Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối xử tốt quá ắt bị hoài nghi

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Chương 50: Đối xử tốt quá ắt bị hoài nghi

Chênh lệch giàu nghèo trên thế giới này rất lớn, lớn tới mức khiến người ta tuyệt vọng. Gia đình có 100 đồng vàng đã có thể coi là đại phú ông, nhưng đây là tiền của tích cóp vài đời của nhà Reed. Gia đình một người bình thường có một đồng vàng thôi cũng đủ để không lo ăn lo mặc trong thời gian rất dài rồi. Hành động của trưởng thôn Reed lấy 100 đồng vàng ra nâng cao thực lực cho cháu trai chẳng khác nào lật đổ thế giới quan của mọi người trong thôn.

Nhưng trên thực tế, với một quý tộc chân chính một lần tiêu 100 đồng vàng cũng chẳng là gì. Lương Lập Đông cũng chẳng thấy có gì lạ. Có điều hắn cũng thấy vẻ mặt bọn nhỏ có thay đổi, trong ánh mắt nhiều đứa trẻ toát lên một thứ gọi là ‘đố kỵ’.

Đây không phải việc tốt, Lương Lập Đông vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt hắn cũng đảo qua bọn trẻ, mỗi đứa trẻ tiếp xúc với ánh mắt hắn đều không nhịn được cúi đầu. Sau đó hắn lạnh lùng nói: “Thế giới này rất không công bằng, cũng chưa từng có công bằng. Cho dù mọi người cùng là bình dân, thế nhưng có người sinh ra đã đẹp hơn người khác, có người chạy nhanh hơn người khác, cũng có người thông minh hơn người khác. Mà có người sinh ra không hề có thứ gì, không có gia đình giàu có, không có bất cứ sở trường gì, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.”

Lời này khiến sắc mặt của bọn trẻ đều tăm tối, trong đám trẻ này, ngoại trừ Kayle miễn cưỡng được tính là hậu duệ quý tộc, những người khác đều là bình dân, hơn nữa bọn họ đều không có sở trường gì. Những lời của Lương Lập Đông đã đâm trúng điểm yếu nhất trong lòng họ.

“Nhưng những thứ đó không phải lý do để các con tự giận bản thân, thậm chí đố kỵ người khác.” Lương Lập Đông bình thản nói tiếp: “Nếu các con cảm thấy không công bằng, vậy nỗ lực lên, đưng vi phạm lương tâm của bản thân nhưng cũng đừng bỏ qua bất cứ một cơ hội nào. Có lẽ cả đời các con không thể trở thành người bề trên, nhưng nếu các con cố gắng học tập, làm việc, bắt đầu tích luỹ của cải và tri thức ngay từ bây giờ, để con cái của các con có khởi điểm tốt hơn các con. Sau khi bọn chúng lớn, con hãy đem những lời này kể lại cho chúng, để bọn chúng cố gắng sáng tạo khởi điểm cao hơn cho đời sau. Chỉ cần từng đời cố gắng tích luỹ như vậy, chỉ cần không gặp thiên tai huỷ diệt, một ngày nào đó đời sau của các con sẽ trở thành quý tộc người người kính ngưỡng. Cái gọi là thế gia thật ra cũng nhờ cố gắng từng đời như vậy.”

Lũ trẻ đứa hiểu đứa không, nhưng bất cứ ai cũng cố gắng ghi nhớ những lời Beata vừa nói. Thật ra trong lòng Lương Lập Đông cũng rõ, những lời cổ vũ tâm linh như vậy đều nói dễ làm khó, bản thân hắn phân nửa cũng chẳng thể làm được, càng không nói tới những đứa trẻ này. Nhưng hắn hiểu, đối với những đứa trẻ đang ở đây, lời nói này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới nhân sinh quan cùng giá trị quan sắp hình thành của chúng, chỉ cần có đứa bé nào truyền lại lời của hắn, vậy hắn cũng không uổng công làm thầy đám trẻ này suốt nửa năm.

“Được rồi, hôm nay giảng đạo đến đây thôi.” Lương Lập Đông vỗ tay rồi nói: “Nửa năm trước thầy đã nói sau khi dạy các con chữ viết, thầy sẽ dạy sở trường chiến đấu. Ta vẫn nhớ lời này, cũng sẽ không thất hứa đâu. Bắt đầu từ ngày mai, các con vào thần điện nghe giảng. Đây là nơi cầu khẩn thần linh, cũng là trường học sau này của các con. Hiểu không? Được rồi, giờ tất cả mọi người giải tán… Belin, con ở lại, thầy có chuyện muốn giao cho con.”

