Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể về nhà

Phiên bản Dịch · 2001 chữ

Chương 46: Có thể về nhà

Khi Beata xuống lầu, trong sân Uther đã vũ trang đầy đủ cưỡi trên tuấn mã, dẫn theo lượng lớn kỵ binh, xem số lượng phải 400 đến 600. Đoàn người hành quân hết tốc lực, chỉ chớp mắt đã rời khỏi pháo đài, chạy ra ngoài thành, chỉ để lại từng vết bụi bốc lên cao.

Beata cười cười, hỏi thăm qua đường hầm tâm linh: “Jeanne, bên mi sao rồi?”

“Bọn họ đã lên núi, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ thấy hang núi kia.” Jeanne ngạc nhiên nói: “Thần điện sinh mệnh lợi hại vậy thật à? Đã hai ngày rồi họ còn tìm được manh mối?”

Beata nói: “Dẫu sao họ cũng là tín đồ của Rose. Có điều bất luận ra sao lần này cơ hội thành công của chúng ta cũng rất lớn. Uther đã dẫn kỵ binh xuất phát, ta đoán khoảng mười phút nữa sẽ tới dưới núi, sau đó khoảng hai mươi phút sau sẽ đến chỗ mỏ vàng mà ta vẽ… Ha ha ha, thành chủ đại diện cho thế lực quốc gia cùng mục sư đại diện cho thần linh. Hai bên gặp tại mỏ vàng rồi sẽ ra sao? Ta thật muốn xem xem.”

Jeanne không hề do dự chỉ trích: “Chủ nhân, ngài đang cười trên nỗi đau người ta đấy. Có điều sao tôi nghe cũng thấy rất sảng khoái.”

“Ta cũng thấy rất sảng khoái, chẳng những bẫy được tín đồ của Rose, còn bẫy tên thành chủ kia một vố.” Beata vui mừng: “Mấy tháng trước hắn ỷ vào ưu thế sân nhà kéo chúng ta xuống nước. Nếu không có chút thực lực khéo đã bị hắn bẫy chết rồi. Giờ mới xem như trả được thù, không thoải mái sao được!”

“Không ngờ chủ nhân ngài còn thù rất dài.” Jeanne cười nói.”

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Beata dùng tiếng Trung nói.

Jeanne sửng sốt: “Ngài nói gì vậy?”

“Không có gì.” Beata mỉm cười đầy sảng khoái: “Jeanne, mi tiếp tục theo dõi bọn chúng. Đợi lúc bọn họ gặp nhau thì chia sẻ thị giác cho ta, trước tiên ta cứ nghỉ ngơi một lát, chút nữa chúng ta cùng xem kịch.”

Tuy xuân đã tới, nhưng không khí vẫn rất lạnh, Uther dẫn thuộc hạ ra sức thúc ngựa, không khí lạnh lẽo như dao cắt lùa qua gương mặt hắn, hắn vẫn như chẳng phát hiện. Uther là một quân nhân, bề ngoài là người thô hào cứng rắn nhưng thật ra chính hắn mới biết mình rất sợ lạnh. Hắn không thích thúc ngựa chạy nhanh trong gió, cảm giác lạnh khiến hắn rất khó chịu. Thế nhưng lúc này hắn ra sức thúc chiến mã dưới người, mong con ngựa chạy nhanh hơn một chút. Gió lạnh có là gì so với mỏ vàng sắp tới tay, thế gian này ngoại trừ con gái Barbara, hắn có thể bỏ qua tất cả để chiến đấu với kẻ địch.

Đang thúc ngựa chạy qua một ngã rẽ, hắn đột nhiên giơ tay, hét lớn: “Dừng lại.”

Hắn mở bản đồ Beata cho, hai mắt sáng bừng lên, quay đầu lại gầm lên như mãnh hổ: “Tất cả mọi người xuống ngựa, cởi giáp. Hai người Tom và Jerry ở lại bảo vệ chiến mã, tất những người khác cầm vũ khí theo ta lên núi. Lát nữa bất luận các ngươi thấy gì cũng không được nói. Nếu các ngươi nhất định phải nói, cần xin phép ta. Nếu không, các người chỉ được phép cầm vũ khí, để vũ khí nói thay mình. Rõ chưa?”

“Rõ thưa thành chủ.” Vài trăm người đồng thanh hô lên.

“Được, xuất phát.”

