Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi hành

Tiểu thuyết gốc · 2318 chữ

Hữu Đức mất nguyên buổi chiều mới chọn được một quán trọ tốt, hắn không tính ở lại đây nên muốn giải quyết cho xong vài chuyện nữa thì khởi hành luôn.

Trong khi chờ đợi tình huống khác liệu có phát sinh, hắn bèn đi thăm quan vài chỗ.

Ngay sáng hôm sau Hữu Đức thuê một cỗ xe trâu, hắn tính đi thăm thú cảnh chùa. Hà Nội với hắn nổi tiếng nhất có Hồ Gươm và Chùa Một Cột, hắn tính đi xem chùa trước.

"Hồ Gươm rùa nổi vua trả kiếm

Liên Sắc Hoa Đài thờ Quan Âm" (1)

Chùa vốn ban đầu có tên gọi là Liên Hoa Đài, nằm giữa hồ Linh Chiểu. Nhìn từ xa giống như là bông sen vươn lên giữ mặt hồ. Được xây dựng vào thời Lý Thái Tông, sau dần qua các triều đại đều được trùng tu và mở rộng ra hơn.

Hữu Đức thời hiện đại vốn ít thăm thú đó đây, thành ra hắn chưa từng đến mà chỉ xem qua sách báo và phim ảnh. Nên cũng chẳng biết tư liệu đúng hay sai nữa, nay tận mắt thấy nguyên bản kiến trúc, tất nhiên là rất vui.

Bên cạnh chùa còn có một chiếc chuông gọi là Giác Thế Chung, nghe nói là do Nguyên Phi Ỷ Lan(2) cho người dựng.

Hắn còn đang thăm thú chợt cảm giác có mấy ánh mắt tập trung về phía mình, Hữu Đức quay qua thì thấy rõ là hai thiếu nữ.

Nàng dáng tựa thanh liên, đôi mắt như minh châu, làn váy xòe thêu Mẫu Đơn như tô điểm, chỉ tiếc là lại có tấm lụa mỏng che một nửa khuôn mặt. Còn người phía sau thanh tú góc cạnh, yểu điệu thục nữ thế mà trang phục lại có phần giống nô tì.

Hữu Đức đoán chừng hẳn là tiểu thư nhà giàu hoặc quan lại nào đó cũng tới thắp hương, chỉ là hình như hai người họ đang nhìn mình.

Hữu Đức nhíu mày, bản thân không nhận ra hai người họ là ai, lại thấy nhìn chằm chằm như vậy đành đánh bạo hỏi:

"Không biết hai vị tiểu thư là…"

"Tiểu thư, hắn cố tình giả ngu kìa."

Nữ tì phía sau nhăn nhó chỉ tay vào mặt hắn rồi hướng tiểu thư nhà mình mà nói.

Hữu Đức nghe vậy ngẩn ra, rõ ràng hắn đâu nhớ quen biết gì hai người này.

"Ngươi giả thật hay đùa ta không quan tâm, nhưng cái tờ khế ước mang ra đùa sẽ không yên với ta đâu."

Nàng ta thần sắc lạnh nhạt, nhìn hắn ngữ điệu lạnh lùng nói ra.

Hữu Đức đang cố nhớ lại xem là ai, nghe tới đây thì hắn không nhớ cũng đoán ra là ai rồi. Nhạc tiểu thư chứ ai vào đây nữa, hắn khó hiểu là kí ức về người này lại không có.

Thật ra, cái mẹo mà hắn áp dụng lại có một điểm làm hắn khó xử, chính là nàng ta. Hiến phương pháp luyện kim cho Nhạc Hiên Ngang, kẻ được lợi nhiều nhất là hắn. Vừa có tiền, vừa thắng cược lại không phải đi tòng quân, thêm vào một xô nước lạnh cho Lương Văn Nam.

Nhưng nói tới thiệt, vậy thì chỉ có Nhạc tiểu thư này là thiệt thòi nhất. Tờ khế ước được đưa ra, chưa nói thành hay bại thì danh tiếng của nàng cũng đã ảnh hưởng mất rồi.

