Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THUỒNG LUỒNG Sát Thát anh hùng truyện (Ngoại Truyện phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 2215 chữ

Chương 140: THUỒNG LUỒNG Sát Thát anh hùng truyện (Ngoại Truyện phần 2)

Trích Sử Văn Các – Đại Việt Bi Hùng Truyện

Hôm đó, Thất hoàng tử nhà Lý, Lý Long Tường đã thức suốt đêm thâu. Ông chong ngọn đèn mở ảo, vẽ đi vẽ lại, tính toán từng đường nét trên tấm địa đồ. Bảy mươi chín tuổi, quyển binh thư ố vàng, bộ áo giáp này đã sờn cũ và vô phương phục chế nổi. Đó là bộ áo giáp mà đức vua ban cho nhân ngày ông nhậm chức Đại đô đốc hải quân. Thanh kiếm vẫn còn sáng rực, nhưng bàn tay này, thực sự quá mỏi mòn.

Ngày hôm sau, Lý Long Tường cho tập hợp tất cả con cháu họ Lý, tất cả tướng lĩnh dưới trướng, mấy trăm người, cùng quỳ trước bàn thờ tổ tiên. Ông đã già không thể quỳ nổi, ông chỉ biết đứng nhìn đám con cháu của mình. Lâu thật lâu, khi bầu không khí trầm xuống, khi gió cũng ngừng thổi. Ông bước ra giữa nhà, với râu tóc bạc phơ, với tấm áo choàng trắng toát, ông dùng tất cả ý chí, hô lên hào sảng:

- Rồi đến một ngày nào đó, qua ba đời, bốn đời, đám con cháu này sẽ quên mất tiếng nói, phong tục tổ tiên. Qua năm đời, sáu đời, kể cả những đường nét Đại Việt trên gương mặt chúng sẽ bị hòa lẫn cùng người Cao Ly. Qua chín đời, mười đời, mây chuyển gió dời, trời đất thay đổi, có thể chúng sẽ quên luôn tổ tiên mình là ai… Nhang tàn khói lạnh, những bài vị này sẽ mục nát thành cát bụi… Thời gian luôn lãng quên tất cả… Tất cả…. Không… Không… Ta Lý Long Tường, Thất hoàng tử triều Lý không cho phép điều đó xảy ra… Ta buộc chúng phải ghi nhớ mãi mãi dòng máu đang chảy trong huyết quản chúng là gì… Là của Hoàng tộc nhà Lý… Của rồng… Của những người sẽ đánh bại quân Thát Đát hung tàn hôm nay… Hãy để máu quân giặc thấm sâu vào lòng đất… Để tên tuổi chúng ta được ghi nhớ ngàn đời!

Một phút ngỡ ngàng, một phút phẳng lặng, rồi tất cả chợt vỡ tung như cơn sóng dữ, hàng trăm người bên dưới đều đồng lòng hô vang "Sát Thát", "Sát Thát", "Sát Thát"…

*

Lúc trời còn mù mịt sương, cậu đã theo người anh lớn của mình ra khỏi nhà, hôm nay không đánh cá nữa, không chăm bón cây dâu, không lấy cỏ khô cho lũ ngựa ăn:

- Em muốn có một hình xăm giống anh trước khi giặc Thát Đát kéo tới!

- Không kịp đâu…

Không kịp đâu, cậu cố bám theo người anh lực lưỡng của mình, hai hình xăm giao long sau lưng, một hình xăm thuồng luồng trước ngực. Anh cả cậu là người mạnh khỏe nhất làng chài này, một trong tám làng chài nằm dưới quyền quản lý của Thất hoàng tử Lý Long Tường:

- Ngài ấy đã rất già, nhưng sao mọi người vẫn gọi ngài là Thất hoàng tử vậy anh?

- Để mọi người mãi mãi ghi nhớ mình là ai… Em sinh ra trên đất Cao Ly, yêu quý mảnh đất này là điều đương nhiên… Nhưng ngài ấy, nhưng bọn anh còn có một quê hương nữa… Ở xa tít về phía Nam!

- Đại Việt!

- Đúng rồi!

Băng qua một khoảng rừng thưa là đến cánh đồng cỏ lau trải dài ngút mắt. Mây sà xuống trần gian hay mùa đông đang kéo tới. Dữ dội và hung tàn hơn.

- Quân Mông Cổ nhất định tấn công theo đường này, trẩy binh đánh thẳng vào thực ấp, chúng ta sẽ mai phục xung quanh đây!

- Binh pháp em cũng có học được một chút – Cậu em cãi lại – Ở đây địa thế trống trải, rừng thông thưa thớt, vốn là nơi kỵ binh Thát Đát có thể phát huy tối đa sức mạnh, em không hiểu chúng ta phục kích thế nào đây, đánh trực diện ư… Có một lần nhà Kim đã tập hợp hơn bốn mươi lăm vạn quân để đánh trực diện với mười vạn kỵ binh thảo nguyên, quân Thát Đát hung hãn liều mình khoan thẳng vào đội hình quân Kim, như bầy sói xé xác đàn cừu… Kết quả, quân Kim đại bại, không ai có thể chạy thoát, xác chết trải dài hàng trăm dặm, từ đó nhà Kim suy vong luôn…

- Em đang nói đến trận Dã Hồ Lĩnh (1213)?