Uther lao lên trước, cầm vũ khí xông thẳng lên núi, sau lưng hắn là vài trăm quân nhân. Tuy đám quân nhân này đều là kỵ binh, nhưng năng lực hành quân trên lục địa của họ cũng không tệ, vài trăm người lao lên núi như dòng nước lũ, thanh thế kinh người, khiến cả rừng núi xao động, chim chóc bay toán loạn. Khoảng hai mươi phút sau, Uther đến nơi được đánh dấu trên bản đồ, vừa tới vách núi cheo leo, hắn lập tức thấy có ba người đứng đó bảo vệ.

Ba người này đều mặc áo choàng mục sư màu xanh, Uther lập tức nhận định bọn chúng là tiểu đội thăm dò mà Beata đã nói.

Ba người thấy đột nhiên có binh sĩ từ dưới núi lao lên đều sửng sốt. Một người trong đó phản ứng khá nhanh, hô lớn: “Các người là ai? Thần điện sinh mệnh đang làm việc. Các ngươi biết điều thì mau đi đi. Như vậy đôi bên cùng có lợi.”

“đôi bên cùng có lợi? Ta không thấy thế.” Uther vung tay: “Bắn chết chúng cho ta.”

Vừa dứt lời, mũi tên đã bắn xối xả về phía ba mục sư của thần điện sinh mệnh. Nếu là người bình thường chắc đã chết trong cơn mưa tên này, nhưng ba người này đều là cao thủ trong thần điện sinh mệnh, chỉ thấy hai người nhanh chóng trốn về phía sau, một người giơ tay phải lên đẩy một cái, một luồng sóng khí vô hình như hồng thuỷ hất văng tất cả mũi tên.”

“Các ngươi định đối địch với thần điện sinh mệnh ư?” Người này có gương mặt dài, mắt tam giác, vừa nhìn đã thấy không hiền lành gì. “Ta là Rayleigh, là giáo chủ cấp ba của thần điện sinh mệnh. Ngài có phải thành chủ Uther không? Thần điện sinh mệnh chúng ta đâu có gì mạo phạm tới ngài? Ngay thuế khoán cũng đã nộp đầy đủ, sao ngài lại tấn công chúng ta?”

“Tự tiện xông vào cấm địa quân sự là tội chết. Tiếp tục bắn cho ta.”

Theo tiếng hô của Uther, lại một làn mưa tên bao phủ ba người. Uther rất thông minh, trực tiếp liệt nơi này vào cấm địa quân sự, chỉ cần lấy tiếng như vậy, cho dù thần điện sinh mệnh có kiện cáo gì hắn cũng có lý. Kỵ binh thành Đông Phong đều là kỵ binh hạng nhẹ, bọn họ ngoài trường thương, khiên hình vuông, trường kiếm ra, trên người mỗi người còn bố trí một cái nỏ bắn được năm phát liền. Vài trăm người cùng bắn nỏ cảnh tượng cũng khá hùng tráng.

Lại một luồng khí đẩy cơn mưa tên bật ra, nhưng lần này Rayleigh có vẻ chật vật hơn nhiều. Sắc mặt hắn đã hơi âm trầm, hơn nữa trên đầu cũng toát mồ hôi. Thân là giáo chủ cấp ba được muôn người cung kính, Uther tấn công hai lần liền đã khiến hắn khá tức giận, hắn cắn răng quát: “Uther, ta đã nể mặt gọi ngươi một tiếng thành chủ rồi, đừng tưởng người khác tỏ ý tôn kính thì ngươi thích làm gì thì làm. Ngươi tưởng thần điện chúng ta sợ ngươi chắc? Không lùi lại đừng trách chúng ta không khách khí.”

“Ta chống mắt xem các ngươi không khách khí thế nào nào.” Con mắt Uther híp lại, hô lớn: “Mọi người nghe lệnh, bắn hết tên trong nỏ, nếu kẻ địch chưa chết thì tổng tấn công.”

Nỏ cầm tay có thể bắn liên tục, vài trăm người bắn hết tên lắp trong nỏ, một cơn mưa tên gió thổi không lọt bùng lên, ba mục sư cùng hét lớn, sử dụng thần thuật Xua Tan Ác Ý. Một luồng sóng khí như biển gầm ập tới, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi đã bị mưa tên xuyên thủng. Mưa tên chi chít liên miên không ngừng ghim thẳng vào ba mục sư cùng xung quanh họ.