Ở thời đại nam quyền nữ phụ thế này, danh tiếng người phụ nữ rất được coi trọng. Vì thế hắn mới áy náy, mới muốn nhanh chóng sớm giải quyết. Sau khi đi để lại cho cha nàng, cho vị Nhạc tri phủ kia một phương pháp khác nữa coi như đền bù.

"Tại hạ…"

"Tiểu nữ tuy phận nữ nhi nhưng cũng không muốn chấp nhận hôn sự sắp đặt, phải là người tiểu nữ thương…"

Nàng ta chặn ngay lời Hữu Đức, giọng nói bỗng nhẹ đi rất nhiều.

Hắn tuy không có ý với nàng ta nhưng ở nàng lại gợi lên sự quật cường, cá tính của người con gái hiện đại. Tuy vậy, hắn cũng là đàn ông, dù thân xác nào thì bị nữ nhân cự tuyệt cũng vẫn khó chịu.

Thấy vậy hắn nói:

"Nhạc tiểu thư chẳng lẽ thấy ta ở rể mà chán ghét, là ăn chơi đàn đúm hay còn chưa có công danh sự nghiệp?."

Nàng ta lắc đầu ngâm :

"Nhi nữ hồng trần bạc mệnh nhân

Phận ư bất kiến nhất tòng luân

Nam nhân vô luận dung tư sắc

Tâm dã khởi tham ắt cầu thân" (3)

Sau nhìn lại hắn, nàng nói tiếp:

"Một năm sau công tử thành danh thì đó là công tử có tài, là phúc bản thân. Tất nhiên khi đó có tư cách cưới tiểu thư quyền quý, gia nhập thượng lưu. Nhưng tiểu nữ từng thề chỉ nguyện lấy một chồng, quyết không chung chạ."

Hữu Đức nghe vậy thì hiểu ra, hóa ra nguyên do nàng ta không thích chung chồng. Tuy thế việc coi thường tiểu sử của cố chủ thì hẳn vẫn có, chỉ là nàng không nói ra mà thôi.

Cũng chính vì nàng ta không biểu hiện ra mặt, Hữu Đức lại càng đánh giá cao. Đây mới là đúng chuẩn thiếu nữ thời phong kiến mà hắn nhận định, thông lễ nghĩa hiểu đạo lý.

Dẫu vậy, Hữu Đức vẫn muốn thử thêm nàng ta nữa, hắn cũng bập bẹ ngâm:

"Công danh sự nghiệp như mây khói

Chí ở bốn phương cũng vậy thôi

Chẳng bằng phong hoa khởi thêm sắc

Thả hồn phiêu đãng bèo dạt trôi" (3)

Hắn nói tiếp :

"Xưa nay anh hùng thì ít mỹ nhân thì nhiều, cho nên một người năm thê bảy thiếp cũng là bình thường. Tiểu thư sao lại có suy nghĩ trái với cổ nhân như thế?."

Lời này ở hiện đại nghe rất chối tai gai mắt, hắn nhất định sẽ bị ăn đập, nhưng thời phong kiến đấy là hiển nhiên.

Nàng ta nghe vậy liền nheo mắt hỏi:

"Anh hùng đương nhiên có thể lấy nhiều vợ, vậy mỹ nhân có được lấy nhiều chồng?."

Hữu Đức tắc tịt, hắn không biết trả lời ra sao, nàng ta thật là thông minh. Nữ nhân này, suy nghĩ đã vượt qua định kiến phong tục cổ súy suốt mấy ngàn năm nay rồi, làm hắn ngạc nhiên. Còn đang miên man nghĩ, lại nghe thấy tiếng nàng ta:

"Những lời hôm nay tiểu nữ chỉ nói một lần vậy thôi, hi vọng công tử thấu cho."

Lời vừa nói xong nàng ta đã quay đầu bước đi, nhìn theo bóng dáng nàng, hắn bất giác nhớ tới một người.