Bọn nhỏ hâm mộ nhìn Belin, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi thần điện.

Đợi đến lúc trong sảnh chỉ còn hai người, Lương Lập Đông mới nói: “Belin, gần đây con tiến bộ rất nhiều, tuy chưa đủ điều kiện để trở thành mục sư, nhưng ta có thể cảm thấy tinh thần lực của con đang ngưng tụ, dần trở nên vững chắc. Xem ra gần đây không không lười biếng, tốt lắm, đáng biểu dương.”

Belin mỉm cười rất vui vẻ.

“Có điều ngưng tụ lực lượng tinh thần chỉ là một trong những dk cơ bản để trở thành mục sư, một điều kiện khác chính là lý giải giáo lý của nữ thần Ác Kim. Vì vậy thầy có một ý tưởng, sau này con sẽ làm trong thần điện với thân phận người giúp việc. Đương nhiên thầy sẽ trả lương cho con, ừm, một tháng hai đồng bạc nhé. Chỉ cần con làm việc trong thần điện, lau dài sẽ dần hiểu được lý tưởng của nữ thần Ác Kim. Chuyện này rất có ích với tương lai của con.”

Với một cô bé như Belin, tiền lương mỗi tháng hai đồng bạc đã là rất lớn, cô bé lắp bắp: “Thưa thầy, được làm việc cho thần điện con đã rất vui rồi, thầy không cần trả lương cho con đâu. Vậy không tốt lắm.”

“Có gì mà không tốt chứ, nữ thần Ác Kim chú ý giao dịch công bằng. Con đã làm việc cho thần điện nên có tiền lương.” Lương Lập Đông xua tay nói: “Con về nói với người nhà nhé. Thần điện rất nhiều việc, con còn phải tập thiền để tăng cường lực lượng tinh thần, không có nhiều thời gian đâu. Nếu sau này không có việc gì quá quan trọng, không cần làm nhiều việc đồng áng… Cứ quyết định như vậy đi, con về trước đi.”

Nghe thầy giáo hạ lệnh đuổi khách, Belin ra về vừa vui vừa lo. Tuy có thể làm việc cho thần điện, có thể tiếp tục được thầy dạy bảo khiến cô bé rất vui, lại có thể kiếm được mỗi tháng hai đồng bạc, khoản tiền này rất lớn, cả nhà họ làm việc nửa năm cũng chưa chắc bỏ ra được hai đồng bạc. Cô bé chỉ lo mình làm việc không tốt, khiến người nhà, khiến thầy giáo thất vọng.

Ngược với tâm trạng thấp thỏm của Belin, trên đường về nhà Jerry chỉ suy nghĩ làm sao để thầy giáo để ý đến mình hơn. Belin được thầy giữ lại chứng tỏ cô bé cũng đã khai mở nghề nghiệp như Kayle, cũng tức là cô bé ấy có chỗ hơn người. Còn những đứa trẻ bình thường như cậu muốn được thầy giáo để ý tới, tất phải cố gắng hơn, nỗ lực hơn, ưu tú hơn. Có lẽ còn phải có cơ hội gì đó thì thầy giáo mới để ý đến được.

Cậu bé chạy hơn một tiếng, rốt cuộc cũng về thôn Serly. Cậu không phải người của thôn Reed, nếu không phải cần quá nhiều người để xây thần điện, cậu chắc đã không có cơ hội được thầy dạy bảo.

Về đến nhà, cậu đẩy cửa phòng, thấy mẹ mình dang khâu quần áo trước bàn, bên cạnh là chị gái cậu đang nhào bột, xem ra đang làm bữa tối cho cả nhà.

“Bột mì? Anh cả về rồi?” Jerry ngạc nhiên. Ngày thường cả nhà đều ăn bánh mỳ đen, hôm nào được ăn bánh mỹ trắng tức là anh cả từ nơi khác về.

