Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tò Mò Nhân Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Thời kỳ nhà Trần chia làm mười hai lộ, phủ dưới lại có huyện, hương….

Có một điều làm hắn hơi phấn khích, gỡ gạc lại một chút uất ức khi bị đưa tới đây chính là bản thân mình sẽ được gặp, được tận mắt thấy những vị anh hùng thời đó. Vị anh hùng vĩ đại của cả dân tộc Việt Nam, xuyên suốt lịch sử từ thời Lạc Long Quân và mẹ u Cơ tới nay.

Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn. Không chỉ thế, còn có rất nhiều vị anh hùng khác.

Dẫu biết chế độ vua - quan - dân thời phong kiến rất khắt khe trong lễ tiết, dân đen như hắn không phải muốn là gặp. Nhưng mà chỉ nghĩ tới thôi, hắn đã cảm thấy sương sướng lắm rồi.

Ừm… Nhưng mà trước đó hắn phải giải quyết cái hậu quả do cố chủ gây ra đã, số khổ gì đâu không biết.

Nếu đã nhập vào thân người ta, suy cho cùng trách nhiệm của người ta cũng là của mình. Dựa theo trí nhớ, hắn có hôn ước chưa thành hôn với Nguyệt Thị, nàng cũng là tú nữ có tiếng ở đây. Mặc dù nàng không ưa hắn, hắn biết cố chủ thành ra thế này cũng bởi một phần cho sự chán ghét đó của nàng.

Vốn đã bị cha vợ cướp tài sản sau lại bị hôn thê chán ghét, cố chủ nếu mà vẫn hồn nhiên sống tốt thì mới là giỏi đấy. Cũng dựa theo ký ức, vị này ngoài đàn đúm ăn chơi ở mấy trà quán thì cũng là mấy quán ca kịch.

Tiếp đó sau bốn năm ngày ở nhà uống thuốc bồi thân, Hữu Đức đã tốt lên trông thấy. Một vài chỗ thương nay đã sạm màu khép miệng, bản thân hắn có thể xuống giường đi lại.

Nhận thấy đã tốt đôi chút, hắn bắt đầu nổi hứng muốn ra ngoài xem đó đây, dẫu sao trên phim ảnh hay trí nhớ của cố chủ cũng không làm hắn thỏa mãn được.

Nhưng mà vừa ra tới trước sân một đoạn, hắn đang muốn đi tiếp thì liền gặp hai thiếu nữ..

"Hừ, vẫn còn chưa chừa hay sao, lại tính ra ngoài đàn đúm rồi đấy."

Người mở lời là một nữ thị đi phía sau, hắn nhận ra nàng ta là thị nữ của Nguyệt Thị.

"Từ khi nào mà một gia nô có quyền lên tiếng trước mặt chủ vậy?."

Hữu Đức bốp chát lại ngay.

Hữu Đức cũng không phải dạng ngoan hiền gì cho lắm, hắn lại vốn là người thế hệ sau. Người hiện đại vốn coi tự do rất cao, luôn lấy lòng tự trọng làm đầu. Khác với người ở đây, vốn lấy lễ tiết làm đầu, càng là thân nữ càng phải giữ lẽ hơn nam nhân rất nhiều.

Nữ thị vừa nghe vậy khuôn mặt bỏ bừng uất hận, vốn là thường ngày bị xỉa xói hắn ta còn cúi đầu mà đi, nay lại dám bật lại mới sợ.

"Đây là Lương gia, không phải Bùi gia. Việc ngươi làm đã tổn hại rất nhiều tới cho gia đình ta, đến một câu xin lỗi cũng không có sao?."

Lời này chính là từ miệng Nguyệt Thị, nàng cũng hơi bất ngờ với phản ứng của hắn. Một kẻ chỉ biết rượu chè bê tha, đi gây chuyện khắp nơi, người ta nói không sai, họa chính là từ đời trước mà ra.

Hữu Đức nhìn nàng ta đánh giá, quả nhiên là có chút nhan sắc, thiếu nữ mười tám như nụ hoa mới nở, vừa khoe sắc lại đẹp dịu dàng.

Bất quá cái oan Thị Màu này hắn gánh không nổi.

"Cô chẳng phải là rất không muốn gả cho ta hay sao? Vậy được, bảo cha cô trả lại gia sản cho Bùi gia ta. Ta sẽ rời khỏi đây, ta sướng cô cũng vui, thế nào?."

"Gia sản? Gia sản chẳng phải bị ngươi đem đi cờ bạc rượu chè, chơi bời đàn đúm hết rồi hay sao? Giờ lại giơ cái mặt ra nói hai từ gia sản, không biết xấu hổ."

"Này cô đừng có mà ngậm máu phun người, ai đem… Dẫu sao vẫn còn nhé."

Hữu Đức rất là muốn thanh minh, nhưng mà nói toẹt ra tới tai mọi người hắn lại thành kẻ điên mất. Thời này chuyện thần phật người ta còn lễ bãi chứ chuyện ma quỷ chắc chắn là hắn sẽ bị bỏ rọ thả trôi sông.

