Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 41

Phiên bản Dịch · 1418 chữ

Editor: Linh Đang

Quan Hành bị Cao Hàn kêu ra ngoài hút thuốc, anh nhận lấy một điếu kẹp ở ngón tay thưởng thức, liên tục không hút.

Cao Hàn vịn lan can ở bên cạnh anh nuốt mây nhả khói, hút vài hơi hỏi anh: "Có phả tôi từng gặp qua người phụ nữ kia ở đâu rồi không?"

"Đại khái đi." Quan Hành trả lời lấy lệ, anh cũng không muốn để cho những người này biết rõ chuyện xưa anh ngủ cùng người ta xong được trả thù lao.

Cao Hàn từ làn khói mờ mịt nhìn anh một cái: "Lần này cậu đùa thật?"

"Tôi chơi đùa giả sao." Quan Hành nhíu nhíu lông mày, thoạt nhìn có chút bực bội, nhưng không trả lời chính diện.

Cao Hàn nói: "Ngược lại tôi thấy người phụ nữ kia rất lấy rất nắm bắt được cậu, nhưng mà nhắc nhở cậu một chút, cửa của mẹ cậu chưa chắc đã qua được, thăm dò thái độ của dì trước, nếu không lấy tác phong của dì, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ."

"Được rồi, cậu không cần phải để ý đến, tôi có chừng mực." Dường như Quan Hành không quá muốn sa vào đề tài này, điếu thuốc đang yên vị trên ngón tay bỗng chốc gãy thành hai đoạn.

Trầm mặc một lúc, Cao Hàn lại nói: “Vị hôn thê điên cuồng kia của cậu thế nào rồi? Gần đây không tới làm phiền cậu chứ?"

"Nghe mẹ tôi nói, thời gian trước mẹ cô ta trở về dẫn cô ta đi, hiện tại đang ở Mĩ." Nói đến cái này Quan Hành lại bực bội, "Thật không biết mẹ tôi bị cho uống thuốc mê gì, người trở về một chuyến không có thông báo cho bà, tự bà liền suy nghĩ có phải giận bà hay không, trách bà không chăm sóc tốt con gái nhà người ta. Nghe nói hình như tinh thần của Phong Miểu Miểu xảy ra chút vấn đề, mẹ tôi nhất định qua thăm, qua rồi thì thôi, còn muốn bắt tôi cũng qua..."

Cao Hàn vỗ vỗ anh vai: "Việc này đúng là không trách được mẹ cậu, nếu ngay từ đầu cậu không đáp ứng, nào có đằng sau này chút ít chuyện hư hỏng."

"Bà đều giận đến như vậy, tôi còn có thể như thế nào? Thật phải chọc giận bà tức chết mới tốt sao?" Vẻ mặt Quan Hành buồn bực.

Cao Hàn hút một hơi thuốc, bí hiểm nói: "Cậu đã một bó tuổi rồi, đến mẹ cậu là nữ nhân hậu viện mà cũng không nắm bắt được, già rồi còn hồ đồ."

(Editor: thực sự không thích mẹ Quan cho lắm --)

Quan Hành ném điếu thuốc: "Cậu lai x, trâu, cậu nói mẹ cậu đắn đo gì một chút, tôi lấy để học hỏi kinh nghiệm."

Cao Hàn liếc nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Mẹ tôi thương tôi."

"..." Quan Hành hung hăng trừng anh ta mấy giây, "Lấy cho tôi điếu thuốc khác!"

Lần này thực sự hút nhả ra khói. Cao Hàn đi về trước, Quan Hành nằm sấp ở trên lan can nhả từng chút từng chút ra. Anh không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng phiền muội mới hút một chút, bình thường cũng không hút hết cả điếu, hút hết một nửa liền dụi tắt.

Trở về đã thấy Lương Kiều không sợ đất hoang chạy tới chơi bi a cùng với mấy người đàn ông kia, áo khoác ngoài cởi xuống, mặc áo sơ mi nhìn thấu quyến rũ người cùng váy ngắn, chỗ cần to đều phồng đến vô cùng không khách khí.

Cao Hàn ở bên cạnh cô hình như đang nói quy tắc, cô cầm lấy gậy cùng người ta vừa nói vừa cười, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình.

Quan Hành bước đi lại, đẩy Cao Hàn ra cưỡng chế chen vào giữa các cô, sau đó hỏi cô như không có việc gì: "Muốn chơi quả bóng nhỏ?"

Cao Hàn bị anh không đếm xỉa tới chậc chậc hai tiếng ở phía sau, chính mình thức thời đi ra ngoài.

