Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ ma thuật tìm tới cửa

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

Chương 20: Thiếu nữ ma thuật tìm tới cửa

Khi hai người một chim trở lại trong thôn, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn nhuộm cả làng thành màu hổ phách. Ngoài thôn, căn nhà cỏ đã xây xong, bọn nhỏ cũng không thấy đâu, có điều đây cũng không phải chuyện lạ, dẫu sao trẻ con nông thôn có rất nhiều việc phải làm, bọn trẻ còn phải hỗ trợ làm nông, bớt chút thời gian tới xây nhà cỏ giúp Lương Lập Đông đã là rất tôn kính người thầy này rồi.

Trưởng thôn đứng trên gò đất nhỏ ở cửa thôn, thấy Kayle từ trên núi về thở phào nhẹ nhõm, xoay người chậm rãi về nhà.

Kayle tách khỏi Lương Lập Đông ở cửa thôn, trước khi đi còn không ngừng nhìn con “gà không lông” trên vai hắn với vẻ hâm mộ, sau đó hỏi: “Thầy, thầy không về nhà con ở nữa ư? Ông nội con chỉ hơi hồ đồ thôi mà, ông không định mạo phạm tới thầy đâu.”

“Thầy thấy con còn chưa hiểu vì sao chúng ta lại có mâu thuẫn đấy.” Lương Lập Đông xoa xoa đầu thiếu niên, mỉm cười ôn hoà nói: “Yên tâm, chỉ là suy nghĩ khác nhau một chút mà thôi, cùng lắm là ông nội con thấy thầy hẹp hòi quá thôi, không sao đâu. Huống hồ thầy cũng không thể ở nhà con mãi được, chẳng lẽ con muốn thầy làm đầu bếp cho nhà con mãi à?”

Kayle đỏ mặt, đúng là cậu cũng lo sau khi thầy đi khỏi không còn được ăn đồ ăn ngon như trước nữa. Bị thầy nói toạc ra, thiếu niên ngại ngùng xoay người bỏ chạy: “Hẹn thầy mai gặp lại.”

Lương Lập Đông nhún vai, bước vào gian nhà cỏ cách đó không xa. Căn nhà được xây vội vã nên không lắp cửa gỗ, trong phòng đầy mùi rơm dạ và cây khô, không khó ngửi, đối với người thích thân cận thiên nhiên, mùi hương này còn khá thoải mái.

Trong căn phòng bày một cái giường và một cái ghế đơn giản, góc nhà còn một cái giường gỗ, trên giường là một tấm thảm. Tấm thảm này hai tối trước Lương Lập Đông vẫn dùng, chắc hẳn là Trưởng thôn đưa tới.

Con gà không lông trên vai Lương Lập Đông nhìn xung quanh một chút rồi kinh ngạc nói: “Ồ, một người dùng phép như ngài sao lại ở nơi tồi tàn này?”

Sau khi thu được tri thức của chủ nhân, quan niệm của thú nuôi ma pháp cũng xảy ra thay đổi, chúng hiểu được rất nhiều cách xử lý vấn đề dưới góc độ nhân loại. Nếu lúc này vẫn là chim cắt ba mào nửa ma thú, chắc chắn nó không cảm thấy căn nhà tranh này có vấn đề gì, trong quan niệm mộc mạc của chúng thậm chí “cái ổ” này đã khá ổn rồi, nhưng sau khi trở thành thú nuôi, nó cũng biết căn phòng này thứ bậc ra sao trong xã hội loài người.

“Ở tạm trước đã.” Lương Lập Đông ngồi xuống giường, cười nói: “Sáu tháng nữa là có nhà đá để ở rồi.”

“Vậy ăn thôi, tôi đói rồi.” Giọng thiếu nữ gà không lông khá êm tai: “Nếu còn lông vũ tôi có thể tự giải quyết chuyện đồ ăn, nhưng giờ ngài chỉ có thể nuôi tôi một tháng thôi, tôi giờ không bay được, chẳng làm gì được.”

“Giờ trời cũng tối rồi, nhịn một buổi đã.” Lương Lập Đông cười ha hả: “Với thể chất của chúng ta, có nhịn đói ba bốn ngày cũng không vấn đề gì, nhịn một bữa càng không sao. Để mai ta nghĩ cách chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô, hãy tin vào tay nghề của ta.”

