Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết luyện (3)

Tiểu thuyết gốc · 1164 chữ

Hắn – Diệp Vô Thần đang nướng một đầu lợn rừng thơm phức, đầu tóc như tổ quạ, áo quần rát nát như một tên ăn mày, trên người hắn vết máu, vết thương chồng chất.

Hôm nay đã qua 10 ngày kể từ khi bắt đầu bước vào thí luyện.10 ngày này là một cuộc sinh tử vật lộn, cảnh giới của hắn hiện tại đã là hậu thiên cảnh ngũ trọng thiên.

Nữ ma nói đúng, huyết luyện giúp hắn kích phát ra hết tất cả các tiềm năng, khả năng chiến đấu của hắn, phối hợp với công pháp giúp hắn tu luyện rất nhanh, kinh nghiệm chiến đấu cũng càng ngày càng phong phú.

Trên tay phải của hắn Sát ấn của hắn đang dần dần được thành hình, theo Nam Cung Hồng Nhan nói thì huyết ấn của mỗi người không giống nhau, tu luyện thành công mỗi tầng Tu La thần công thì sẽ ngưng tụ ra được một Sát ấn. Sát ấn là át chủ bài sau cùng của lịch đại Tu La giáo chủ, và nó cũng khiến cho Nam Cung Hồng Nhan đào thoát khỏi phong ấn và tiện tay phế đi vài cái đồng cấp cường giả để chạy trốn.

Trong 10 ngày này , hắn giết yêu thú , hung thú hậu thiên cảnh từ ngũ trọng cũng vài trăm đầu, ngũ trọng đã không còn là đối thủ của hắn. Hiện tại, đối thủ luyện tay của hắn là Kim Cương Hổ, hắn đọ sức với Kim Cương Hổ hậu thiên lục trọng thiên, cuối cùng kết quả lại là ngang tay, hắn trộm đi linh thảo của nó rồi cũng chạy thoát. Kim Cương hổ điên cuồng đuổi theo hắn đã hơn một ngày trời.

Hắn đang nướng lợn rừng cũng là ngồi chờ lấy Kim Cương hổ. Một ngày này, bị Kim Cương Hổ đuổi cũng tạo động lực để hắn tu luyện “Tu La bộ” bước vào đệ nhất trọng tiểu thành, tốc độ tăng rất nhiều khiến cho cái đuôi bám theo hắn kia bị bỏ xa nên hắn mới phải chờ nó, tiện tay bắt lợn rừng rồi ngồi đây nướng.

“Gầmm”

Tiếng hổ gầm vang vọng đầy uy mãnh mang theo sát khí, phẫn nộ mãnh liệt. Hắn cười, vẫn tiếp tục nướng như không có chuyện gì liên quan tới hắn. Thịt lợn nướng vàng óng, thơm phức khiến hắn cũng bắt đầu thấy thèm, lấy ra hộp gia vị quét thêm một lớp gia vị nữa khiến cho thịt càng tràn đầy hấp dẫn. Làm xong rồi từ từ đứng dậy

Nó đến. Một con hổ to lớn tráng kiện trên người có một bộ lông vàng óng, khiến nó càng thêm uy mãnh, nó chính là Kim Cương hổ - bạn “chí cốt” được hắn – Diệp Vô Thần kết bạn chơi rượt đuổi suốt mấy ngày nay.

Nó nhìn hắn tràn đầy phẫn nộ. Nhân loại này đã cướp đi linh thảo nó thủ hộ rồi chạy trốn, trong khi truy đuổi đã cũng nó giao thủ 3 lần. Đều bất phân thắng bại, hắn trơn như cá trạch đánh chán lại chạy, chạy chán lại đánh. 3 lần giao thủ, nó lưu lại trên người hắn vài trảo sâu tới xương, nhưng đổi lại xương cốt nó cũng bị đánh gãy vài chiếc khiến nó đau đớn không chịu được. Nhưng linh thảo kia quá quan trọng khiến nó cắn răng đuổi theo hắn.

