Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Nghiệp mới

Tiểu thuyết gốc · 1635 chữ

Tiêu Phong mở ra hệ thống bạn bè thì thấy Hạ Giang – người mà anh kết bạn lúc mới vào Hư Vực không tại. Hắn liền nhắn một tin cho Hạ Giang :

“Khi nào on thì báo cho ta.”

Chợt lúc này Tiêu Phong nghe thấy được âm thanh như chuông điện thoại của mình. Hắn ngó nghiêng xung quanh tìm nguồn phát ra âm thanh nhưng rồi nhận ra âm thanh đó đến từ…trong đầu của bản thân. Vội vã thoát ra khỏi Hư Vực, hắn mở bừng mắt ra thì đúng là điện thoại hắn đang kêu inh ỏi.

“Ai lại gọi vào giờ n…”

Không kịp nói hết câu thì hắn phải nghe điện thoại do sếp hắn gọi.

“Alo, có việc gì vậy sếp ?”

“Công ty có việc gấp, cậu đến ngay đi.”

“Dạ có việc gấp ạ, em đến ngay đây.”

Vội vàng vớ lấy cái áo gió, hắn chạy như bay ra trạm xe bus. Có thể do gấp gáp nên không để ý chứ thể lực Tiêu Phong đã cải thiện được phần nào dù mới dung chai nước dinh dưỡng. Từ đó ta thấy được phần nào sức mạnh của khoa học.

Ngồi trên chiếc xe bus, hắn thắc mắc rốt cuộc có việc gì mà sếp phải kêu hắn đến. Mở điện thoại, hắn vào nhóm chat của phòng mình.

Trưởng phòng : ”Có ai biết việc gì mà sếp gọi đến công ty không thế ?”

Nhân viên A : “Tôi chịu, đang tắm mà cũng phải dừng để đến công ty đây.”

Nhân viên B: “Có thể tắm nốt cũng được mà, đâu nhất thiết phải…”

Nhân viên A: “Biết việc công ty như nào, bị trừ lương thì khóc ra đấy chứ đùa.”

Tiêu Phong : “Hử ? đến cả trưởng phòng cũng không biết cơ á ? việc gì mà bí mật thế nhề.”

Nhân viên C : “Tôi đến công ty rồi đây anh em :))) “

Nhân viên A : “rồi rốt cuộc có chuyên gì thế? “

Nhân viên C : “Bí mật !!! :))) “

Nhân viên A : “ OKE tí nữa tao đến công ty thì biết mặt nhau nhá. “

Tiêu Phong thấy hai tên này lại cà khịa nhau thì tắt máy do xe cũng sắp đến công ty rồi.

“Bác tài ơi, cho em xuông xe.”

Một âm thanh cơ giới vang lên :

“Đã đến điểm dừng, chúc bạn một ngày tốt lành.”

Nhảy xuống xe, hắn đi vào công ty. Bước vào trong rồi đi thang máy lên tầng thứ 8. Để ý chút thì đây là môt tòa nhà cao 9 tầng được bọc ở bên ngoài toàn là kính. Tại sao hắn ấn lên tầng 8 bởi vì mọi cuộc họp quan trọng đều diễn ra ở đó. Tiêu Phong quẹt thẻ nhân viên để mở cửa. Bước vào trong phòng, hắn thấy một nam một nữ lạ mặt có vẻ không phải là người trong công ty còn bên cạnh họ là sếp của hắn ngoài ra còn có các đồng nghiệp khác. Đó là một người phụ nữ khoảng 28 tuổi có thân hình rất nóng bỏng với cỡ ngực…chắc là G-Cup. Cô ta tên là Triệu Lệ Thanh ly. Tiêu Phong hắn thì thích con gái có thân hình nhỏ nhắn đáng yêu nhưng cũng không thể không công nhận Thanh Ly đúng là một vưu vật hại nước hại dân bởi cái thân thể chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm.

Cô ta hiện đang mặc mổ chiếc áo sườn xám càng tôn vinh lên đường cong mềm mại của bản thân. TIêu Phong than thầm :

“Ngon thì ngon đấy nhưng mà dữ như bà chằn, không có ai yêu là đúng rồi. “

Vội vàng bước lên trước.

“Em chào sếp, hôm nay có việc gấp gì đấy ạ. “

“Thôi thì mọi người đến cũng khá đông đủ nên tôi cũng thông báo luôn. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để giới thiệu với mọi người hai người mới vừa chuyển từ công ty to xuống.”

“Họ là Nguyễn Việt Quốc và Lê Ngọc Ánh. Sau này sẽ là đồng nghiệp của chúng ta, hãy chào đón họ bằng một tràng pháo tay nào.”

Tiếng vỗ tay râm ra cả căn phòng, lúc này thì Thanh Ly tiếp tục nói :

“Để chào mừng nhân viên mới, tôi quyết định sẽ mời mọi người đi ăn một bữa buffet ra trò.”

“Hoan hô sếp.”

“Hưởng lợi từ nhân viên mới thật là vui quá đê”

“Mọi người xuống dưới sảnh rồi đi ra quán XXX trước đi, còn Tiêu Phong và hai người mới ở lại đây gặp tôi.”

“Lại có chuyện gì nữa đây ?” – Tiêu Phong nghĩ thầm.

Khi mọi người đã ra khỏi phòng thì Việt Quốc và Ngọc Ánh đi đến trước mặt Tiêu Phong rồi tự giới thiệu.

“Chào anh, tôi là Việt Quốc nhân viên mới của anh. Mong anh giúp đỡ sau này.”