“Tôi không nghi ngờ gì ngài…” Gà không lông nuốt nước miếng: “Trong số tri thức ngài truyền cho tôi có rất nhiều thứ liên quan tới đồ ăn ngon. Như thịt kho sư tử, gà nấu cung đình, cá hấp… Tôi thấy có vẻ làm thú nuôi cho ngài cũng không tệ.”

Lương Lập Đông mỉm cười, có vẻ tính cách thú nuôi của mình cũng không tệ. Có thể nói thú nuôi ma pháp đều có cá tính bất đồng, vì vậy sau khi khế ước với thú nuôi, pháp sư thường phải rèn luyện một thời gian mới có thể tâm linh tương thông, thời gian này dài ngắn ra sao liên quan tới tính cách và sự kiên trì của đôi bên. Hắn đột nhiên hỏi: “Theo thông lệ, mỗi con thú nuôi ma pháp đều có tên riêng của mình. Ta nên gọi cô thế nào?”

“Theo tri thức anh truyền cho tôi, tôi cảm thấy có một cái tên nữ rất hợp với tôi.”

“Ồ, nói ra xem nào.”

“Thiếu nữ Jeanne d'Arc!” Gà không lông ngẩng đầu, ra vẻ ghê gớm lắm: “Chỉ có cái tên thánh khiết như vậy mới xứng với thân phận của tôi.”

“À… Cô thích là được rồi.”

Gà không lông… Giờ là Jeanne d’Arc nhảy từ vai Lương Lập Đông lên giường, miệng ngậm một góc thảm đắp lên người, còn rất ‘người’ ngáp một cái… sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi. Dẫu sao nó tiến hoá trực tiếp từ nửa ma thú thành thú nuôi ma pháp, đầu còn bị nhồi một đống tri thức cả hữu dụng cả vô dụng, cả tinh thần lẫn thân thể đều hết sức mệt mỏi.

Lương Lập Đông cũng hơi mệt, phân tách hai phần linh hồn không phải chỉ đau đầu, chuyện này ảnh hưởng nhất định đối với tinh thần của hắn, phải mất khoảng nửa tháng mới hồi phục được, theo tin tức từ hệ thống, trong 360 tiếng trở lại đây, hiệu quả từ tất cả các kỹ năng ma pháp của hắn đều sẽ giảm thấp 10%.

Hiệu ứng xấu này vẫn trong mức chịu được, hơn nữa không phải tổn thất vĩnh viễn, vấn đề không lớn. Giờ ngẫm lại, Lương Lập Đông cảm giác mình quá gấp gáp, Lương Lập Đông luôn là thứ thần bí khó lường, trong trò chơi, bộ phận quản lý vẫn luôn nhắc nhở người chơi phải thận trọng với những nhiệm vụ hay kỹ năng liên quan tới linh hồn. Một tháng phân tách một mảnh linh hồn đã là cực hạn, buổi chiều hắn liên tục phân tách hai lần, nếu trong trò chơi đã bị cưỡng chế gián đoạn, có điều cũng may là đã thành công, cũng không phải chịu tổn thất lớn không thể đảo ngược.

Sau này không thể làm việc lỗ mãng như vậy nữa, Lương Lập Đông thầm cảnh tỉnh bản thân, vì ngày sau gặp lại Mèo Ba Tư và Tiểu Bạch, hành động sau này phải thật cẩn thận.

Mơ mơ màng màng, hắn cũng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ, tới khi tỉnh dậy phát hiện ánh mặt trời đã chiếu rọi. Hắn lập tức mở bảng số liệu hệ thống, phát hiện thông báo lúc 0 giờ đêm qua.

Một ngày lao động đã qua, bạn nhận được 6 điểm kinh nghiệm.

Một ngày kinh nghiệm không quá một chữ số, đúng như Lương Lập Đông đã đoán. Hắn ngáp một cái rồi lật tay lay Jeanne d’Arc còn đang ngủ say như chết dậy, đặt lên vai.