Lòng đành thở dài một tiếng, hắn quay ra xe về lại quán trọ. Ở thêm hai hôm thấy không có gì phát sinh thêm, hắn nghĩ hẳn là Lương Văn Nam ông ta đã lo xong xuôi.

Khi đang chuẩn bị hành lý thì có gã họ Vũ tới gạ đi nhậu, nghĩ tới đây chắc là lần cuối nên hắn bấm bụng đi theo.

Ngồi trên bàn nhậu, mấy gã nọ đều tỏ ra rất ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn. Cái việc hắn được quan lớn thưởng kia đã truyền ra gắp ngõ, đã tới tai bọn gã.

Ngay cả Nông Văn Xoan cũng trầm ngâm nhìn hắn với ánh mắt khác, y hiển nhiên không nghĩ ra Hữu Đức lại có cơ duyên như vậy.

Tiệc tan mọi người rời đi, nói đúng hơn là ba gã kia đều được người nhà đỡ đi về. Chỉ có hắn và gã họ Nông còn tỉnh táo một chút, nhận thấy y muốn nói gì đó, Hữu Đức cố ý ngồi lại nhâm nhi một chút rượu.

"Ta giờ đã biết huynh vì sao lại có được tờ giấy khế ước hôn sự kia rồi."

Đúng như Hữu Đức dự liệu, y bắt đầu nhìn hắn bắt lời. Thấy thế hắn cũng nói:

"Là may mắn mà thôi, Xoan huynh đừng để ý."

Y lắc đầu nói:

"Thật ra từ hôm vụ án con gà, ta đã để ý huynh rồi, huynh đang thay đổi. Xem ra đúng như lời mấy người họ nói, tia sét kia là phúc giáng chiếu mệnh."

Nói xong y còn cười ha hả, bàn tay cầm chén rượu lên nhấp. Trong khi Hữu Đức lại muốn chửi ầm lên, không biết là kẻ nào tung ra lời trên. Vì cái chuyện bị sét đánh mà bị lộ gian díu với gia nô đã đồn khắp trong thôn ngoài xóm, thật đúng mất mặt.

Nhìn qua y một chút, trong ký ức lịch sử của hắn, không thấy có tên y hay cha y ở trong. Lại dựa theo hiểu biết của cố chủ về y, rõ ràng không phải thiếu gia quậy phá. Hắn mới tò mò hỏi:

"Xoan huynh là người hiểu lý lẽ, chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu. Tại sao lại nhập bọn với…."

Nông Văn Xoan liếc hắn, y đứng dậy đi ra phía cửa sổ nhìn đằng xa xa. Lát sau không quay đầu mà nói:

"Cha ta muốn ta theo ông, thi công danh đậu Trạng Nguyên, vào triều làm quan."

"Ha, vậy chẳng phải tốt lắm sao?."

"Huynh không biết đâu, chí nguyện của ta là làm tướng. Phương bắc đang chiến loạn, chả mấy chốc sẽ lại lan xuống phía nước Nam ta. Khi đó quan văn tác dụng gì."

Hữu Đức ngạc nhiên, việc hắn là người hiện đại biết rõ lịch sử thì không nói. Vậy mà y có thể liệu trước được, thật sự là có tài nhìn xa trông rộng.

Hữu Đức lắc đầu nói:

"Ta thấy cha huynh làm vậy cũng không sai đâu."

Nông Văn Xoan quay nhìn hắn, gương mặt nhíu mày hỏi:

"Huynh cũng cho là làm văn tốt hơn võ, ở sau màn thì không lo tính mạng? Ta chẳng lẽ…"

Y quay phắt lại cau mày nhìn hắn, Hữu Đức thấy vậy đành phải ngắt lời:

"Huynh lầm rồi, ý ta là theo huynh nếu như binh sĩ không no bụng thì có đánh trận được không?."

"Hừ, tất nhiên là không?."

"Vậy ai lo hậu cần việc lương thực, ai lo việc tiếp tế ra tiền tuyến?."

