Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 14

Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Khi Thời Việt đưa bác sĩ đến, Đỗ An đang ngồi trên giường đọc báo.

Bác sĩ kiểm tra, phát hiện trên trán Đỗ An không có vết thương, quay đầu nhìn Thời Việt với ánh mắt dò hỏi: "Không phải nói có người đập đầu vào tường hôn mê sao? Tình huống bây giờ là như thế nào?"

Đỗ An đặt tờ báo sang một bên: "Bác sĩ, đừng tức giận. Tiểu Dư cũng là quan tâm tôi mà thôi, ông cũng biết hôm nay có một vài người từ công ty chúng tôi vào, có lẽ hắn một mình bận rộn, có chút chóng mặt, khả năng nhớ lầm người, tôi làm xong kiểm tra vẫn luôn ở chôc này đọc báo mà, làm gì có đâm vào bức tường nào? Tiểu Dư, có phải cậu mệt mỏi đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi không? Nếu vậy cậu trở về nghỉ ngơi chút đi, bên này còn có tôi mà, một mình chạy hết công ty đến bệnh viện, cậu cũng không phải máy móc, làm sao làm việc liên tục được?"

"Tiểu tử à, cậu quan tâm đồng nghiệp là rất tốt, đồng nghiệp cậu nói cũng không sai, bằng không cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi vừa mới nhìn quá rồi, đồng nghiệp của cậu thật sự không sao cả, nhưng cậu lại phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Tình huống này của cậu có thể là chịu áp lực quá lớn sinh ra ảo giác, không cần chuyên tâm chăm sóc người khác quá, ngược lại chăm sóc cho bản thân kĩ vào." Bác sĩ nghiêm túc nói.

Có bác sĩ ở đó, có chút chuyện Thời Việt không tiện mở miệng hỏi, đành phải rời đi trước.

Thời Việt quyết định quay trở lại công ty để xem xét, nhiều người muốn hắn rời đi như vậy, bên trong chắc chắn có bí mật gì đó, vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã thấy Đinh Lâm đứng đằng xa vẫy tay chào hắn, bước nhanh qua: "Cậu không về à?"

Dư Phong từ sau lưng Đinh Lâm đi ra:" Không phải cậu còn một số chuyện muốn hỏi tôi sao? Tôi lái xe đưa các cậu đến công ty, cho dù là muốn từ chức cũng phải quay về thu dọn đồ đạc, có chuyện gì vừa đi vừa nói."

Trên xe, Thời Việt ngồi ở ghế phụ, Đinh Lâm ngồi ở hàng ghế phía sau.

Dư Phong: "Kỳ thật cậu được thay vị trí Đinh Lâm vào làm trong công ty không phải do giỏi giang hay gì đâu, mà chỉ là tìm một người thay thế Đinh Lâm, không phải cậu thì cũng là người khác, có người không muốn để Đinh Lâm vào làm."

“Người kia là ai?”

Dư Phong: "Chính xác mà nói thì không phải là một người duy nhất. Theo thông tin mà tôi đã điều tra cho đến nay, có vài người liên quan đến chuyện này, nhưng người đầu tiên đưa ra chủ ý này là Đỗ An, hắn ta không muốn Đinh Lâm vào làm. Đỗ An người này tâm tư thâm trầm, mặt ngoài quan tâm đến chuyện của Đinh Lâm nhưng trên thực tế khi biết Đinh Lâm tham gia phỏng vấn vào công ty này liền bắt đầu động tay động chân Có chuyện khả năng các cậu không biết, những người trong cái công ty này, trừ Trì Dư cậu ra thì họ đều đã từng ở chung một chỗ thậm chí có người còn học chung trường. Có thể là nhiều năm trôi qua, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, không nhận ra, cũng có thể là không dám nhận."

"Đinh Lâm cũng là từ nơi đó tới sao?"

Dư Phong: "Làm sao mà cậu biết được, Đinh Lâm xác thật cũng từ nơi đó tới, bất quá Đinh Lâm chỉ là quen biết Đỗ An."

"Anh và Đỗ An có mâu thuẫn gì đó phải không?"  Thời Việt đột nhiên hỏi.

Dư Phong sửng sốt một chút, mới phủ nhận: "Tôi cùng hắn làm sao có thể có mâu thuẫn, chúng tôi không quen biết nhau, sao  đột nhiên cậu lại hỏi như thế?"

"Không có gì, thuận miệng hỏi mà thôi." Ngừng một chút nói tiếp:" Anh gặp qua Diệp tổng chưa? Một người rất đẹp, nàng ta bất luận mặc cái gì cũng đều đeo khăn lụa, ngươi nói xm có kỳ quái hay không?"