Lương Kiều cười tủm tỉm nhìn Quan Hành một cái, lấy từ trong chiếc túi đang cầm ở tay một quả bóng nhỏ vân vê trong lòng bàn tay, để sát vào bên lỗ tai anh thủ thỉ: "Muốn chơi quả bóng nhỏ này, không phải là quả bóng nhỏ kia của anh..."

Lúc hỏi câu kia Quan Hành cũng không nghĩ nhiều, bị cô nói chuyện như thế, lập tức cảm thấy phía dưới hai quả bóng ngứa một cái. Anh hé mắt, thật muốn hành quyết người phụ nữ này ngay tại chỗ.

Anh nắm cái cằm Lương Kiều, cúi đầu hôn hai cái, một bên hôn vừa nói: "Em cứ phóng túng đi, trở về xem anh thu thập em như thế nào!"

Bốn phía lại vang lên tiếng huýt sáo, Quan Hành buông cô ra, bắn một ánh mắt xuân phong đắc ý về phía những người đang ồn ào kia.

"Em muốn học không, anh dạy cho em." Anh nói xong, cũng mặc kệ trận đấu của người khác mới diễn ra được một nửa, tiện tay cầm lấy một quả màu đỏ ở trên bàn, duỗi dài cánh tay đặt tới khoảng cách đối diện chiếc lỗ khoảng 30 cm, sau đó lấy quả bóng trắng từ dưới gậy của người khác tới, cùng với quả bóng đỏ cùng lỗ bi bày thành một đường thẳng. Anh đứng ở phía sau, vây quanh cô, nắm tay giúp cô bày tư thế, "Đến đây, làm thử dạng này một chút."

"Quan nhị, không nghĩ là cậu lại như vậy!" Người bị làm loạn trận đấu kháng nghị nói.

Quan Hành không kiên nhẫn xua tay: "Đi đi đi, đi chơi một bên!"

Có người xì một tiếng khinh miệt: "Thật sự là một tên vô cùng trọng sắc khinh bạn."

Ngược lại Lương Kiều cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn mặc anh bài bố, bảo khom lưng liền khom lưng, bảo vểnh cái mông lên liền vểnh cái mông lên, bị anh thừa dịp người ta không chú ý vụng trộm sờ soạng hai cái cũng chỉ cười liếc anh một cái.

Dưới sự chỉ huy của anh cuối cùng bày xong tư thế nhắm vào bóng, Lương Kiều nghiêng đầu hỏi anh: "Xong chưa?"

Tóc dài trút xuống xuống che kín gò má, Quan Hành giúp cô vén đến sau đầu, gật gật đầu nói: "Đánh đi, đánh không được cũng..."

Theo đường đánh dứt khoát của cô, chỉ nghe "Ầm - -" một tiếng, quả bóng đỏ chuẩn xác rơi vào trong lỗ, quả màu trắng bắn ngược trở lại, sau khi cách một khoảng mới dừng lại.

"..." Quan Hành yên lặng nuốt ba chữ "Không có gì" xuống.

Con mẹ nó tốc độ này độ chuẩn xác này vừa nhìn cũng biết chính là lão luyện! Biết đánh còn giả bộ với anh, lãng phí tình cảm!

Lương Kiều đứng thẳng còn cố làm ra vẻ không hiểu nháy mắt hỏi anh: "Em học như thế nào?"

Quan Hành nhìn cô nửa ngày, mặt không chút thay đổi phun ra một chữ: "Tốt”

"Hai chúng ta hợp thành một đội diệt bọn họ đi." Quan Hành cuốn tay áo lại, đi qua cướp gậy trong tay Cao Hàn. Cao Hàn chọn gậy giỏi nhất, cậu ta dùng chắc chắn sẽ tiện cho tay. Anh cầm lấy lắc hai cái, "Đến đi, các cậu ai muốn lên trước?"

"Có phụ nữ là chỗ dựa sống lưng cậu liền cứng rắn có phải hay không?" Sau khi bị anh đoạt gậy vẻ mặt Cao Hàn rất bất mãn, quay đầu hô một tiếng với Liêu Chinh đang ngồi trong góc nói chuyện với một cô gái, "Lão Liêu đến đây, ngược chết cậu ta!"

Quan Hành lập tức nói: "Trừ cậu trừ cậu! Đánh với cậu có ý nghĩa gì!"

Liêu Chinh là người có kĩ thuật đánh tốt nhất trong nhóm bọn anh, trước đây có thời gian hết sức si mê cái này, đã đặc biệt mời một cao thủ ngoại quốc đã nghỉ chơi đến dạy, bọn họ theo chân nên cũng đã tới trình độ chuyên nghiệp.

Quan Hành liên tục tự phong thiên hạ đệ nhị, chỉ là

Bạn đang đọc Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông của Nhất Tự Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.