Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 12

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Cuộc gọi bị ngắt vào thời điểm quan trọng, trên điện thoại xuất hiện thông báo không có tín hiệu, có người cắt tín hiệu. Thời Việt cất điện thoại đi, đơn giản tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào tường, nhắm mắt lại suy nghĩ tiếp những chuyện chưa nghĩ qua.

Bất quá mục đích của hắn đã đạt được, từng đó tin tước cũng đủ để đưa hắn ra ngoài rồi, hắn đã sớm biết có người giám thị phòng này, hắn chỉ làm bộ cho người kia xem, chuyện này thoạt nhìn không có đơn giản như vậy, nếu không, làm sao cá có thể lao ra cắn câu được.

Đỗ An ở bên kia kiểm tra hết các chỗ có thể kiểm tra, thật không giống như ham lợi nhỏ, thậm chí hàm răng cũng kiểm tra một chút, Hứa Nham hoài nghi hắn ta là đang cố ý nương theo chuyện này làm kiểm tra sức khỏe cho mình luôn, đến lúc này mà còn có tâm tình chiếm tiện nghi, thật sự không biết nên nói hắn gan xảo hay là nói hắn vì tiền mà không muốn sống nữa.

Sự chú ý của Hứa Nham hiện tại đều ở trên người Thạch Uy, chỉ cần Đỗ An yêu cầu không quá phận, hắn sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Phòng bệnh yên tĩnh dị thường, Thạch Uy lăn lộn một hồi rốt cuộc cũng mất hết sức lực mà ngủ thiếp đi, Hứa Nham đi đến trước cửa sổ mở ra, tay đặt trên cửa cổ, mắt nhìn ra ngoài, trầm tư.

Chuyện này hắn đã từng suy nghĩ qua rồi, nhưng còn một điều hắn không thể hiểu được, người kia làm thế nào mà ở trước mắt bao người động tay, những người này làm sao có thể liên hệ với nhau, hắn tra qua tư liệu rồi, một số người nhiều năm như vậy cũng không bị giao thoa mới đúng.

Trong lúc Hứa Nham đang trầm tư,  sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay, dùng sức đẩy hắn nghiêng về phía trước, nửa người hướng ra ngoài, lúc sắp ngã xuống Hứa Nham bắt được khung cửa sổ, muốn bò đi vào, bỗng nhiên đỉnh đầu xuất hiện bóng người, đối phương đem từng ngón tay của hắn bám trên khung cửa bẻ ra, Hứa Nham trước khi rơi xuống nhìn thấy rõ mặt của đối phương, hoảng sợ hỏi: “Sao lại là cậu?"

Người nọ sau khi xác nhận Hứa Nham đã ngã xuống liền đứng ở cửa sổ nhìn một hồi, đóng cửa sổ lại, quay người đi đến bên giường của Thạch Uy, cười lạnh nhìn Thạch Uy đang ngủ say,  móc ra chủy thủ khoa tay múa chân trên mặt Thạch Uy.

Có lẽ là Thạch Uy trong lúc ngủ cảm nhận được, bỗng nhiên mở mắt, vừa định mở miệng kêu cứu, đối phương một phen che miệng hắn lại, thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu dám lên tiếng, ta sẽ cắt nhỏ ngươi."

Thạch Uy bị dọa cho không dám động, thân thể cứng đờ, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.

Đối phương đem chủy thủ dán ở trên mặt Thạch Uy, cười hả hê hơn, thấy Thạch Uy run lên vì sợ, nước mắt cũng sắp trào ra, nói: “Ngươi run cái gì, ta chỉ là đang chơi trò chơi với ngươi thôi mà. Cười cho ta!"

Khi câu này nói ra, sắc mặt Thạch Uy tái nhợt đến đáng sợ, đồng tử có chút tan rã, hắn cũng từng nói câu này, rất nhiều năm trước, lúc ấy hắn mới mười mấy tuổi, chính trực tuổi dậy thì, từng bộ dáng này đối với người khác nói qua những lời này, chuyện lâu như vậy rồi, không còn ai nhớ rõ mới đúng, hẳn là trùng hợp, hắn không được hoảng sợ, nhất định phải bình tĩnh.

“Muốn sống sao?”

Thạch Uy điên cuồng gật đầu.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không giết ngươi, ta hỏi ngươi, chuyện năm đó là ai nói ra?”

“Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết, chuyện xảy ra sau đó không liên quan gì đến tôi."

“Không biết đúng không, xem ra sau khi bị cắt ngươi không có cảm giác gì nhiều nhỉ? Có vẻ đã đau đến mất ý thức nên ngươi cũng quên cũng giác lúc bị cắt rồi. Vậy để ta giúp ngươi nhớ lại một chút nhé."