- Vâng!

- Sẽ không có trận Dã Hồ Lĩnh thứ hai đâu, lần này, chúng ta, Đại Việt sẽ đánh bại Thát Đát ngay trên thảo nguyên, ngay trên niềm tự hào của chúng!

Người anh vừa nói vừa quẳng cho cậu em chiếc xẻng và chỉ về phía những nhóm người đang đào đất:

- Nào chúng ta cùng đào thôi!

- Đào gì vậy anh?

- Chiến hào của chúng ta, nấm mồ của giặc!

Ngày mới bắt đầu bằng việc đào đất, cũng không tệ. Cậu thỉnh thoảng lại ngồi nghỉ mệt trên mô đất cao, cố hình dung mọi người đang làm gì. Chiến hào ư? Một chiến hào hình vòng cung trải dài từ đỉnh dốc này đến sườn núi đằng kia, đủ rộng để năm, sáu người đứng thành hàng ngang, đủ dài để chứa hàng ngàn người. Hàng ngàn người, hàng ngàn chiến binh sẽ mai phục ở dưới đất ư?

- Anh cả, tuy mai phục thế này có thể nhử giặc đến gần cận chiến, vô hiệu hóa bọn cung kỵ tinh nhuệ… Nhưng thiết kỵ Mông Cổ còn kinh khủng hơn thế, chúng sẽ dễ dàng đột phá vòng vây, băng qua chiến hào, đánh tạt sườn, giẫm nát chúng ta!

- Nhóc con, em cứ đào đất đi…

Người anh mỉm cười không nói gì, không giải thích. Hàng ngàn người nơi đây vẫn tất bật làm việc, họ hoàn toàn tin tưởng vào kế sách kháng địch của Thất hoàng tử Lý Long Tường. Bốn ngàn bộ binh đánh trực diện với ba ngàn kỵ binh thảo nguyên. Thật điên rồ!

Thật điên rồ, mọi người làm việc đến khuya mới tạm xong phần chiến hào. Và sau vài canh giờ nghỉ ngơi, đội dân phu mang đến rất nhiều bó chông tre vuốt nhọn.

- Sẽ cắm dưới hào ư… Bọn kỵ binh có thể dừng ngựa vòng ngã khác mà, cùng lắm là bẫy được vài chục tên tiên phong đi đầu thôi anh cả!

- Không! – Người anh đanh thép nhìn cậu em – Không phải cắm dưới hào, hào sâu để quân ta mai phục… Còn mớ chông tre này dùng để cắm sau lưng quân ta, trên những vách hào, cắm dày đặc thành năm sáu lớp…

- Như vậy… – Cậu em mở to mắt nhìn anh mình ngỡ ngàng.

- Đúng, như thế kỵ binh của chúng không thể phá vây, không thể đánh tạt sườn, và chúng ta cũng không có đường lui… Chỉ có một con đường sống duy nhất, là dẫm lên xác kẻ thù!

Dẫm lên xác ngựa và lũ chiến binh kiêu ngạo kia. Dẫm lên nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất trong mỗi con người. Bốn mươi lăm vạn quân Kim được trang bị tốt nhất, vẫn thảm bại trước mười vạn quân Mông Cổ là do đám quân Kim bạc nhược, chưa đánh đã vỡ trận, bọn đằng sau không chịu tiếp ứng cánh trước, thấy nguy liền vứt vũ khí bỏ chạy, cứ bỏ chạy, nối đuôi nhau bỏ chạy, thành ra cái thế binh bại như núi lở. Chỉ có tử chiến, đặt mình vào thế đã chết, mới mong tìm được con đường sống sót.

Trong vòng ba ngày, chiến lũy đã hoàn thành trên vùng đồng cỏ rộng lớn. Cỏ lau thưa thớt nhưng vẫn đủ ẩn giấu tất cả. Quá năm bước chân là không thể phát hiện ra đội mai phục cùng hàng hàng lớp lớp chông tre. Quá năm bước chân là vừa đủ để vô hiệu hóa sức mạnh của bọn cung kỵ. Một ngày nghỉ ngơi, ngày hôm sau, anh cậu sửa soạn giáp khiên lên đường từ rất sớm. Cậu vẫn ghi nhớ như in giây phút người anh cả thắp nhang trên bàn thờ tiên tổ, những hình xăm giao long, thuồng luồng chất ngầu sau lưng, mái tóc anh cắt ngắn, nửa bên cạo sát da đầu. Anh không nói gì, chỉ vỗ vai cậu vài cái, rồi bóng dáng họ, những chàng trai lực lưỡng của làng chài ẩn khuất vào màn sương mù mịt.