“Đồ khốn, sao lại đối xử với một thiếu nữ đang say ngủ như vậy?” Jeanne d’Arc vừa ngủ dậy tức giận mổ lên mặt Lương Lập Đông hai cái, có điều nó dùng sức cũng có chừng mực, chỉ khiến Lương Lập Đông hơi đau chứ không khiến hắn bị thương.

Khi Lương Lập Đông tới bờ sông, đám học sinh đã chờ từ sớm, ánh mắt chúng lộ vẻ lo lắng, thấy Lương Lập Đông đi tới mới yên tâm… Thời đại này muốn tìm một thầy giáo đồng ý dạy chữ, dạy đạo lý cho chúng còn khó hơn lên trời.

“Xin lỗi, thầy đến trễ. Đây là thú nuôi của thầy… Jeanne d’Arc, chào bọn trẻ một tiếng đi.”

“Môt đám trẻ ranh, sao phải khách khí như vậy!” Jeanne d’Arc cao ngạo nói.

“Gà không lông biết nói…”

“Ồ! Biết nói kìa!”

Đám trẻ con lập tức xôn xao huyên náo hẳn lên, phẩn lớn số chúng đều rất lo lắng. Dẫu sao bọn trẻ cũng nghe đồn, những động vật có thể nói đều là ma thú cấp cao, ăn tươi nuốt sống, hơn nữa còn chuyên ăn trẻ con.

Lương Lập Đông phí chút thời gian mới động viên bọn trẻ yên tâm, khiến chúng tin con gà không lông biết nói này sẽ không ăn thịt người. Sau đó hắn mới hắng giọng nói tiếp: “Cũng như hôm qua, trước khi dạy chữ cho các con, thầy sẽ giảng một số tri thức. Thế giới này có tứ đại chủ thần, chắc mọi người cũng biết. Rất nhiều người tín ngưỡng thần linh nhưng lại không biết tín ngưỡng thần linh như vậy có ích lợi gì, càng không biết làm sao nhận được lợi ích từ thần linh. Nhiều người cho rằng tín ngưỡng thần linh là phải kính dâng tất cả, quan điểm này là sai lầm. Chúng ta tín ngưỡng thần linh, thần linh che chở cho chúng ta, đây là giao dịch hai bên cùng có lợi. Có thể các con thấy thầy nói vậy là thiếu tôn kính thần thánh, nhưng thực tế thần linh càng mạnh mẽ càng thích giao dịch cùng sinh vật có trí khôn, có điều nội dung giao dịch không phải tiền tài là nguyên lực tín ngưỡng…”

Dạy học buổi sáng xong, Lương Lập Đông trở lại trước căn nhà lá, chuẩn bị làm chút thức ăn thôn quê dân dã, lại phát hiện trước cửa nhà có mấy cái rổ, trong rổ đặt vài thứ bất đồng, nấm thông, bánh mỳ, rau dại, còn một con chim màu xám.

Mấy thứ này… Lương Lập Đông không hiểu sao, thấy Belin đang ngồi trước cửa thôn bèn vẫy tay gọi cô bé lại hỏi chuyện.

Belin hơi lo lắng đáp: “Mọi người đều đã biết chuyện thầy dọn khỏi nhà Trưởng thôn. Các chú các bác cảm thấy chỉ xây một căn nhà lá là có lỗi với thầy, hơn nữa thầy dạy chữ cho chúng con, còn dạy chúng con nhiều tri thức khác, các chú các bác nói nếu đổi thành học phí có bán cả thôn chúng con cũng không trả nổi. Vì vậy người lớn trong thôn nghĩ cách chuẩn bị chút thức ăn trên núi cho thầy, mọi người nói mấy thứ này không đáng tiền, không đủ một phần vạn tiền học. Nhưng nếu để thầy vừa dạy học vừa phải tự kiếm ăn, vậy chẳng khác nào mọi người trong thôn đều là kẻ ngu ngốc không hiểu lý lẽ, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nếu cả thôn không còn mặt mũi đâu gặp người ngoài.”

Vậy à! Trong lòng Lương Lập Đông thầm cảm động, hắn xoa đầu Belin nói: “Thầy biết rồi, con về cảm ơn mọi người trong thôn giúp thầy được không?”

“Vâng ạ!”

