Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 39

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Editor: Linh Đang

Khi Trâu Dung Dung gọi điện tới, Lương Kiều đang di chuyển trước kệ sách ở thư phòng xem lướt qua, Quan Hành ngồi ở trước bàn làm việc sau lưng cô kiểm tra văn kiện.

Cô nghe điện thoại đồng thời khẽ xoay người xem quyển sách dày ở phía dưới, "A lô."

Trâu Dung Dung ở đầu dây bên kia bỉ ổi cười hai tiếng trước: "Hắc hắc, hai người đang làm gì thế, em không quấy rầy hai người đúng không?"

"Quấy rầy, bọn chị chính là đang làm cái đó." Lương Kiều mặt không đỏ tim không đập nói, "Như thế nào, em muốn nghe trực tiếp từ hiện trường sao?"

"Ai nha cái này sao, có tiện không?"

"Tiện cái đầu của em!" Lương Kiều mắng, lấy sách ra nhìn thoáng qua, lại khom lưng nhét trở về, "Em đã về trường học chưa? Không có lớp sao?"

"Buổi sáng không có lớp, thời gian này đều là nghỉ đông rồi, khóa học của bọn em đều đã kết thúc hết, cuối tuần thi xong có thể nghỉ!" Trâu Dung Dung hưng phấn nói xong, lại cố làm ra vẻ nghiêm túc nói, "Em chỉ là đang nhắc nhở chị một chút, phải chú ý tiết chế, làm nhiều sẽ tổn hại sức khỏe..."

"Em thật sự củ cải nhạt ăn mặn... Quan tâm." (mình không hiểu lắm!!)

Cái mông đột nhiên bị người sờ soạng một cái, Lương Kiều đứng thẳng quay đầu lại theo phản xạ- -

Cùng lúc đó, chẳng biết từ lúc nào Quan Hành chạy đến phía dán vào lưng cô, để cô chen lấn trên giá sách, mặt chôn vào một bên hõm vai cô, một tay vòng qua trước người của cô cầm một trái, tay kia cầm lấy khe mông cô, hai cánh tay cùng nhau dùng nhiều lực ấn vân rồi vân vê.

Trâu Dung Dung bên kia hồn nhiên chưa phát giác ra tiếp tục nói: "Em mới vừa ngồi lên xe, chỉ là muốn nói với chị một tiếng, hai người tiếp tục đi hắc hắc."

Cái mông Lương Kiều vểnh lên đẩy người đàn ông dán chặt như keo dán phía sau ra, vừa vặn đè ở vị trí nào đó đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, sau đó nhấc chân đạp lên người anh một cái. Quan Hành bị cô đẩy lui về phía sau một bước, thò tay giật giật quần, buồn bực trở về ngồi xuống.

Lương Kiều tiếp tục nói: "Trở về chuẩn bị cho kì thi thật tốt, vẫn quy củ cũ."

"Vâng!" Trâu Dung Dung mãnh liệt gật đầu, bảo đảm một phen mới cúp điện thoại.

Vì khích lệ Trâu Dung Dung cố gắng học tập, từ khi lên đại học các cô bắt đầu đặt ra một quy củ - - nếu như Trâu Dung Dung có thể đoạt được học bổng, Lương Kiều liền thưởng thêm cho cô một số tiền ngang với số tiền đó; nhưng mà học bổng mỗi năm mới đánh giá một lần, sợ lúc cô đến trường không có động lực, Lương Kiều lại bố trí thêm một phần " học bổng nội bộ trong gia đình", thời điểm tết âm lịch sẽ phát ra dưới hình thức bao lì xì, số tiền quyết định vào bài kiểm tra cuối kì của cô.

Ban thưởng vốn là từ Lương Kiều phát, nhưng mà mẹ yêu thương cô, mỗi lần cũng sẽ cho cô thêm một nửa.

Kinh tế trong nhà vốn rất eo hẹp, nhưng mẹ hết sức sáng suốt, cho tới bây giờ chưa từng đoạt học bổng cùng tiền mừng tuổi của các cô, một chút thu nhập thêm này Trâu Dung Dung có thể tự do chi phối.

Nhưng mà, lần trước Lương Kiều đi ngân hàng giúp mẹ gửi tiền mới phát hiện, mỗi lần Trâu Dung Dung đều gửi không thiếu một đồng tiền vào tài khoản của mẹ. Đây cũng là vì cô biết lúc đó mẹ lại gửi tiền cho Lương Quốc Hưng, mới tức giận như vậy.

Nói tiếp, đến một tháng mẹ chưa gọi điện thoại tới rồi.

Trước kia cơ bản đều là một tuần gọi một lần, nhưng mà kể từ sau lần trước cô chuyển tiền cho Lương Quốc Hưng, có lẽ do quá áy náy, không dám chủ động gọi điện thoại cho Lương Kiều. Nghe bà nội nói ban ngày mẹ hết bận lại bắt đầu ra ngoài bày quán bán trái cây, Lương Kiều cũng không biết nói với mẹ cái gì mới tốt, cách một khoảng thời gian liền gọi điện thoại cho cô, mỗi lần chưa nói đến hai câu với cô đã khóc nói xin lỗi.

Tháng này tương đối nhiều việc, quên gọi điện về, mẹ lại thực sự không gọi tới.

Chút chuyện này nhớ tới liền đau đầu, Lương Kiều vỗ vỗ cái trán, thở ra một hơi dài.

Vừa lúc được nghỉ thoải mái, trở về phải nói chuyện với mẹ thật tốt.

Sau khi cúp điện thoại Lương Kiều ném quần áo tắm xong vào máy sấy, quần lót nhỏ cô không muốn dùng đến máy móc, hong khô tự nhiên lại quá chậm, đành phải cầm máy sấy từ bên ngoài vào sấy khô từng chút một.

Sấy được một nửa thì Quan Hành bước vào, ôm lấy cô từ phía sau lưng, lần này đàng hoàng không sờ loạn, chỉ gẩy đầu tóc vướng bận của cô sang một bên, cằm đặt trên vai cô. Nhìn cô sấy một lát, hỏi: "Tại sao phải sấy quần lót nhỏ?"

"Không sấy khô làm sao mặc."

"Không mặc thật tốt." Quan Hành nói, tay vòng qua eo cô còn muốn chuyển đến chỗ khác, còn chưa đạt được mục đích, đã bị Lương Kiều đạp cho một cái.

"Đừng làm rộn!" Cô nhăn mày lại có chút không kiên nhẫn.

Quan Hành ngó ngó cô, "A" một tiếng, ôm cô nhưng không động chân tay nữa.

Từ giữa trưa sau khi cho cô uống thuốc, cả người anh rõ ràng có chút thận trọng- - ngày xưa vênh vang đắc ý, hận không thể mắt ở trên trời, treo lên bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ, còn động một chút là muốn thể hiện kỹ năng trào phúng, hiện giờ bảo làm gì thì làm nấy, không

Bạn đang đọc Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông của Nhất Tự Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.