Người nọ nắm chặt chủy thủ, trực tiếp đâm xuống, chủy thủ đâm vào gối, đối phương ngoài cười nhưng trong không cười giải thích : "Đừng sợ, ta vừa thấy trên gối có một con ruồi nên giúp ngươi đuổi đi thôi. Bây giờ ngươi nghĩ lại đi, ta cho ngươi một cơ hội, phải nghĩ thật kĩ xem phải mở miệng như thế nào đấy."

Bởi vì bác sĩ giúp Thạch Uy xử lý một chút, hơn nữa lúc trước vì quá đau nên hắn đã bất tỉnh nhân sự, khả năng bởi vì lúc ấy tận mắt nhìn thấy chính mình bị cắt đã chịu kích thích quá lớn, đại não tự động lọc đoạn ký ức này, cho nên Thạch Uy cũng không nhớ rõ chính mình đã bị cắt, hiện tại có người nhắc nhở, hắn mở chăn bông ra thì thấy một mảnh máu me bê bết, huyết nhục mơ hồ, tình thần hắn suy sụp, hắn ngồi thất thần một chỗ, hết khóc rồi cười.

Thấy Thạch Uy như vậy, đối phương chỉ cười lạnh một tiếng: “A, ta nói sẽ không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi, thẳng tay giết thì tiện nghi cho ngươi quá, ta muốn ngươi mỗi ngày sống  trong sợ hãi để chuộc tội cho chuyện năm đó."

Khi người nọ đi ra ngoài,  tình cờ đi ngang qua phòng cấp cứu, nhìn thấy Hứa Nham nằm ở trên giường bệnh, lẩm bẩm: " Ngươi không nên xen vào."

Rồi bước đến phòng an ninh.

Trước màn hình, Ngôn Nhược bỏ tay trái khỏi bàn phím, lắc lắc cổ tay, nói với A Nam ở phía sau: "Cậu có biết vì sao tôi để ba người họ vào phòng phát sóng trực tiếp không?"

"Lão đại, ngài có an bài của chính mình, thuộc hạ không dám tùy ý suy đoán. ’”

“A Nam, từ khi nào mà cậu dùng bộ dáng này nói chuyện với tôi thế? Đem thẻ bài tới đây, cậu làm như vậy là hại hắn, nếu bị hệ thống phát hiện ra, đến tôi cũng không thể bảo vệ các cậu, cậu cũng không cần quá coi thường hắn, một cái phòng phát sóng trực tiếp mà thôi, không làm khó được hắn."

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, A Nam lấy ra thẻ bài từ trong tay áo.

Ngôn Nhược nhặt một thẻ bài nằm trên một đống thẻ bài còn lại trên thẻ bài viết Lục Ninh, đây là tên thật của 008, lâu lắm không có kêu hắn bằng cái tên này cho nên lúc nhận danh sách, Ngôn Ngược cũng không liên tưởng đây là 008.

008 từ trước đến nay không nói nhiều, khi ở cùng những tên đồ tể khác, hắn luôn xử lý mọi việc một cách đàng hoàng, tuyệt đối không nói nhiều một chữ, giữ khoảng cách tuyệt đối với những tên đồ tể khác, nhưng trước mặt 003 thì khác, hắn sẽ tức giận, muốn đá cho 003 một trận.

“Lão đại, 008 hắn ngày thường ít nói, năng lực của hắn thì tôi tuyệt đối tin tưởng, nhưng vạn nhất đối phương nói quá tốt, tôi sợ hắn không phản biện lại nổi, cho nên tôi mới..."

Ngôn Nhược khe khẽ thở dài: “A Nam, cho dù lo lắng cho 008 nhưng cậu vẫn phải tin tưởng vào 003. Có hắn ở đó, 008 nhất định sẽ rất lưu loát."

Trên màn hình, Đỗ An vừa mới khám bệnh xong, sau khi ăn cơm trong nhà ăn bệnh viện xong, hăn chậm rãi đi về phòng bệnh, khi quay lại thì tình cờ gặp Hứa Nham bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, tìm hộ sĩ hỏi thăm tình huống, mới biết Hứa Nham từ trên cao rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy cổ đau nhức,  sợ tới mức chạy về phòng bệnh, đem cửa khóa trái, vẫn chưa yên tâm, lại đem ghế qua chặn cửa lại,  thử một chút, cửa kín mít, mới yên lòng ngồi vào trên giường, trán ứa mồ hôi.

Đột nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt Đỗ An,  trên tay cầm khăn giấy, Đỗ An tự nhiên cầm lấy khăn giấy, đáp: "Cảm ơn."

Hắn bắt đầu lau mồ hôi trên trán, nửa chừng mới cảm thấy có cái gì đó không ổn, bàn tay cầm khăn giấy run run, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy có người đứng ở trước mặt mình, dọa cả người đều tê liệt, dùng tay chỉ đối phương, nói chuyện có chút không mạch lạc:  "Ngươi là người hay là ma, làm sao vào đây được?"

