rực, áo choàng đỏ thẫm, bên trên còn lấp lánh hoa văn ma pháp xanh lam, khiến các thôn dân chỉ dám đi theo phía sau nhìn, không dám tuỳ ý lên tiếng.

Đối với người bình thường, quý tộc đã là các vị đại nhân cao quý không thể chạm tới, còn người biết phép thuật thân phận còn cao hơn quý tộc. Bất kể pháp sư, thuật sĩ hay thần quan đều là những người sử dụng sức mạnh siêu nhiên, đều đại biểu cho sự thần bí, đáng sợ, cho dù cách xa hắn cả cây số, nếu ngươi dám nói xấu hắn, chắc chắn hắn sẽ biết; sau đó đêm xuống, hắn sẽ tới cạnh ngươi, trừng phạt ngươi bằng những thứ đáng sợ nhất, ví dụ như biến người thành ếch…

Người bình thường trong lòng đều mang kính nể đối với người biết phép thuật, cho rằng bọn họ là người phát ngôn của thần trên thế gian. Mà thực tế cũng quả thật là vậy, phần lớn pháp sư đều là tín đồ của nữ thần ma pháp, thần quan càng là người tín ngưỡng thần, mượn dùng sức mạnh của thần để tạo nên kỳ tích; chỉ có thuật sĩ trời sinh sử dụng được phép thuật, không liên quan mấy tới thần. Có điều cho dù là thuật sĩ, đa số vẫn chọn tín ngưỡng một vị thần gần với lý tưởng của mình.

Belin ban đầu cũng rất sợ Lương Lập Đông, nhưng người sau đã dùng kỹ xảo xã giao được rèn luyện tám năm trong trò chơi, hoàn toàn hoá giải nỗi sợ của thiếu nữ đối với bản thân. “Khí chất quý tộc” là một sở trường rất thực dụng, gặp phải kẻ chán ghét có thể dùng cảm giác kiêu ngạo từ “Khí chất quý tộc” dựng lên một bức tường ngăn cách vô hình, khiến đối phương không tiếp xúc được với bản thân; còn với người mình ưa thích, “Khí chất quý tộc” có thể chuyển biến thành một sức thu hút đặc thù, khiến những người khác cảm thấy Lương Lập Đông vừa cao quý lại vừa ôn hoà. Thậm khí khi đang đàm phán giao phong, “Khí chất quý tộc” cũng có thể chuyển hoá thành một loại khí tràng đặc thù áp bức, khiến Lương Lập Đông chiếm thế thượng phong trong đàm phán.

Hiện giờ Belin đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi sở trường này, mỗi khi qua cửa một gia đình, cô bé đều vui vẻ giới thiệu cặn kẽ tình hình gia đình này với Lương Lập Đông.

“Đây là nhà của bác Jessica, chồng của bác ấy mất mấy năm trước, có một con trai hai mươi mốt tuổi tên là Thor với một con gái tám tuổi là Laffey. Có điều mọi người đều nói Laffey là con gái ông Hawking. Sao lại thế? Ông Hawking là đàn ông cơ mà, sao mà có con được…”

“Đây là nhà của chú Nicholas, chú ấy là thợ rèn, trong thôn này nhà chú ấy giàu nhất sau trưởng thôn…”

“Đến rồi, nhà trưởng thôn đây rồi!” Belin đứng trước một căn nhà màu trắng lớn.

Trong thôn nhà cửa phần lớn là nhà gạch màu vàng đất, trên nóc lợp rơm rạ. Nhưng căn nhà này rất khác, đây là một căn nhà ba tầng, không tính sân, bản thân căn nhà đã rộng chừng hai trăm mét vuông, nóc nhà tam giác lợp bằng đá ngói, tưởng ngoài làm bằng đá cứng màu trắng. Loại đá màu trắng này là vật liệu xây dựng rất tốt. Trong trò chơi, sau khi thành lãnh chúa, Lương Lập Đông từng khai thác buôn bán vật liệu đá này, có thể nói vốn ít lãi nhiều, cũng rất đắt hàng.

Đương nhiên vốn ít lãi nhiều là đối với người chơi, trong trò chơi, đối với NPC bình thường, loại đá cứng này là một vật liệu xây dựng rất đắt, một căn nhà nhỏ xây bằng đá cứng này đủ cho một gia đình năm người bình thường mua lương thực trong vòng hai mươi năm.

Như vậy xem ra trưởng thôn có kẻ khá giàu có. Có điều Lương Lập Đông lại thấy bên ngoài tường nhà loang lổ rêu xanh cùng dây leo thưa thớt, tường ngoài lẽ ra chỉ có màu trắng cũng đã nhuốm bụi đất, nhuộm thành một màu vàng ố. Điều này chứng tỏ căn nhà này cũng đã hơn trăm tuổi.

Xem ra trong thôn này, nhà trưởng thôn hẳn là thế gia cỡ nhỏ.