Belin gật đầu, cô bé thấy thầy đáp ứng, cực kỳ vui vẻ. Hôm qua lúc thầy giáo chuyển từ trong nhà trưởng thôn ra ngoài, mọi người hai làng đều sợ thầy nổi giận, bỏ khỏi làng không dạy con cái họ nữa. Chuyện bi thảm nhất trên thế giới này không phải không có cơ hội, mà là cơ hội duy nhất đến nhưng mình lại trơ mắt nhìn nó tuột mất.

Lương Lập Đông dùng mấy món đồ thôn quê làm một món ăn chỉ số mỹ vị lên tới 9, Jeanne d’Arc ăn tới mức bụng căng tròn, nằm lật ra như con gà trên gường, vừa tưởng nhớ hương vị ngon lành vừa rồi vừa nói: “Tôi nghỉ một lúc, tôi còn ăn được một đĩa nấm thông xào nữa… Không ngờ thức ăn chay cũng ngon tới vậy.”

Lương Lập Đông nghe vậy mỉm cười, chim cắt thường là thú ăn thịt, nhưng sau khi tiến hoá thành ma thú, Jeanne d’Arc lại biến thành thú ăn tạp. Cho dù ăn đồ chay cũng tiêu hoá được.

Chiều không có việc gì làm, Lương Lập Đông bắt đầu chế tạo cuộn sách ma pháp, sáu lần đều thành công, thiên phú ‘chế tạo cuộn sách’ này còn tốt hơn hắn tưởng. Chế tạo cuộn sách có thể tăng cường điểm kinh nghiệm nhân vật. Lương Lập Đông tính toán tới 0h tối điểm kinh nghiệm thu được chắc sẽ lên tới hai chữ số. Chế tạo cuộn sách cần nhiều vật phẩm luyện kim giá thành cao, nhưng giá trị cuộn sách ma pháp lại càng cao. Lương Lập Đông định vài ngày tới vào thành bán mấy cuộn sách đi, mua thêm vật phẩm luyện kim về, tiếp tục chế tạo cuộn sách, vừa để “cày” kinh nghiệm nhân vật, vừa tích luỹ tiền tài.

Cứ tuần hoàn như vậy rất có lời.

Có điều trước khi vào thành, cần chế tạo cuộn sách ma pháp “Định Vị Không Gian” đã. Hắn lấy hộp đen từ không gian trữ đồ, chuẩn bị bắt tay vào làm, Kayle lại đột nhiên chạy tới, hét lớn: “Thầy ơi thầy, con gái thành chủ đến nhà con, cô ấy nói muốn gặp thầy!”

Con gái thành chủ? Lương Lập Đông nhớ Kayle từng đề cập tới người này, có vẻ là nữ ma pháp sư tuổi không lớn lắm.

Hắn lại đặt Jeanne d’Arc lên bả vai, theo Kayle đến nhà trưởng thôn, sau đó nhìn thấy cô gái phép thuật trong lời đồn. Xét theo tuổi chắc là thiếu nữ chừng mười bảy tuổi, từng đường cong ẩn hiện dưới lớp áo choàng ma pháp, có thể thấy dáng người rất tốt, có điều gương mặt lại không mấy xinh xắn, rất bình thường, có điều vì là người làm phép nên thân thể cũng có một khí chất đặc biệt.

“Xin chào tín đồ khổ hạnh từ xa tới!” Thấy chính chủ tới, cô gái ma thuật này đứng dậy, khẽ kéo vạt váy thi lễ, dáng vẻ hiền thục: “Tôi là một thành viên của tháp ma pháp màu đỏ, Barbara. Rất vui được gặp ngài tại nơi thôn dã núi non trập trùng này.

“Beata, tín đồ của nữ thần Ác Kim. Đây là đồng bọn của ta, Jeanne d’Arc.”

“Xin chào!” Jeanne d’Arc uể oải lên tiếng đáp.

“Thú nuôi ma pháp?” Barbara kinh ngạc nhìn Jeanne d’Arc, gương mặt không thể tin nổi: “Ngài có thể khế ước với ma thú? Ngài là người làm phép cấp bậc nào? Ta cảm giác được tinh thần lực của ngài tuy rất ổn định nhưng không mạnh mấy, làm sao phân tách được mảnh vỡ linh hồn bản thân? Ngài làm thế nào vậy?”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.