Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Phong Kiếm Pháp

Tiểu thuyết gốc · 2221 chữ

CHƯƠNG 4: THANH PHONG KIẾM PHÁP

Vũ Kỹ Các.

“Đệ tử mới nhập môn, ngươi chỉ có thể đi vào tầng một, và cũng chỉ có thời gian một nén hương để lựa chọn, không được phá hư bên trong, nếu không xử lý theo môn quy!” Trưởng lão trấn thủ Vũ Kỹ Các liếc nhìn Tần Vũ, nói từ từ không nhanh không chậm.

“Đệ tử đã nhớ rồi, cảm ơn trưởng lão!”

Bí tịch trong Vũ Kỹ Các thường là những mặt hàng đại chúng, tuyệt học chân chính chưa bao giờ được đặt ở đây, huống hồ với thân phận đệ tử ngoại môn như Tần Vũ, chỉ có thể xem Hoàng giai sơ cấp cùng Hoàng giai trung cấp vũ kỹ.

Ngước mắt nhìn lên, đủ loại võ học bí tịch khiến Tần Vũ thấy chóng cả mặt.

“Kiếm Chỉ Thức, Luân Hồi Kiếm Lục, Thanh Phong Kiếm Pháp, Phi Vân Kiếm Pháp..., Huyết Vân Chưởng, Vô Cực Tán Thủ..., Phá Không Quyền, Kim Cương Quyền,...!”

Im lặng suy nghĩ một lúc, Tần Vũ cuối cùng quyết định lựa chọnThanh Phong Kiếm Pháp.

Thanh Phong Kiếm Pháp hay còn gọi là Thanh Phong cửu thức, bảy thức đầu tiên không có tên, thức thứ tám, thứ chín mới là chỗ tinh túy của môn kiếm thuật này, đều là sát chiêu gọi là Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Tuyệt Sát.

“Đã đến giờ!” Thanh âm lạnh nhạt của vị trưởng lão kia bỗng nhiên vang lên, mặc dù khoảng cách hai người khá xa nhưng dường như thanh âm ấy trực tiếp truyền vào trong đầu Tần Vũ.

Tần Vũ nghe vậy vội vàng cầm Thanh Phong Kiếm Pháp xoay người đi ra khỏi Vũ Kỹ Các.

“Thanh Phong Kiếm Pháp, môn kiếm thuật này cũng không tệ, sau khi luyện thành nghe nói uy lực của nó trong hàng ngũ kiếm thuật cấp thấp có một không hai, nhưng Thanh Phong Kiếm Pháp dễ học khó tinh, vài chục năm trở lại đây có rất nhiều đệ tử lựa chọn Thanh Phong Kiếm Pháp thế nhưng vẫn chưa có người nào luyện thành, bởi vì dường như môn kiếm thuật này có phần thiếu hụt!”

Vị trưởng lão trấn thủ Vũ Kỹ Các nói mang theo vài phần tiếc nuối.

“Mỗi một vị đệ tử trong lần đầu tiên lựa chọn võ học, có một lần thay đổi sau ba ngày, cơ hội thay đổi đó ta đề nghị ngươi nên lựa chọn một môn võ học khác.!”

“Đa tạ ý tốt của trưởng lão!”

Sau khi trưởng lão đăng ký xong liền đưa Thanh Phong Kiếm Pháp cho Tần Vũ, cho dù cảm thấy tiếc hận nhưng cũng không nhiều lời.

“Nhỡ kỹ, trong vòng ba tháng ngươi phải đưa Thanh Phong Kiếm Pháp này trở lại, không được sao chép, nếu như bị phát hiện liền xử trí theo môn quy!”

Tần Vũ nhận lấy Thanh Phong Kiếm Pháp, chắp tay cảm ơn rồi xoay người rời đi.

...

Mất hơn một canh giờ, Tần Vũ mới tìm được một vách núi vắng vẻ. Vách núi chiếm mười trượng, ba mặt đều là khí trắng, thỉnh thoảng lại hóa thành thiên quân vạn mã, thỉnh thoảng lại hóa thành triều thủy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại co vào nở ra, biến ảo vô thường.

Hít một hơi thật sâu, Tần Vũ bắt đầu quá trình tu luyện khô khan và đơn điệu.

Thanh Phong Kiếm Pháp tổng cộng có chín thức, kiếm thế cực hiểm, giống như di thế độc lập cô phong, khiến người ta không khỏi rùng mình, mọi sơ hở bí ẩn trên người như bị nhìn thấu.

Thi triển một lượt đường kiếm ghi chép trong bí tịch, trong đầu Tần Vũ bỗng nhiên có chút ấn tượng đại khái, loáng thoáng cảm nhận mộ loại tâm tình mà rất khó dùng ngôn ngữ để diễn đạt. Tần Vũ tin, chỉ cần luyện xong Thanh Phong Kiếm Pháp, đối phó với người có thực lực thấp hơn mình trên cơ bản là miểu sát, đối phó với người có thực lực cao hơn mình cũng có thể tìm ra kẽ hở, trừ phi đối phương kinh nghiệm vô cùng phong phú, dần dần đưa tâm tư trở lại nguyên trạng.