Nó đứng đó, nó không dám kêu gọi yêu thú xung quanh quần công hắn, nó kêu gọi hắn sẽ chạy, 3 lần trước đều thế. Nhưng nó đánh không lại, nhưng nó không cam tâm.

“Tiểu Kim, lại đây huynh đệ ta ăn thịt trò chuyện. Sao lại đứng như vậy, có phải chạy lâu quên mất huynh đệ ta không? Nhanh, nhanh lại đây, ta có để phần cho ngươi này. Ngươi không ăn lấy đâu sức để chạy, để giao thủ với ta”

“Hống”

Nó phẫn nộ. Tên khốn kiếp này không chỉ hành động tiện mà cả miệng cũng tiện như vậy. Nó nghe hiểu tiếng nhân loại nhưng không thể nói chỉ thể hống lên biểu hiện sự phản đối cùng phẫn nộ với hắn, tên khốn kiếp này dán gọi hắn là tiểu Kim lại còn lặp đi lặp lại trêu trọc nó.

“Ài, tiểu Kim. Huynh đệ ta thịnh tình mời ngươi như vậy sao ngươi lại khách sáo như vậy. Không lẽ ngươi là hổ ăn chay. Chính xác là vậy rồi. Vậy ta không khách khí nữa, ta ăn trước đây. Ngươi cứ chờ một chút ta ăn xong lại đánh với ngươi. Ta người này lá gan nhỏ, huynh hiện tại xuất thủ ta sẽ lại chạy đó.”

Kim Cương Hổ đứng nơi đó phẫn nộ nhìn hắn. Nếu có thể nói nó sẽ ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Diệp Vô Thần một lần. Cái tên khốn kiếp dám nói nó ăn chay, còn bắt nó chờ để hắn ăn hết. Hắn coi hắn là gì dám để nó chờ, nhưng có vài lần trước kinh nghiệm nó không dám xuất thủ vì nó biết đụng là hắn sẽ lại chạy mất, hôm nay hắn đã chạy 3 canh giờ mới đuổi kịp tới đây. Nhìn hắn ngồi đó ăn thịt, mùi thịt bốc lên nghi ngút thơm nức mũi khiến cho nó cũng chảy cả nước bọt. Hai ngày nay đuổi theo tên hỗn đản này nó đã chưa có gì bỏ bụng, khi nãy hiếu chiến nên chưa cảm thấy, hiện tại cũng đã bắt đầu cảm thấy đói. Nhưng nó không biết làm gì, nó đi săn mồi hắn sẽ chạy mất dấu, nó lại gần hắn sẽ nghi kị mà chạy mất, ngồi đây canh chừng tên hỗn đản này thì mùi thịt kia khiến hắn khó chịu quá.

“Tiểu Kim, lại đây cùng ăn đi, nhiều quá ta ăn không hết, ta biết ngươi sợ ta chạy hoặc hạ độc ngươi. Yên tâm ta không bỉ ổi thế, không lẽ ngươi không thấy đói sao”

Hắn quay đầu, tay cầm cái đùi heo , miệng đầy mỡ hướng về phía Kim Cương hổ nói.

Cái đói khiến nó từ bỏ đi cái cao ngạo trước kia, nó ngồi xuống đối diện hắn cắn một miếng đùi heo khác. Thật ngon. Nó say mê mùi vị này.

Không lâu, một người một hổ ăn hết cả con heo rừng để lại một đống xương. Hắn chầm chậm vươn vai đứng dậy, sau đó quay sang Kim Cương hổ khiêu khích:

“Tiểu Kim, ngươi cũng đã đến, ăn cũng đã ăn rồi hay ta luyện tập gân cốt chút. Đến đây đi. Thắng ta, hổ linh thảo ta sẽ trả ngươi, thua ngươi làm toạ kỵ của ta. Thế nào”

“Gàoooo”

Nó lao đến. Một người một hổ lại hỗn chiến.

Bạn đang đọc Hư vô thần đế sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.