Ba mục sư gã gục dưới đất, nhìn dáng dấp hẳn đã chết, thế nhưng Uther cảm thấy rất không đúng, ba người này không hề chảy máu.

“Mọi người chú ý, lui về phía sau hai bước.”

Uther nói thế nào cũng là quân nhân chinh chiến bao năm, gặp rất nhiều chuyện lạ, hắn cảm thấy mọi chuyện không đúng lập tức ra lệnh lùi lại phía sau.

Quả nhiên không bao lâu sau, ba mục sư trên mặt đất đột nhiên phình ra, từng khối thịt nhô lên xé nát y phục bọn họ. Tiếp đó từng vật dài nhọn có răng cưa ‘đâm’ ra, kèm theo dòng máu màu xanh lá, sau đó vật dài nhọn này gập lại, ghim xuống mặt đất, nêng thân thể ba mục sư dậy, đầu của họ xoay 180 độ, cằm hướng lên trên, hai mắt xuống dưới, miệng chảy nước bọt màu xanh lá, trợn trừng hai mắt nhìn vài trăm quân nhân.”

“Đây là cái gì? Ác ma?”

Uther xiết chặt vũ khí, thần sắc thoáng kinh hãi. Hắn phát hiện ba người đi ra từ trong hang núi, mỗi người cầm một viên khoáng thạch, trong màu đá đen có lẫn vệt vàng kim.

“Vàng, mỏ vàng của ta.” Uther hét to, ánh mắt cực kỳ điên cuồng, ánh mắt hắn nhìn ba con nhện mặt người và ba tên mục sư lập tức trở nên sắc bén, ý lạnh bùng lên sánh ngang băng tuyết.

Beata dùng thị giác của Jeanne theo dõi mọi chuyện, hắn ngắt liên kết thị giác, chỉ để lại kết nối tâm linh, mỉm cười vui vẻ trong nhà trọ: “Một số tín đồ của Rose sau khi chết có thể hoá nhện… Tuy thực lực sẽ tăng lên nhưng đối đầu với vài trăm quân nhân cũng chẳng tác dụng gì, trong tình hình thực lực hơn kém không nhiều, số lượng chính là ưu thế lớn nhất. Ba con nhện mặt người với ba mục sư kia chết chắc rồi. Uther chắc chắn sẽ không để ai còn sống, thi thể bọn chúng chắc cũng bị đốt tới mức không thể nhận ra nổi.”

“Nếu sáu người này chết hết, vậy ai tới báo tin cho thần điện sinh mệnh?” Jeanne hỏi.

“Không cần ai báo tin. Ban đầu là một tu sĩ, giờ thêm sáu tinh anh đồng thời mất tích. Chuyện lớn như vậy chắc chắn thần điện sinh mệnh sẽ điều tra, hơn nữa còn phải tra chi tiết, sớm muộn gì cũng sẽ thấy manh mối. Lúc đó chắc chắn thần điện sẽ có tranh chấp với Uther.” Beata đứng dậy: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, nơi này chẳng mấy chốc sẽ đầy thị phị. Ít nhất cũng có một trận chiến quanh mỏ vàng, chúng ta không cần dính vào. Jeanne về thôi, chúng ta cùng về nhà nào.”

Giọng nói đầy sung sướng của Jeanne vang lên trong đường hầm tâm linh: “Tốt, tôi cũng muốn về lắm rồi, ở đây chẳng thoải mái chút nào, còn chẳng bằng cái nhà cỏ của chúng ta.”

“Mấy hôm trước mi còn bảo giường lông rất thoải mái mà?” Beata cười trêu.

“Tôi đổi ý rồi, được không?”

Beata cười ha hả rời khỏi nhà trọ, hắn đi trên đường, nhìn những người buôn bán nhỏ xung quanh, cảm thụ an ninh và vui vẻ của bọn họ. Nhưng hắn biết, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão, một cơn bão rất lớn sắp bao trùm toàn bộ thành thị này. Người bình thường có lẽ không gặp nguy hiểm, nhưng những quý tộc phú hào trong thành chắc chắn sẽ phải sống trong sợ hãi, trong cơn phong ba bão táp này, bọn họ phải chọn đứng một phe, mà một khi chọn sai phe, kết cục chính là tan cửa nát nhà.

Đây là một quyết định rất gian nan, nhưng tất cả những thứ đó không liên quan gì tới Beata, cũng chẳng liên quan gì tới thôn Reed.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.