Khi nói lời này, Thời Việt đã âm thầm quan sát biểu tình của Dư Phong xem xem có giống như hắn đoán hay không, quả nhiên Dư phong có chút không vui phủ nhận: " Diệp tổng người ta là Đại lão bản, tôi làm sao muốn là gặp được, tôi cũng không có mệnh tốt để đi làm văn phòng như các cậu. Như cậu nói đó, người ta lớn lên đẹp như vây, muốn ăn mặc trang điểm như thế nào cũng tùy thuộc vào tâm tình thôi, có gì lạ đâu chứ?"

Thời Việt thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Đinh Lâm từ dưới chỗ ngồi móc ra dây thừng, làm bộ không thấy được, tiếp tục cùng Dư Phong nói chuyện.

"Đoạn đường này hình như có giới hạn tốc độ 40,  phía trước có cameras, anh dẫm chân ga mạnh quá rồi đó."

Dư Phong liếc nhìn biển báo đường, quả nhiên là tốc độ giới hạn 40. Mặc dù bất đắc dĩ, hắn cũng giảm tốc độ xuống, phía trước có một cảnh sát giao thông đón xe, Thời Việt nhân cơ hội mở cửa xe nhảy xuống, có cảnh sát giao thông ở đây, Dư Phong bọn họ không thể xuống xe bắt người được, đành phải thả chậm tốc độ đi theo.

Bỗng nhiên một chiếc xe thể thao màu đen dừng trước mặt Thời Việt, cửa sổ hạ xuống, Vân Che mặt vô biểu tình nhìn Thời Việt: "Thất thần cái gì? Mau lên xe!"

Vân Che luôn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt nhất,  Thời Việt càng thêm hoài nghi thân phận Vân Che. Nhưng có một việc Thời Việt có thể xác nhận, Vân Che đối với hắn không có ác ý, bằng không mấy lần trước đã mặc kệ hắn rồi."

Sau khi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn còn chưa kịp nói lời nào, Vân Che đã nhấn ga lao qua đường, chạy được một lúc lâu thì thấy không có ai đi theo nữa liền tìm một nơi an toàn dừng xe lại, biểu tình nghiêm túc, nhìn như đang tức nghẹn cổ, nhìn Thời Việt: “Xem ra mấy lời lúc trước tôi nói đều bị cậu xem như gió thoảng bên tai ."

Thời Việt có chút ngốc, hắn chỉ nhớ Vân Che chỉ dặn hắn đừng lại gần đồng hồ treo tường, hắn xác thật cũng không lại gần đồng hồ treo tường nữa, nếu hắn đoán không sai thì Vân Che này dọc đường đi cứ kéo mặt dài như cái bơm là do tức giận với hắn, hành vi này của Vân Che cứ như là ba hắn vây, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng vì Vân Che lịa cứu hắn thêm một lần nên hắn lựa chọn nhân nhượng một chút.

" Chuyện lần trước tôi hỏi anh anh còn chưa trả lời đâu. Tôi tên gì ?"

“Trì Dư.”

Vân Che từ trên xe lấy ra một túi văn kiện đưa cho Thời Việt: "Tôi nghĩ cậu nên quan tâm đến chuyện này thì hơn, dành thời gian cho những việc có ý nghĩa và bớt hỏi những câu bớt nhàm chán đi."

Thời Việt tiếp nhận túi văn kiện mở ra, bên trong có  bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trì Dư, trên báo cáo viết thân thể Trì Dư tương đối đặc biệt, khác với người bình thường, lúc ngủ hay té xỉu đều sẽ bị đình chỉ hô hấp, tim cũng ngừng đập, yêu cầu dùng một lượng AHB vừa phải để giảm bớt loại tình huống này, mà Trì Dư lại dị ứng với AHB, dùng quá liều sẽ chết.

Tiếp tục lật xuống là thông tin của những người khác trong công ty, cùng với bản sao chứng minh thư của mọi người. Bên trong vừa vặn lại mất đi tờ của Diệp tổng. Thời Việt phát hiện ra rằng địa chỉ trên các bản sao là đến từ cùng một nơi, ngoại trừ Trì Dư, khớp với lời nói của Dư Phong lúc nãy.

"Tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại giúp tôi, nhưng vẫn phải cảm ơn anh rất nhiều." Thời Việt nói xong chuyển qua chuyện khác :" Nếu anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy rồi, giúp tôi thêm một lần nữa cũng không sao nhỉ? Có thể lái xe đưa tôi đến địa chỉ trên bản sao này không?"

Hắn có một phỏng đoạn lớn mật, muốn đi nghiệm chứng một chút.

Vân Che liếc mắt nhìn văn kiện sao chép kia một cái, mở ra hướng dẫn, phát hiện khoảng cách cũng không xa, chỉ chốc lát sau hai người liền đến nơi, Thời Việt xuống xe, Vân Che lưu lại trên xe chờ hắn.

Nơi này có mấy a di  ngồi ở trên ghế một bên hái rau một bên nói chuyện phiếm, Thời Việt cầm văn kiện sao chép đi qua, chào hỏi: "Xin lỗi, cho cháu hỏi chút, các cô có biết nhà Đinh Lâm ở đâu không ạ?"