Tuy thế một khi máu chó nổi lên, Hữu Đức cũng chẳng ngán ai bao giờ, hắn sẵn sàng xắn tay áo chống hông cãi nhau tay đôi với nàng ta. Đây cũng là một trong những tính cách "đàn bà" của hắn, mất mặt tuy có nhưng ưu điểm chính là chẳng ngán ai.

"Có giỏi thì đừng ăn bám Lương gia nữa, ngươi thử ra ngoài kiến thân mà lập nghiệp đi."

"Đúng thế, Lương gia nuôi ngươi từ bé tới giờ cũng đâu phải là dùng cơm thừa canh cặn. Có giỏi thì mang tiền về đây cho tiểu thư nhà ta xem xem."

"Muốn đuổi ta ra khỏi nhà sao? Các cô đừng có mà mơ. Ta cứ ở đây ăn bám đấy, cứ ở đây làm rể đấy, các cô làm gì nhau? Lại nói cô là hôn thê sắp cưới của ta, có vợ nào mắng chồng văng cả nước bọt vào mặt thế này không? Còn ngươi nữa, gia nô ở đâu có cái thói xỉa xói lại chủ bao giờ không? Nhà đúng là dột từ nóc mà."

Hắn gân cổ lên cãi lại, gì chứ so da mặt dày ở thời hiện đại hắn không có số có má nhưng ở thời này hắn vô đối.

Lời này nói ra hai nữ không khỏi đỏ mặt tía tai, tại sao hắn lại có thể mặt dày vô sỉ tới như vậy. Nguyệt Thị trước giờ chưa từng để ý tới hắn thì chỉ có sững sờ, riêng nữ nô phía sau lại choáng váng cả đầu.

Nàng rất thường xuyên gặp mặt hắn, thi thoảng lại xỉa xói cho một hai câu, mới đầu hắn còn hậm hực sau dần lạnh nhạt kệ cho qua. Không nghĩ tới chỉ sau một đêm bị sét đánh tới lú mề rồi, thế mà lại trơ mặt ra cãi nhau với cả tiểu thư.

Đúng thật là các nàng muốn khích cho hắn ra khỏi nhà, thậm chí là đi luôn đi. Nào ngờ hắn lại dùng "lý lẽ" đôi co, đúng thật về tình về lý về đạo đức tòng phu, các nàng đã sai. Nhưng dù cho cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nàng rất không muốn ngồi vào cái cọc tre này.

Hữu Đức cười ha hả bước ra khỏi cửa trước cái ánh mắt oán độc của hai nàng, cãi nhau một trận đúng là sảng khoái mà.

Kinh thành Thăng Long bấy giờ chia làm hai, một nửa dựng dụng cung đình vốn là chốn vua ở. Nửa còn lại thuộc tầng lớp quan lại và quý tộc cùng dân chúng ở, cũng không khác so với trên phim ảnh Hữu Đức biết là bao nhiêu.

Hắn hồ hởi ngắm nhìn đường xá, nhìn xe ngựa, nhìn người qua lại tấp nập. Dòng người nam nữ rất nhiều, kể cả phụ nữ hay thiếu nữ qua lại cũng không ít. Nước Đại Việt ta khi xưa bị ảnh hưởng rất nhiều bởi đám thực dân phương bắc, từ lối sống văn hóa tới chữ viết thủ tục.

Không khó để nhận ra, thiếu nữ ở đây chưa tới tuổi gả chồng đều ở trong nhà, tuy vậy đó cũng chỉ là dạng tiểu thư. Nước ta người nghèo vô số, không làm thì lấy gì mà ăn.

Còn đang mỉm cười hít thật sâu một hơi, không khí mát mẻ dễ chịu thế này mới là không khí chứ. Đâu như thời hiện đại, đứng giữa phố hít một hơi cũng chả kém ngửi mùi thuốc lá là bao nhiêu.

Từ sau một bàn tay vỗ mạnh lên vai làm hắn giật nảy mình…

"Bùi huynh đệ, đã khỏe rồi hay sao?."

Kẻ nói chuyện một thân trang phục đắt tiền, áo chéo váy qua đầu gối, để lộ hai ống quần nâu nhạt. Đầu y quấn một lớp khăn, tóc buộc búi củ hành, khuôn mặt thanh tú đúng chất thư sinh.

Hữu Đức nhận ra, y họ Vũ tự Văn Quảng, con một bá hộ gần đây, một trong mấy kẻ cọc chèo với hắn.

"Vũ huynh, đã lâu không gặp."

Hắn chắp tay hữu lễ, trong lòng lại chửi thầm tiên sư nhà ông. Tôi nằm nhà cả tuần không tới thăm, giờ nói chuyện cứ như thân lắm ấy. Chả hiểu tên cố chủ sao lại chơi được với đám này không biết.

"Nào, nhân dịp Bùi huynh bị sét đánh không chết, chúng ta đi làm một trầu."

"Vậy thì nghe theo Vũ huynh."

Hắn cảm thấy đi lượn lờ mãi cũng hơi chán, chi bằng đi xem thử ca kịch thế nào.

….

Bạn đang đọc Hữu Đức Thời Trần sáng tác bởi ThiệnLinhẨm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiệnLinhẨm
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.