Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày bình thường

Tiểu thuyết gốc · 2182 chữ

6 giờ sáng

Minh Huy đang say giấc nồng. Trong mơ, anh thấy mình một tay ôm Diệu Linh, ngồi trên một đống vàng, phía dưới là hàng trăm cô gái đang tung hô tên anh, nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ.

Bỗng nhiên, mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi khiến Minh Huy tỉnh giấc. Mơ màng mở mắt ra, Minh Huy nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tới mức hoàn mỹ trong phòng bếp đang lúi húi chuẩn bị đồ ăn. À, không phải Luxana thì là ai? Minh Huy mỉm cười, giá mà đó không phải một cô gái người máy thì tốt biết bao nhiêu.

- Chủ nhân. Anh mau tỉnh đi. Tới giờ đi làm rồi.

Luxana theo giờ đã hẹn trước tới bên cạnh giường, lay lay người Minh Huy gọi anh dậy. Minh Huy cười nhe nhởn. Sau khi cảm thấy cái tiếng "chủ nhân" của LoG nghe nó...sướng, anh đã bảo với Luxana cũng gọi mình như thế. Minh Huy ngồi dậy, đầu anh có chút choáng váng. Đây hẳn là tác hại của việc chơi game khuya lắc khuya lơ. Mà nhắc tới chơi game, anh lại chợt nhớ tới cô gái đồng đội kia. Không biết ngoài đời cô là ai nhỉ. Liệu tối nay trở lại game có lại gặp nhau hay không?

Gạt bớt mọi thứ ra khỏi đầu. Minh Huy tắm rửa, ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm. Một ngày mới lại bắt đầu!

Minh Huy căn dặn việc nhà với Lux (từ giờ gọi thế này cho ngắn), rồi huýt sáo bước ra khỏi nhà. Một chút nắng sớm của mùa thu hắt vào người anh. Minh Huy hít một hơi thật sâu, cảm nhận nắng, cảm nhận gió, cảm nhận không khí, cảm nhận mùa thu rất đẹp. Tâm trạng anh thật tốt.

Phi cơ rất đúng giờ đã tới đón Minh Huy. Nhân viên đón ở cửa rất chuyên nghiệp cười mỉm chào anh một cái. Anh cũng cười đáp lại. Đây là một cô gái có nụ cười rất đẹp, chỉ là bình thường Minh Huy không để ý, cũng chẳng dám bắt chuyện với cô mà thôi. Nhưng cô gái còn chưa đẹp tới mức khiến Minh Huy mê mẩn được, anh nhanh chóng đi xuống đoạn cuối phi cơ.

- Tiền bối!

Rất nhanh, một giọng nói ngọt ngào, pha chút đáng yêu vang lên gọi Minh Huy. Minh Huy cũng mừng ra mặt, anh mỉm cười, bước nhanh tới, rất thoải mái mà ngồi bên cạnh Diệu Linh. Diệu Linh cũng không phản đối mà ngồi dịch sang một chút cho Minh Huy ngồi xuống.

- Hôm qua chắc nhờ anh chúc mà em ngủ ngon lắm đấy.

- À thế à. Vinh hạnh quá nhỉ. Thế tối nay lại gọi tiếp.

Hai người cười, không khí rất thoải mái. Khoan hãy nói, hôm nay Diệu Linh thật sự rất đẹp. Cô mặc một chiếc zip màu đen không quá ngắn nhưng cũng đầy đủ khoe rõ cặp chân thon thả, trắng mịn. Thêm một chiếc áo sơ mi công sở màu trắng và chiếc kính cận, trông cô rất có "phong thái" của một "người đẹp công sở".

Hai người trò chuyện một lát, khá là vui vẻ. Chỉ tiếc là Minh Huy luôn có một cảm giác sợ hãi không biết tên. Anh thật sự vẫn lo rằng Diệu Linh xuất thân giàu có và quá xinh đẹp nên anh vẫn phải giữ khoảng cách, không cho phép mảnh tình cảm này lớn thêm.

Chiếc phi cơ như thường lệ bay một vòng quanh thành phố. Diệu Linh ngồi đung đưa trên ghế, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời. Minh Huy bỗng à một tiếng, lấy trong cặp ra một chiếc tai nghe thời những năm 2000 - một chiếc tai nghe có dây. Anh đưa cho Diệu Linh một bên. Diệu Linh nhận lấy chiếc tai nghe, không khỏi cười phì một tiếng:

- Bây giờ mà anh còn dùng đồ vật thời Tần Thủy Hoàng cơ à?

- Ô đồ cổ gia truyền đấy nhá. Nghe bằng cái này mới "bồi dưỡng được tình cảm".

- Haha.