Belin đến trước sân, rung rung chiếc chuông đồng đã chuyển sang màu xanh lục. Giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ vang lên cùng tiếng chuông đồng: “Ông - trưởng - thôn - ơi, có - khách - đến - này!”

“Ra đây, ra đây!” Giọng nói già nua khàn khàn nhưng vẫn rất khoẻ mạnh vang lên từ cửa sổ lầu hai, một lát sau, cánh cửa gỗ dày nặng loang lổ vết tích thời gian như vách tường mở ra, một ông lão mái tóc trắng xám lẫn lộn, nụ cười hoà ái xuất hiện trước cửa. Ông lão nhìn Belin mỉm cười hiền từ: “Giờ này con đang phải chăn dê cơ mà, sao lại chạy về? Cẩn thận cha con đánh cho đấy!”

“Cha không đánh con đâu!” Belin chỉ Lương Lập Đông đằng sau: “Con dẫn một vị khách rất quan trọng tới gặp ông này.”

Trưởng thôn dường như bị cận, ông lão nheo mắt, nghi hoặc bước tới ba bước, sau đó mới miễn cưỡng thấy rõ dung mạo cùng trang phục của Lương Lập Đông, bỗng chốc lộ vẻ kinh ngạc. Gương mặt vốn đang mỉm cười hiền từ của ông lão bỗng trở nên nghiêm túc, tay phải đặt trước ngực, khẽ khom người hành lễ: “Thưa ngài mục sư, tôi là thôn trưởng của thôn này, Caspar - Reed! Rất vui được gặp ngài!”

Lương Lập Đông mặc trường bào của tín đồ, mà tín đồ bình thường cũng có thể gọi là mục sư. Trưởng thôn không coi Lương Lập Đông là thần quan như Belin, thậm chí nhận ra thân phận của hắn, chứng tỏ ông là người từng trải, lễ tiết của trưởng thôn cũng rất ổn thoả, không chút kinh hoảng khi gặp người bề trên, cũng chứng tỏ ông thường gặp nhân sĩ xã hội thượng lưu, vì vậy rất bình tĩnh.

“Beata, tín đồ của nữ thần Ác Kim!” Lương Lập Đông tiếp tục thêu dệt: “Ta đi ngang qua đây trong hành trình truyền bá vinh quang của nữ thần nhưng lại bất hạnh lạc đường, muốn nghỉ ngơi tại đây một thời gian. Ta có thể làm một số chuyện trong khả năng để trả tiền nghỉ lại, chẳng hay thôn trưởng có nguyện ý thu nhận kẻ lữ hành lạc đường này không?”

“Tín đồ khổ hạnh?” Vẻ mặt trưởng thôn hơi ngạc nhiên!

Lương Lập Đông gập đầu Tín đồ khổ hạnh là những mục sư đặc thù chuyên phụ trách truyền bá lý niệm của thần. Bọn họ vân du khắp bốn phương, tìm kiếm địa điểm có thể xây dựng thần điện mới. Có thể nói tín đồ khổ hạnh rất được hoan nghênh vì bọn họ không phải người dùng phép thuật chiến đấu mà là người truyền bá chân lý, đương nhiên trên người họ cũng mang theo tuyệt kỹ, dẫu sao trên đường lữ hành có đủ loại nguy hiểm khó lường, nếu không ứng đối được vậy làm sao truyền bá vinh quang của nữ thần.

Được Lương Lập Đông xác nhận, sắc mặt trưởng thôn lập tức thoải mái hơn, ông lão vội vàng nói: “Các hạ tới đây nghỉ chân là chuyện vinh hạnh nhất đối với gia tộc Reed chúng tôi trong một trăm năm qua, mời vào…” Tiếp đó trưởng thôn quay sang thiếu nữ bên cạnh nói: “Belin, đi gọi Kayle về, nó đang luyện kiếm ở khu đất trống sau thôn ấy!”

Cô bé nhảy chân sáo chạy đi.

“Xin mời!”

Lương Lập Đông theo trưởng thôn vào trong nhà, đập vào mắt là một bức chân dung treo trên vách tường đối diện. Trong bức tranh là một nam tử anh tuấn, tay trái cầm một thanh kiếm bốc lửa, tay phải là một tấm khiên, trên tấm khiên khắc hoa văn ngọn lửa, chân giẫm lên một ác ma xấu xí.

Trưởng thôn để ý thấy ánh mắt của Lương Lập Đông, ông lão tự hào giới thiệu: “Đây là tổ tiên của ta, dũng sĩ truyền thuyết Kate Reed, năm trăm năm trước, người đơn thân độc mã đánh bại ác ma phục sinh từ địa ngục trong thời đại đó - Mody Deporo. Sau đó người từ chối lời mời từ quốc vương, từ chối sắc phong đoàn trưởng kỵ binh đoàn hoàng gia, một mình về cố hương ẩn cư. Tổ tiên vĩ đại là vậy nhưng những thế hệ sau như chúng tôi lại yếu đuối, hổ thẹn với vinh quang của tổ tiên.”