Cậu chạy như bay lên đỉnh núi gần đó, và trông xuống, trời chỉ vừa mờ mờ sáng, từng hàng, từng hàng kỵ quân Mông Cổ xa xa như những cơn sóng nhấp nhô trên vùng bình nguyên trống trải. Tiếng ngựa hí vang lừng, vó ngựa nóng đỏ khiến cỏ cũng cháy khô. Khô héo, những vệt đen kéo dài, sắp tiến vào trận địa mai phục. Và ở phía cuối cùng trận địa, khi tất cả tướng sĩ đầu nấp dưới chiến hào, chỉ có một người đứng chơi vơi trên mặt đất. Ông mặc áo choàng, râu tóc bạc phơ, cưỡi một con ngựa trắng toát như hoa tuyết. Thất hoàng tử, Lý Long Tường đứng thẳng, không hề do dự hay sợ hãi. Ông đứng thẳng để dụ bọn Thát Đát vào đúng vòng vây mai phục.

Khi tên tướng tiên phong Mông Cổ chỉ còn cách ông hai mươi bước, mười bước, rồi năm bước. Khi tên lính Mông Cổ cuối cùng lọt thỏm vào vòng cung. Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, đất cát bay tung trời, và từ bên dưới những chiến hào, quân ta ùa lên như thác lũ. Cận chiến, giáp chiến, hỗn chiến. Xoay vần với nhau, đâm chém, vật vã. Không ai có thể thoát khỏi cái bẫy đó. Không một ai. Ngựa ngã vùi vào chong tre vót nhọn. Những chiến binh xăm thuồng luồng nhảy bổ lên mình ngựa, hay kéo đầu lũ Mông Cổ xuống. Chặt, đâm, cắt, xẻ. Máu đổ ra như suối, ngập ngụa khắp nơi. Một vũng lầy hỗn độn và kinh khủng. Cậu không đủ can đảm để chứng kiến tiếp khung cảnh đó. Cậu chạy như bay về nhà, lấy thật nhiều cuộn vải lụa dài, loại dùng để băng bó vết thương. Rồi men theo con đường mòn này, ra khỏi bìa rừng. Trời đã xế trưa, những âm thanh kinh khủng kia gần như đã kết thúc. Yên ắng đến không ngờ.

Cậu thất thểu men đến chiến hào, xác người ở khắp nơi, xác ngựa, xác Thát Đát, xác của ngư dân chất chồng, chồng chất. Cờ thương giáo gãy, khung cảnh và thứ mùi tanh tưởi này khiến cậu muốn nôn mửa. Cố kìm cảm xúc lại, cậu dũng cảm bước tiếp. Bùn trộn với máu tanh nhão nhoẹt. Vất vả lắm cậu mới lội được qua đoạn chiến hào. Và ở bên kia, trên một gò xác cao ngút, với những vòng tròn quạ bay lượn trên đầu, anh cậu cởi trần cùng thanh trùy trơn máu tuột khỏi lòng bàn tay, anh cả đang ngồi trò chuyện cùng vài người thủy thủ nữa. Họ không đủ sức để đứng lên, hơi mệt so với việc đánh cá trên biển, họ cần nghỉ ngơi một chút, chỉ vậy thôi.

- Em trai, em có biết ngoài biển cả bao la thứ gì đáng sợ nhất không?

- Cá mập, thuồng luồng, thủy quái hay là… cuồng phong, bão tố phải không anh?

Người anh vung trùy đuổi bầy quạ đi, chúng cứ bay xoay vần trên đầu như một đám mây hắc ám. Núi xác chất chồng ngăn cách hai anh em, chỉ cần lội qua một đoạn hào nhơ nhóp máu bùn nữa. Mùi tanh xộc vào mũi tởm lợm. Và ruột gan nát bét vương vãi xung quanh:

- Không! – Người anh trừng mắt rồi xoay ngược ngón tay chỉ thẳng vào ngực mình – Thứ đáng sợ nhất ở trong này!

- Là con người?

- Là nỗi sợ hãi của con người.

*

Trận chiến trên vùng bình nguyên đó thật ra chỉ là trận mở màn, tên tướng Mông Cổ, Jalairtai Qorchi tàn ác còn phái thêm nhiều cánh quân nữa vây đánh vùng đất nhỏ bé nhưng ngoan cường này. Lý Long Tường cùng quân dân trong vùng đã anh dũng chống chọi với giặc suốt năm tháng trời.

Sau chiến công vang dội kia, vua Cao Ly đổi tên Trấn Sơn thành Hoa Sơn, phong Lý Long Tường làm Hoa Sơn Tướng Quân. Nơi quân Mông Cổ đầu hàng gọi là Thụ hàng môn, vua Cao Ly cũng cho lập bia tại đây để ghi công ông (di tích này hiện nay vẫn còn).

Khi mất, ông được chôn tại chân núi Di Ất, gần Bàn Môn Điếm bây giờ. Thời gian sống ở Hoa Sơn, Lý Long Tường thường lên đỉnh núi ngồi trông về phương Nam mà khóc, nơi ấy gọi là Vọng quốc đàn.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.