A di mặc quần áo màu trắng lắc lắc đầu: "Nơi này của chúng ta không có ai tên là Đinh Lâm hết, tiểu tử cậu có phải tìm nhầm chỗ rồi không?"

Một a di khác lên tiếng: "Sao lại không có? Bà quên rồi sao? Em trai của Đinh Lam không phải tên là Đinh Lâm sao ."

A di mặc quần áo màu trắng kia giống như là còn chưa nhớ ra,  ánh mắt có chút mờ mịt: "Đinh Lam nào cơ?"

A d mặc quần áo màu xám nhắc nhở: " Chuyện này mà bà cũng quên, còn không chịu thừa nhận mình già cả rồi đi. Đinh Lam chết cách đây nhiều năm rồi, lúc ấy còn lên cả tin tức xã hội, đứa trẻ đó thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà liền đi như vậy."

"Đinh Lam kia sao, tôi nhớ ra rồi, thật đáng tiếc. Từ nhỏ đã bị cha bạo hành, thật vất vả mới lớn lên một chút thì lại tự ti vì béo, sau này có bạn trai cũng không phải là người tốt, rốt cuộc nghĩ quẩn trong lòng liền nhảy lầu." A di mặc đồ trắng cuối cùng cũng nhớ ra.

Một bà lớn tuổi hơn nói: "Không phải bạn trai, là bạn gái. Tôi nhớ rõ Đinh Lam là con trai mà."

"Bà khăng định nhớ lầm, Đinh Lam là nữ, lúc ấy nàng tuy rằng rất béo,  nhưng đôi mắt lớn lên đặc biệt xinh đẹp, lại thích mặc váy, bất luận là mùa gì đi chăng nữa nàng đều thắt một chiếc khăn lụa trên cổ, tôi ấn tượng đặc biệt khắc sâu,  thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh thập phần ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ đến sau này lại có thể phát hiện ra những chuyện đó cơ chứ? Khẳng định là nam nhân kia dạy hư nàng, thật là sát ngàn đao, cô gái tốt như vậy lại bị hố mất."

Bà cố nội nhỏ giọng nói thầm nói: "Nhưng tôi nhớ rõ lúc nó còn nhỏ, tôi thay tã cho nó đã nhìn thấy xác thật là con trai mà? Chẳng lẽ tôi già cả nhớ nhầm sao?"

Thời Việt lại hỏi tiếp : " Các cô có biết Dư Phong không?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, lần này họ đều không biết, Thời Việt móc ra ảnh chụp hắn lấy được từ phòng an ninh bệnh viện, trên ảnh chụp là một cô gái tươi cười rạng rỡ.

A di mặc quần áo màu trắng ầm lấy tấm ảnh trong tay, nhìn một hồi: "Đây chẳng phải là nha đầu béo nhà lão Tạ sao?" 

"Cô xác định nàng là họ tạ sao? Nàng ấy có quan hệ đặc biệt tốt với nam nhân nào không?"

"Tất nhiên là tôi chắc chắn. Lúc trước tôi làm bảo mẫu của nhà nàng, chăm sóc nàng đến mười mấy tuổi đầu cơ mà, khẳng định quen biết, không thể sai được, chính là nha đầu nhà lão Tạ, tên Tạ Phong, nguyên bản tên là Tả Phượng, người nhập hộ khẩu nhìn lầm liền sửa thành phong, sau này gọi là Tạ Phong. Nhà nàng có mỗi mình nàng là con gái, ai ở đây cũng đều biết. Cậu hỏi nàng có quan hệ đặc biệt tốt với nam nhân nào không sao? Thật sự chưa từng nghe qua. Nàng ấy không thích nói chuyện với người khác, cũng không có bạn bè nào, bất quá mối quan hệ với Đinh Lam có vẻ không tồi."

"Bà nói nha đầu nhà lão Tạ sao? Nàng ta sau này vì cái tên này mà khóc rất lâu đó, nói Tạ Phong nghe như đàn ông, náo loạn không muốn đi học rất lâu, nói còn không bằng mẹ nàng gọi nàng là Dư Phong, còn dễ nghe một chút, không biết cuối cùng có sửa tên hay không, hiện tại có cẻ định cư ở nơi khác rồi, thật nhiều năm không có xuất hiện.”

Lần này tới đây thu hoạch xác thật rất lớn, Thời Việt cảm ơn rồi quay trở lại xe.

“Xem ra thu hoạch không nhỏ, hỏi thăm được tin tức gì khác không?"

Thời Việt cố ý úp úp mở mở:  “Cái này tạm thời còn không thể nói, bất quá tôi biết chuyện là như thế nào rồi,  tóm lại chính là anh tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến phương diện đó là được rồi. Hiện tại phiền anh đưa tôi đến công ty một chuyến,  chuyện này, đợi mọi người đến đông đủ nói mới có ý nghĩa.”

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành

Truyện Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.