Hai người cười đùa, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đây là một đôi "thanh mai trúc mã" quen biết nhau rất lâu rồi cơ. Diệu Linh đeo chiếc tai nghe vào tai, điệu nhạc du dương cất lên;

"Góc phố này nơi mình quen nhau

Có những chiều mưa rơi ướt vai

Có những lần mình hẹn ngày mai

Hẹn yêu mãi, hẹn chung lối đi..."

(Dành cho các bạn quên thì đây là bài Chỉ còn nuối tiếc những mùa nhớ. Lão hay nghe của Hà Anh Tuấn)

Diệu Linh cười mỉm, nghĩ thầm trong đầu, cái tên ngốc này, thời này còn dùng những thứ "đồ cổ" thế này tán gái á. Nhưng Diệu Linh rất nhanh đã bị cuốn theo lời bài hát. Lời nhac du dương, giong ca sáng, êm. Chất nhạc nhẹ nhàng đặc biệt ngấm vào các buổi sáng sớm. Cô vô thức hát theo. Một chút nắng mùa thu chiếu qua ô cửa kính khiến cô cảm thấy thật bình yên. Minh Huy nhìn cô mỉm cười. Xã hội phát triển, kèm theo đó cũng là những tranh đấu diễn ra càng mãnh liệt, khiến người ta dễ dàng bị cuốn phăng đi, lạc lối trong quy luật đào thải của xã hội. Đôi lúc mệt mỏi, áp lực, con người tìm tới những cách giải trí mới, tìm tới những thú vui rất "điên cuồng" mà quên đi rằng, thật ra, chỉ cần một ly trà, một ít nắng ban mai, một chút nhạc dịu êm cũng có thể giúp xả hết nỗi buồn, áp lực, sự mệt mỏi.

Chẳng biết từ bao giờ, Diệu Linh đã tựa vào vai Minh Huy. Minh Huy mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ không để ý. Còn Diệu Linh thì đang chìm đắm trong bài nhạc, chìm đắm trong những cảm giác tinh tế, đâu có để ý gì? Một vài người đồng nghiệp làm cùng công ty vô tình nhìn qua hai người, nhận ra vị điều hành tour của công ty và nhân viên tập sự mới đang thân mật bên nhau liền bắt đầu lời qua tiếng lại đồn thổi. Liệu hai người này có cái gì không? Cô gái kia mới vào làm việc chắc là bị Minh Huy lừa rồi. Chắc cô ấy không biết Minh Huy và sếp Quý có xích mích, sắp bị đuổi ra khỏi công ty... bla bla... Đủ thứ chuyện cả!

Minh Huy chợt kéo tư tưởng của mình từ ngoài cửa sổ về. Anh phát hiện ra những ánh mắt của những người đồng nghiệp kia đang nhìn mình và Diệu Linh. Anh quay qua, mới phát hiện Diệu Linh dựa vào vai mình. Anh hốt hoảng, vội vàng kéo tay mình ra. Diệu Linh đang thư giãn, phát hiện "điểm tựa" bỗng dưng biến mất, suýt nữa khiến cô ngã xuống ghế. Cô mới tỉnh lại.

Đúng lúc này, phi cơ thông báo đã tới công ty. Minh Huy vội vàng thu dọn, bước nhanh ra ngoài, ngay cả chào cũng không nói với Diệu Linh. Diệu Linh ngơ ngác, nhìn chàng trai ngốc nghếch này không hiểu. Sao thế nhờ. Không lẽ cô nặng lắm hay sao? Dựa vào anh khiến anh đau tay rồi. Nầu nầu. Sáng nào cô cũng tập thể dục đều đặn, lại còn chăm chỉ kiểm tra cân, không thấy mình tăng cân nha. Cô gãi gãi đầu kỳ lạ, rồi cũng lười quan tâm, xách túi xách bước vào công ty.

Minh Huy bước vội, mặt anh cúi gằm xuống, ánh mắt anh trốn tránh tất cả mọi người.

- A. Đau chết tôi rồi. Cậu tính giết tôi hả?

Do quá vội, lại không nhìn đường, Minh Huy đâm vào một người. Cả hai ngã ra đất. Người kia bò dậy, đá cho Minh Huy một cái rồi trách cứ. Minh Huy lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói xin lỗi, ánh mắt anh vẫn cúi gằm xuống đất, thu nhăt giấy tờ cho người kia.

- Tôi xin lỗi. Tôi hơi vội chút. Tôi xin lỗi.

- Không sao. Minh Huy, cậu sao thế? Nay đâu có việc gì gấp?

Ô. Giọng nói của người bị ngã kia có vẻ quen quen nha. Minh Huy len lén ngẩng mặt lên. Thật đúng là người quen. Sau khi bị ngã, lại gặp người quen, Minh Huy có chút hoàn hồn. Anh mới ngẩng hẳn mặt lên, thở phào một cái.

- Đi đâu mà như mất hồn thế cậu trai. Làm mồi thuốc chứ?