"Là…"

Nông Văn Xoan sửng sốt, y đúng là chưa nghĩ tới. Thấy thế Hữu Đức nói tiếp:

"Dân có giàu thì nước mới mạnh, muốn yên định bờ cõi trước phải an sinh. Ví như người không có chân thì dù có tay cũng đâu thể cầm kiếm lên ngựa ra trận được?(4)."

Hữu Đức lại nói tiếp:

"Hơn nữa, giờ vẫn đang là thời bình, là lúc cần quan văn ra tay trị nước. Không chuẩn bị ngay từ bây giờ, sau này nhỡ chiến tranh lấy gì ra mà chống đỡ?."

Lời này của Hữu Đức làm hắn trầm ngâm không nói, y luôn một lòng muốn lãnh binh ra trận vì thế chưa từng nghĩ việc khác.

Cũng tại cha y lúc nào cũng cấm cản, thành ra y sinh lòng ác cảm với quan văn, bỏ bê việc học mà gia nhập nhóm này.Nay một người đồng lứa tỏ rõ cho y một cục diện khác, nhất thời lòng y rối loạn.

Nhìn y nhiệt huyết, lại có lòng báo quốc, Hữu Đức sinh lòng ái mộ, hắn ngẫm nghĩ rồi nói:

"Xoan huynh đã giúp ta nhiều, nay ta có một lễ muốn trả, huynh hãy nghe cho kỹ."

Hắn đi tới chỗ y rồi nói nhỏ:

"Mậu Dần thái Khâm tròn hai chục

Thiên thư định sẵn quản giang san."

Nói xong Hữu Đức vỗ vai hai cái rồi quay bước đi khỏi.

Căn phòng chỉ còn lại mình y ngơ ngẩn, hai câu của Hữu Đức vẫn quanh quẩn trong đầu.

….

(1) theo tư liệu tác giả tìm hiểu thì Chùa Một Cột là thờ Phật bà Quan Âm. Thật ra Quan Âm hay Quan Thế Âm hoặc Phật bà Quan Âm đều là chỉ một người. Nhưng văn hóa phong kiến và hiện đại vốn khác nhau, nên đôi khi vẫn cần phải ghi chính xác nhất định.

(2) Nguyên Phi Ỷ Lan, tức Linh Nhân Hoàng Thái Hậu, mẹ đẻ của vua Lý Nhân Tông. Bà nổi danh với hai lần nhiếp chính thay vua, góp phần lớn thành công cho triều đại nhà Lý.

Với luật cấm giết trâu bò, câu ngạn "con trâu là đầu cơ nghiệp" cũng đã nổi tiếng từ đây.

(3) thơ của Nhạc Luân mang phong ngữ âm cổ đại thuần hán việt, như:

"Nhân gian tịch mịch vô tri hữu

Lộ dã sơn thủy ẩn thế nhân"

Còn của Hữu Đức lại mang nhiều âm thuần việt, ít hán việt. Hướng hiện đại hơn.

Thơ thời phong kiến có hai loại khá thông dụng, một là thơ hán việt và hai là thơ Nôm.

Ấy là tác giả không hiểu nhiều về kiểu viết thơ thời xưa, nên sau này xin viết hết sang thể loại như chúng ta vẫn biết ngày nay.

(4) cụt chân cụt tay, tàn tật ở vào thời xưa thì đúng là rất khó mưu sinh, rất ít danh sĩ như vậy. Ở thời đại ngày nay, với khoa học và công nghệ thông tin thì người khuyết tật đã dần tiếp cận tốt hơn rất nhiều.

Tuy nhiên tác giả lấy ra làm ví dụ thì đúng thật sự có chút hơi quá, truyện xưa lại không tránh khỏi. Nếu như một ai như vậy đọc được dòng này, Hữu Đức xin cúi đầu từ tận đáy lòng.

Bạn đang đọc Hữu Đức Thời Trần sáng tác bởi ThiệnLinhẨm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiệnLinhẨm
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.