...

“Đã năm ngày trôi qua vậy mà hắn vẫn chưa đến thay đổi kiếm thuật, chẳng lẽ hắn có nắm chắc tu luyện thành công Thanh Phong Kiếm Pháp?”

Trưởng lão trấn thủ Vũ Kỹ Các mở hai mắt, lẩm bẩm, trong lòng có vài phần chờ mong.

“Trưởng lão, đệ tử không tìm được Thanh Phong Kiếm Pháp, kính xin giải đáp!”

Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo dài màu xanh ước chừng mới khoảng 19, 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp hợp với thanh kiếm đeo sau lưng tạo cho đối phương cảm giác lăng lệ ác liệt, từ trong Vũ Kỹ Các đi ra, chắp tay hỏi trưởng lão Vũ Kỹ Các.

“Lâm Phong, trước đây ngươi đã luyện qua Thanh Phong Kiếm Pháp? Vị trưởng lão trông coi Vũ Kỹ Các liếc mắt nhìn lại thì thấy hóa ra là Lâm Phong, một đệ tử ngoại môn có chút danh khí!”

“Ngày đó ngươi không luyện thành vì vậy đã thay đổi một môn võ học khác, vì sao hôm nay lại hỏi đến Thanh Phong Kiếm Pháp?”

Vị trưởng lão này cũng có chút ấn tượng với Lâm Phong, hắn năm nay mới 19 tuổi, xuất thân bình dân, tu vi Võ Sĩ bát trọng, bên trong đám đệ tử ngoại môn Thiên Tinh Tông cũng được coi là một thiên tài tu luyện. Trước đó hắn lựa chọn Thanh Phong Pháp nhưng sau đó liền đến Vũ Kỹ Các thay đổi võ học. Hắn có nói qua là hắn mất 10 ngày luyện thành Thanh Phong Phất Diện nhưng mãi những ngày sau không có một chút đầu mối nào với Thanh Phong Phất Diện liền không thể không buông tha. Hơn nữa hầu như tất cả các đệ tử và khá nhiều trưởng lão trong Thiên Tinh Tông đều biết Lâm Phong là một tên tu luyện cuồng nhân. Bây giờ hắn lại đến hỏi Thanh Phong Kiếm Pháp khiến trưởng lão cảm thấy khó hiểu.

“Thanh Phong Tuyệt Sát là thức thứ mười, lần này đệ tử ra ngoài lịch lãm rèn luyện có chỗ kỳ ngộ đạt được thức thứ chín, có thức thứ chín đệ tử có tám phần nắm chắc luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát!” Lâm Phong nói rất đơn giản.

“Thỉnh trưởng lão cho biết vị đệ tử nào đang cầm Thanh Phong Kiếm Pháp, đệ tử muốn nhìn lại Thanh Phong Tuyệt Sát!”

Vị trưởng lão Vũ Kỹ Các nhìn chăm chú Lâm Phong một hồi rồi trầm ngâm, hắn cũng hiểu rõ tính cách Lâm Phong, người này xuất thân bình dân, thiên phú không tồi, tuy nhiên lại có chút cao ngạo nhưng không đến mức ỷ thế hiếp người, huống chi trưởng lão cũng rất có hứng thú với Thanh Phong Kiếm Pháp.

“Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như đối phương không đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi không được dùng thực lực và thân phận áp bách đối phương!” Trưởng lão Võ Kỹ Các nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nghiêm mặt cảnh cáo.

“Đệ tử ghi nhớ!” Lâm Phong trả lời không do dự.

...

Bên ngoài vách núi, biển mây vẫn cuồn cuộn không ngớt, trên vách núi, người thiếu niên tay cầm một thanh trường kiếm xoay chuyển liên tục, kiếm quang lấp lánh.

Có lẽ là ảo giác, có lẽ là do hoàn cảnh, kiếm thế mà thiếu niên lộ ra có thể nói là tuyệt đỉnh, như một ngọn núi nhỏ cô ngạo khí chất, rõ ràng đứng ngay trước mặt bạn nhưng lại như đang ở rất xa, cảm giác xa vời khó nắm bắt ấy khiến người ta thổ huyết. Liên hoàn mười hai kiếm đi qua, ánh mắt thiếu niên như điện, xuyên qua hư không, thân hình đột nhiên nhảy lên, như từ trên cao ngự gió lao xuống, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, tảng đá khổng lồ đối diện bị cắt một đường kiềm dài ba thước, sâu ba tấc đáng sợ, sạch sẽ linh hoạt, tàn nhẫn vô tình.

Thu kiếm vào vỏ, Tần Vũ định về phòng, tu luyện liên tục khiến hắn cũng có chút mệt mỏi.

Trên đường trở về, tai Tần Vũ khẽ động, hắn nghe thấy có những tiếng quát tháo từ xa vọng đến, cách đây chắc cũng phải một dặm, nhưng vẫn thấy rất rõ, giống như thanh âm được ngưng luyện, và bạo phát trong nháy mắt.