Thật khéo, người bị huých ngã lại chính là Thành Trung - chàng hot boy bên phòng Marketing. Anh trai này không đi phi cơ mà chẳng biết sao sáng nào cũng bò lên sân thượng chỗ phi cơ đáp xuống nhỉ? Nhưng cũng may mà gặp anh trai này, dễ nói chuyện. Sáng sớm mà đụng phải người khó tính, anh không bị chửi cho vuốt mặt không kịp mới lạ. Minh Huy thầm nhủ.

- Oke. Để tôi mua ly cà phê. - Minh Huy đồng ý với Thành Trung.

- Sáng nay tôi cũng chưa uống. Mua cho tôi nữa nhé, phạt cậu cái tội mắt nhắm mắt mở đâm vào tôi. - Thành Trung cười rất thoải mái

- Chuyện nhỏ thôi ông chú ơi. Vô tư đi.

Minh Huy cười một tiếng. Đã là "người quen" lại là hai người đàn ông nói chuyện với nhau thì mọi thứ liền trở nên dễ dàng. Anh mua hai ly cà phê từ máy bán hàng tự động, đi tới góc khuất chỗ hôm qua hai người gặp nhau. Anh đưa cho Thành Trung một ly. Thành Trung đón lấy. Minh Huy lại lấy ra bao thuốc lá rẻ tiền, ném cho "hot boy". Hai người đốt thuốc, nhấm nháp ly cà phê. Chỉ chốc lát, khói thuốc đã mù mịt.

- Nghe nói ông Quý giám đốc chi nhánh vừa đi công tác đâu đó mấy tháng. Xách theo cả cô trợ lý khó chịu kia nữa. Xem chừng điệu này đúng như tôi dự đoán, sếp tổng muốn đá ông Quý đi để cho con gái ông lên đấy.

- À....

- Hên cho cậu. Thoát nạn. Mà sáng nay cậu làm sao thế. Bị cô nào hớp hồn à?

- Không có gì đâu. Mà chú đã gặp sếp mới chưa?

Minh Huy đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nghe nói có con gái sếp tổng tới chi nhánh này để trải nghiệm rồi tiện thể lên làm sếp luôn. Anh vẫn chưa gặp cô ta, cũng chẳng thấy ai nói gì. Anh thậm chí từng nghĩ, có khi nào Diệu Linh chính là con gái sếp mà Thành Trung nhắc tới không nhỉ? Chỉ là anh không có quá thân quen với ai ở công ty nên chẳng hỏi, nay gặp Thành Trung, xem ra cũng quen biết một chút nên mới hỏi thăm.

- À. Tôi gặp rồi. Sếp mới nghe nói xinh đẹp, ngon mắt bao nhiêu thì thất vọng bất nhiêu. Không nói xấu xí, lại còn cực kỳ đanh đá. Tôi đã "nếm chưởng" của cô ta rồi. Thôi thôi, né xa là vừa. Cô ta đang bàn giao với các sếp khác, chắc là chưa ra mắt anh em đâu.

- Vậy chú có biết Diệu Linh không?

- Có. Thực tập viên hôm qua vào công ty. Vào phòng tôi nhưng tôi thấy con bé hợp với phòng cậu hơn nên đề nghị thuyên chuyển rồi. Mà khoan. Sao cậu cứ gọi tôi là chú mãi thế. Gọi là anh thôi. Tôi hơn cậu có vài tuổi. Đừng tưởng mình còn trẻ lắm nhá.

- À....

- Sao sáng nay có chuyện gì hả. Nói tôi nghe xem nào.

Minh Huy không nói. Anh đưa điếu thuốc lên, rít một hơi.

- Haha. Chắc chắn là liên quan tới gái gú. Vừa nãy cậu hỏi về con gái sếp tổng, nhưng rõ ràng là cậu chưa gặp cô ta, nên loại trừ. Còn lại, chắc chắn liên quan tới Diệu Linh. haha. Người ta vừa vào công ty đã ngấp nghé muốn thịt rồi. Xem ra cậu cũng có tố chất làm Fuckboy đấy. Có hứng thú theo anh đây tầm sư học đạo không?

Minh Huy đang thực sự tâm trạng nhưng nghe Thành Trung nói thế cũng không nhịn được đá anh ta một cái:

- Móa. Anh nghĩ cái gì thế. Trong cái công ty này chỉ có mình anh là Fuckboy thôi!!

- Ai bảo thế! Tôi là Badboy chứ không phải Fuckboy!

- Cút!

Hai người trêu chọc nhau, khoảng cách kéo lại rất gần. Minh Huy cảm thấy ông chú này rất đáng tin, quyết định làm bạn với ông ta.

- Thực ra sáng nay, tôi gặp một chuyện thế này..

Minh Huy nhấp một hớp cà phê, lại rít thêm một hơi thuốc, lưng dựa vào tường, tâm sự với Thành Trung...

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.