Tiêu Phong vừa đưa tay ra bắt vừa đánh giá chàng trai trước mặt. Đây là một chàng trai có thân hình khá to, anh ta có vẻ như đã đi tập gym do các thớ cơ bắp vẫn nổi lên dù đang mặc áo dài tay. Cười cười, TIêu Phong đáp:

“Anh gì mà anh cơ chứ, tôi năm nay mới 21 tuổi thôi.”

“Cái gì câu trẻ vậy cơ á, làm sao mà c….”

Chưa kịp nói hết câu, Việt Quốc đã bị ngắt lời.

“Em chào anh, em là Ngọc Ánh và cũng mong anh giúp đỡ sau này.”

“Chào mừng hai người đến với tổ IT của công ty.”

Thanh Ly chen ngang vào :

“Làm quen rồi chứ, vậy thì tôi giao hai người họ cho câu chăm sóc đây.”

“Nhưng mà sao lại là tôi chứ giám đốc, trưởng phòng đâu.”

“Có vẻ như cậu không biết tin gì hết nhỉ, trưởng phòng của cậu vừa bị tai nạn hôm qua xong đấy.”

Thở dài một hơi, Thanh Ly không để Tiêu Phong tiếp tục hỏi:

“Thôi, chúng ta xuống thôi không mọi người lại chờ.”

Bốn người liền đi thang máy xuống tầng một.

“À mà sếp ơi.”

“Có việc gì, Tiêu Phong.”

“… tôi không có xe, sếp chở tôi đến quán được không ?”

“Cái gì, cậu không có xe. Rốt cuộc là đống tiền của cậu vứt vào đâu thế.”

“Tại tôi không có nhu cầu di chuyển nhiều nên không đi mua thôi mà !”

“Thôi cũng được, ba người lên xe đi.”

Trước mặt bọn họ là một chiếc Mercedes có giá tiền rơi vào khoảng… bảy tỷ VND.

“Đúng là người có tiền mà !” – Tiêu Phong nghĩ thầm.

. . .

“Chúng ta cùng nâng ly để chào đón hai đồng nghiệp mới nào.”

“1 … 2…3 Dzô”

Không khí bữa ăn thật vui, mọi người đều tranh nhau lên hát karaoke nhưng Tiêu Phong thì khác. Vốn dĩ là một con người hướng nội, Hắn không thích những bữa tiệc như thế này cho lắm. Đang ngồi thưởng thức bữa ăn của mình ở một góc thì Việt Quốc đi tới.

“Có vẻ như sếp không thích tiệc tùng cho lắm nhỉ.”

Không trả lời, Tiêu Phong chỉ cười một cái rồi hỏi ngược lại:

“Còn anh, sao không lên kia hát đi. Dù gì anh cũng là người mới mà.”

“Tôi cũng chịu thôi, mấy bữa tiệc tùng này vui thì vui thật nhưng phiền lắm.”

“Đánh chén” xong thức ăn cửa mình, Tiêu Phong quyết định bắt một chiếc xe để về nhà.

. . .

Thả cơ thể ngã xuống chiếc giường, hắn cảm thấy hơi mệt dù chỉ là đi chơi. Vội vàng đi tắm, hắn mở lên bài nhạc quen thuộc nhưng mà tuổi đời của nó phải hàng trăm năm rồi. Lại là những âm thanh quen thuộc vang lên

“ Bọn tôi sống như Hà Nội an dream.

Cà Phê sữa, trà đá và bún chả.

Hustle hard, hustle real hard để mua thêm cà phê sữa, trà đá và bún chả…”

Tắm táp xong thì hắn quyết định đăng nhập vào Hư Vực. Đeo lên chiếc kính LoG, Tiêu Phong tiến vào Hư Vực Thần Giới. Đứng trước cổng làng, hắn nhận được tin nhắn :

“Ta on rồi đây, có chuyện gì à.”

“Ta định rủ Hạ Giang ngươi đi đánh quái đá, thế nào có thời gian không ?”

“Được, đánh thì đánh. Ngươi đang ở đâu.”

“Ta đang đứng trước cổng làng, ra đây đi.”

Khoảng một phút sau thì Tiêu Phong đã thấy được Hạ Giang đang đang chạy về phía hắn.

“Từ hôm qua tới hôm nay ổn chứ Hạ Giang, còn nhảy vực lần nào nữa không.”

“Nhảy vực cái gì chứ, mấy con sói đấy chỉ là tôm tép thôi.”

“Thôi không nói nữa, ta đi thôi,” – Tiêu Phong nói rồi quay lưng chạy trước.

“ÊY, đợi ta với.”

. . . 15 phút sau . . .

Tiêu Phong cùng Hạ Giang đang ở sâu trong rừng. Tuy là ở sâu trong rừng nhưng lại ko như ngoài rìa, nơi đây không có quá nhiều cây cối mà có thể nói là khá thoáng. Hạ Giang lúc này liền hỏi :

“Vô Danh, con quái đá gì gì đó mà ngươi cần đánh đâu.”

Không đợi câu trả lời của Tiêu Phong, một âm thanh rầm kèm theo trận rung chuyển ập đến.

“Cái gì thế, động đất à ?” – Hạ Giang ngạc nhiên hỏi.

Cả hai đứng im một chỗ thì thấy ở xa xa có một vật thể to bằng một ngôi nhà đang di chuyển tới.

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Vô Danh sáng tác bởi vôdanhhữuthực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vôdanhhữuthực
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.