“Trung khí lợi hại quá, thân thể phải cường đại thế nào mới có thể phát ra được, nghe thanh âm hình như là nữ!” Không nén nổi hiếu kì, Tần Vũ cẩn thận lại gần.

Vượt qua vài bụi cỏ gai, Tần Vũ đến sau một tảng đá lớn. Thò đầu ra ngó, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một mảng rừng nhỏ, bên cạnh mảng rừng là một căn nhà gỗ, phía trước nhà gỗ có một đầm nhỏ, bên trên nổi vài tấm lá sen, rõ ràng cực kỳ có ý cảnh.

Mép rừng, một thiếu nữ lạnh lùng tuổi độ mười bảy, thân khoác trang phục trắng tuyết đang luyện quyền, miệng phát ra những tiếng quát khiến tâm hồn người khác phải run rẩy. Dáng người nàng mỏng manh, như không chịu nổi một ngọn gió, nhưng mỗi quyền mỗi cước đánh ra lại bá khí đường hoàng, mang lại cảm giác sắc bén.

Thiếu nữ không ngừng sử dụng bộ pháp, quyền cước kết hợp, đầu lưỡi chạm vào răng, bụng vận khí, liên tục thét ra thanh âm, tăng cường uy thế quyền pháp.

Liên tục mấy quyền đánh ra, thiếu nữ súc tích khí thế, chỉ thấy cả người nàng nhảy lên không trung, xuất thủ nhanh như điện, mạnh như hổ báo kích sát, một quyền đánh trúng cây đại thụ có thân to như thùng nước.

“Vẫn chưa chịu ra!” Thiếu nữ sớm đã nhận ra sự có mặt của Tần Vũ, ánh mắt sắc như dao, dán chặt vào vị trí chỗ Tần Vũ đang núp.

Tần Vũ nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

“Ngươi là đệ tử ngoại môn?”

“Vâng!”

“Sao lại nhìn trộm ta luyện quyền?”

“Thanh âm của sư tỷ truyền xa quá, đệ hiếu kì nên đến đây xem!”

Thiếu nữ cẩn thận quan sát Tần Vũ, thái độ không hề sợ hãi của đối phương khiến nàng có chút hiếu kì, phải biết nếu như đổi thành đệ tử ngoại môn khác, trước mặt nàng thường là lắp ba lắp bắp, nói không ra lời, còn hắn thì câu nào ra câu nấy, giống như người đối diện với hắn cũng chỉ là kẻ ngang hàng vậy, khiến người ta không khỏi khó chịu.

Không định gây chuyện với Diệp Trần, thiếu nữ thản nhiên nói: “Ngươi đi đi! Lần sau không được đến đây!”

“Vâng!” Sau khi rời khỏi đó, Tần Vũ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thái độ của thiếu nữ bình tĩnh, nhưng loại khí thế mạnh mẽ bá đạo đó thực sự khiến người ta rùng mình.

...

Về đến phòng, Tần Vũ đã trông thấy một thanh niên đang đứng trước cửa phòng của mình.

“Ngươi là Tần Vũ?” Trông thấy Tần Vũ, thanh niên liền lên tiếng hỏi.

“Vâng?” Tần Vũ có chút nghi hoặc trả lời.

“Tần Vũ, Thanh Phong Kiếm Pháp trong tay người có thể cho ta mượn xem được không?” Lâm Phong thẳng thắn nói ra.

“Hóa ra hắn cũng tu luyện Thanh Phong Kiếm Pháp!”. Tần Vũ nhanh chóng hiểu ra.

“Cầm lấy!” Tần Vũ chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền đưa Thanh Phong Kiếmm Pháp cho Lâm Phong.

Lâm tiếp lấy lập tức lật đến trang cuối cùng, chỉ nhìn qua một chút Tần Vũ biết rõ Lâm Phong đang nhìn Thanh Phong Tuyệt Sát.

“Chẳng lẽ trước khia hắn có luyện qua Thanh Phong Kiếm Pháp nhưng không luyện thành?” Tần Vũ không khỏi suy đoán.

Một hồi lâu sau, Lâm Phong đã xem đi xem lại Thanh Phong Tuyệt Sát nhiều lần, hơn nữa hắn cũng đã từng luyện qua cho nên chỉ nhìn mấy lần đã hoàn toàn ghi nhờ Thanh Phong Tuyệt Sát. Lâm Phong chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Vũ nói: “Ngươi có tu luyện được Thanh Phong Tuyệt Sát không?”

“Thật hổ thẹn, sư đệ thiên phú yếu kém, chưa luyện được!”

“Ừm, Thanh Phong Kiếm Pháp này cũng không phải dễ tu luyện, nếu còn thời gian thì nên tranh thủ đi đổi võ học khác!” Lâm Phong trả Thanh Phong Kiếm Pháp cho Tần Vũ, nhắc nhở một câu, sau đó quay người rời đi.

“Đa tạ sư huynh nhắc nhở!” Tiếp lấy Thanh Phong Kiếm Pháp, Tần Vũ nhẹ đáp một tiếng rôì quay người bước vào trong phòng.

Bạn đang đọc Hư Vô Ma Đế sáng tác bởi NguyetVuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyetVuong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.