Người bên kia hất cằm nói với giọng điệu vui tươi: "Đương nhiên là từ đại môn đi vào. Ngươi rất thích chơi trò chơi mà, chơi vui không?"

Đỗ An đứng dậy, té ngã lộn nhào lăn về phía cửa, có lẽ vì quá sợ hãi nên hai chân run rẩy, đi một đoạn dài, vừa đi vừa muốn tự tát mình hai cái, tại sao phải chặn cửa chặt như vậy?

Người nọ hai tay ôm ngực, nhìn bộ dạng Đỗ An chạy trối chết, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, hắn cũng không sốt ruột, để cho Đỗ An chạy trước, dù sao cũng không thoát ra được, thời điểm Đỗ An sắp tới gần nắm cửa, chân dài trực tiếp bước tới chặn trước mặt Đỗ An, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Sao vừa trở về đã muốn đi rồi? Ta dọa người như vậy sao?"

Đỗ An theo bản năng gật đầu, ý thức được không đúng, lại nhanh chóng lắc đầu, lắp bắp nói: "Tôi vào nhầm phòng, tôi không phải cố ý quấy rầy.”

Thanh âm mang theo chút khóc nức nở, có thể thấy được hắn thực sợ hãi.

" Ôi, vào nhầm phòng sao? Nhưng làm sao nhìn cái tên viết trong sách này giống tên của ngươi vậy? Ngươi là cảm thấy chính mình quá thông minh, hay là cho rằng người khác đều ngu ngốc? Không nhớ rõ ta nữa sao? Có cần ta tự giới thiệu bản thân một chút không?"

Đỗ An còn có chút chưa từ bỏ ý định,  nhìn chằm chằm nắm cửa muốn chạy trốn, người nọ khinh thường cười cười, bước qua một bên : "Đi đi, nếu ngươi có thể thoát ra, ta nhất định sẽ không ngăn cản ngươi."

Thử một lần rồi mà cửa không nhúc nhích, vặn tay cầm lại, cửa vẫn không có tiếng động, Đỗ An rốt cuộc từ bỏ, nhận mệnh mà gục đầu xuống, chân cũng không phát run, chậm rãi đi trở về trước giường, ngồi xuống: “Ngươi đem ta nhốt ở nơi này là muốn làm cái gì?”

" Ô, nhanh như vậy không sợ nữa. Không phải ngươi vừa nói mình đã đến nhầm phòng, nóng lòng muốn ra ngoài sao? Sao lại thay đổi nhanh như vậy? Ta tới đây hù dọa ngươi đó, nhìn không ra à?"

Người nọ nheo nheo mắt, hắn liền biết Đỗ An tuyệt đối không phải loại người không có não, người có thể làm ra chuyện năm đó, không có khả năng não tàn như vậy. 

Đỗ An thanh âm trầm ổn không ít: "Không có ai nhàm chán đến mức tốn nhiều công sức như vậy để hù dọa tôi đâu. Hơn nữa tôi với cậu không oán không thù, cậu vì cái gì lại dọa tôi? Trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người, nếu cậu là tôi cậu cũng sẽ sợ hãi thôi, chạy là phản ứng bình thường mà. Cậu đến thăm Thạch Uy đúng không? Để tôi đưa cậu qua đó, ngươi không cần hù dọa tôi, bộ dạng này của cậu khiến tôi cho rằng tỷ tỷ của cậu đã trở lại rồi."

Không oán không thù? Đinh Lâm dùng loại ánh mất kì quái nhìn Đỗ An, nguyên lai hắn ta cũng cho rằng không oán không thù sẽ không đi hù dọa người khác, nhưng lúc trước hắn ta đã làm cái gì mà lại chột dạ như vậy? Vì cái gì lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại sợ hãi như thế?

"Tôi là tới gặp anh. Tôi đến công ty của anh, nghe được chút tin tức mới đến xác minh một chút, lúc trước tôi đến phỏng vấn nhưng lâu sau đó cũng không có tin tức gì, lúc đó anh cũng nói với tôi là không có thông báo gì thì chính là trượt rồi, tôi không có nhớ lầm đi. Vậy mà hôm nay tôi bất nhờ nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói tôi tới công ty một chuyến, hơn nữa cũng cho tôi nhìn một phần sơ yếu lý lịch, anh đoán xem nó trông như thế nào? "

Đỗ An ánh mắt có chút trốn tránh, không dám nhìn Đinh Lâm: " Tôi ở đây làm sao biết được? Tuyển người từ trước đến nay đều là chuyện thuộc về phòng nhân sự."

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.