“Ừ, anh con đang nghỉ trong phòng, con vào nói chuyện với nó đi. Hai con giờ đều được coi là nửa học giả rồi, có thể trò chuyện cùng nhau. Mẹ này, cha con này, cả chị con nữa, lắm lúc chẳng hiểu anh con nói cái gì nữa. Con mau đi đi!”

“Anh?” Jerry đẩy cánh cửa phòng bên phải, thấy một thanh niên áo nâu đang đắp chăn trên giường: “Anh về lúc nào thế?”

“A, Jerry… trưa nay.” Thanh niên ngáp một cái, ngồi dậy, ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu em, sửng sốt một lát rồi mới chần chờ hỏi: “Nhóc này, em có vẻ khác với nửa năm trước nhỉ… Có vẻ có khí chất hơn.”

Jerry nghe nói vậy vui mừng đáp: “Có lẽ vì em được học chữ.”

“Em học chữ?” Lần này tới phiên thanh niên kinh ngạc: “Chuyện gì vậy, sao nhà mình có đủ tiền cho em đi học chữ? Em không đùa đấy chứ.”

Jerry ngồi xuống hỏi: “Sao vậy, mẹ không kể cho anh à?”

“Anh vừa về đã lăn ra giường ngủ rồi, đi đường mệt lắm, chắc mẹ chưa kịp kể! Hay em kể lại cho anh đi.”

“Vâng!” Jerry kể lại những chuyện xảy ra cho anh trai.

Nghe xong căn nguyên hậu quả, anh trai cậu tỏ vẻ khó lòng tin nổi, sắc mặt như táo bón vài hôm: “Một người làm phép tới thôn Reed, chiêu mộ thôn dân xây dựng thần điện, thù lao là dạy bọn nhỏ học chữ, mỗi nhà đều chỉ được cho một đứa trẻ đi học? Hắn còn bảo dạy bọn em học sở trường chiến đấu? Làm gì có chuyện tốt như vậy, không phải lừa đảo chứ?”

Jerry không vui đáp: “Thầy là người gần với thánh nhân nhất mà em từng gặp. Anh nói cho cẩn thận.”

“Nhưng như thế rất vô lý.” Anh trai cậu vẫn không thể hiểu nổi: “Jerry, em chưa từng ra ngoài không biết học chữ cần bao nhiêu tiền đâu, tính theo từng chữ một. Những nhà bình dân như chúng ta có bán hết gia sản đi cũng không học được vài chữ. Nếu không phải trở thành người hầu kỵ sỹ, anh cũng không có cơ hội học chữ viết. Cho dù thế ba năm nay chủ nhân cũng chỉ dạy anh hơn 160 chữ, thế mà em bảo mình đã học được hơn 500 chữ. Em đừng có lừa anh, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy. Hơn 500 chữ cơ đấy.”

“Huống hồ anh xông xáo bên ngoài bao lâu nay chưa từng nghe nói tới nữ thần Ác Kim!” Anh trai tiếp tục cau mày: “Không phải tà thần gì chứ, lại còn dạy chữ viết với sở trường chiến đấu. Chắc hắn thầy giáo này đang có âm mưu gì rồi.”

“Anh, anh đừng có nói xấu thầy của em.” Jerry đột nhiên đứng bật đậy, sắc mặt giận dữ: “Thầy thật lòng muốn tốt cho mọi người, huống hồ thầy lừa gạt chúng ta có ích lợi gì? Những người nghèo như chúng ta có gì để người khác để mắt tới?”

“Xin lỗi em, anh không biết lựa lời. Em đừng kích động như vậy.”

“Hừ, nếu anh gặp thầy anh sẽ biết. Thầy là người ưu tú nhất đấy.”

Anh trai cậu mỉm cười: “Ừ, mai anh sẽ đến gặp thầy giáo cùng em. Em kể ông ấy lợi hại như vậy, anh cũng tò mò lắm.”

Jerry thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, lần này được về anh kể em một số chuyên trong trang viên quý tộc đi.”

“Ừ!” Anh trai cậu xoa đầu cậu, vẻ mặt cưng chiều. Hắn quyết định mai sẽ tới thăm dò thầy giáo của Jerry, nếu đối phương có sở thích không sạch sẽ gì, hay có điểm gì lạ, hắn cũng không ngại tìm một lúc nào đó lặng lẽ khiến đối phương biến mất, không bao giờ xuất hiện trên thế gian này nữa

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.