Dũng sĩ truyền kỳ Kate Reed, trong trò chơi quả thật có người này, nhưng đa phần xuất hiện trên miệng những người ngâm thơ rong trong quán rượu. Nghề nghiệp của Lương Lập Đông là quý tộc, phát triển lãnh địa, tác chiến cùng thế lực khác mới là trải nghiệm chính của hắn trong trò chơi. Khai quật lịch sử trò chơi là việc của các “Học giả viễn du”. Có điều hắn cũng từng nghe đồn về dũng sĩ truyền kỳ này.

“Ta từng nghe về tổ tiên của ông. Khi Mody Deporo phục sinh, chuyện đầu tiên hắn làm là tiêu diệt một vương quốc nhỏ, ta không nhớ được tên vương quốc đó, sau đó hắn dẫn vô số vong linh đánh về Hollevin.” Lương Lập Đông thật ra không mấy tin tưởng chuyện trưởng thôn là đời sau của dũng sĩ truyền kỳ; có điều hắn đương nhiên không lộ ra suy nghĩ của mình mà thuận theo đó tiếp lời: “Quốc vương Hollevin, Haydn đệ ngũ hạ lệnh phản kích, kết quả quân đội không chống đỡ được, bị đánh tan tác. Ngay khi đại quân của Mody tiếp cận vương thành, một người trẻ tuổi đứng dậy, hắn một mình lao vào giữa đại quân vong linh, đánh bại Mody dưới thanh kiếm của mình. Quả thật mạnh mẽ tới khó tin!”

“Ha ha ha ha!” Thấy Lương Lập Đông cũng biết về vinh quang của tổ tiên mình, trưởng thôn rất vui vẻ, càng lúc càng vừa mắt với đối phương. Trước đây kể chuyện của tổ tiên với các thôn dân, bọn họ chỉ coi như đang nghe truyện cổ tích. Còn kể chuyện này với các quý tộc khác lại chỉ nhận được sự coi thường, một quý tộc làng hạng bét, nếu không phải vẫn còn huy chương quý tộc, giới thượng tầng xã hội Hollevin đã sớm coi như bùn đất! Nói tổ tiên mình là dũng sĩ truyền kỳ Kate Reed, ai mà tin nổi!

Trưởng thôn mời Lương Lập Đông ngồi xuống rồi hỏi: “Beata, ngài định tới đâu ban bố thần ân?”

“Tới nơi thần cần ta tới!” Lương Lập Đông đáng tiếng: “Ta nghĩ khi ta tới nơi ta cần tìm, thần sẽ nhắc nhở ta.”

Vẻ mặt trưởng thôn hơi dao đông: “Không thì… Mục sư Beata ở lại thôn này được không… Tuy rằng thôn chúng tôi không được giàu có, nhưng vẫn có thể cung phụng một thần điện nhỏ…”

Rầm rầm… Trưởng thôn còn chưa nói xong, một người trẻ tuổi lao vào, hô lớn: “Ông nội, cháu nghe Belin bảo nhà mình có khách quý, là một thần quan đại nhân biết phép thuật?”

Người vừa lao vào là một thiếu niên da dẻ trắng trẻo, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc ngắn màu vàng kim, có điều không bắt mắt bằng mái tóc vàng sáng của Lương Lập Đông. Mái tóc của thiếu niên có màu hơi sậm song cũng cực kỳ rực rỡ. Gương mạo thiếu niên rất tuấn tú, nếu xét theo dung mạo quả thật còn dễ nhìn hơn Lương Lập Đông một chút, có điều gương mặt hắn còn mang vẻ non nớt, không được trầm ổn ôn hoà như Lương Lập Đông, lại thêm Lương Lập Đông có thiên phú “Khí chất quý tộc” bổ trợ nên nếu quan sát kỹ sẽ thấy Lương Lập Đông anh tuấn hơn thiếu niên khá nhiều.

Mị lực bao gồm nhiều phần, tướng mạo là một phần, khí chất là một phần, tính cách cũng là một phần.

“Kayle, kêu gào thế còn ra thể thống gì!” Trưởng thôn đứng dậy, tức giận nói: “Mau tới chào mục sư Beata đi!”

“Tại cháu đang sốt ruột mà!” Thiếu niên gãi gãi đầu, lúng túng mỉm cười. Cậu trai đi tới trước mặt Lương Lập Đông, ánh mắt ước cao nhìn đối phương: “Xin chào mục sư đại nhân cao quý, tôi tên là Kayle, là người giỏi kiếm thuật nhất trong thôn. Nghe nói ngài biết phép thuật, ngài có thể dạy tôi ma pháp không? Tôi tiết kiệm được nhiều tiền lắm, tôi có thể đưa hết cho ngài!”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.