Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tinh Tông

Tiểu thuyết gốc · 2307 chữ

CHƯƠNG 2: THIÊN TINH TÔNG

Một luồng khí tức đâm xuyên qua tay phải của Tần Vũ, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn.

Luồng khí lạnh lẽo này cực kỳ quái dị, sau khi tiến vào trong cơ thể Tần Vũ, chạy đến chỗ nào thì Tần Vũ liền mất cảm giác chỗ đó. Giống như đã không còn thuộc về thân thể của hắn nữa.

Khí tức mát lạnh này đầu tiên cướp lấy hai tay rồi đến hai chân. Thời gian kế tiếp nó dần chiếm đoạt hết nữa người và toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn. Khí lạnh lẽo ngưng tụ hơi thở thành đoàn, bắt đầu chậm rãi chảy về phía đầu của hắn.

Tần Vũ căn bản không có cách nào chống cự, chỉ cảm thấy một cỗ linh hồn cường đại trong người hắn đang cưỡng ép chiếm cứ thân xác, đồng thời đem hắn dồn đến một cái góc chết, để hắn hoàn toàn mất đi năng lực khống chế thân thể. Càng đáng sợ chính là, linh hồn của hắn còn đang bị mài đi, tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa hắn liền biến mất trên thế giới này.

Trong lòng Tần Vũ nổi lên tuyệt vọng, lực lượng như vậy hắn căn bản không cách nào chống cự được.

Không, ta không cam lòng!

Tần Vũ tức giận hét lớn. Nhưng hắn chỉ còn lại phần đầu, cố gắng há miệng ra nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Khí tức mát lạnh rốt cuộc bắt đầu tiến vào trong đầu của hắn, từng chút đi lên.

Ý thức của Tần Vũ bắt đầu mơ hồ, lúc nào cũng có thể tiêu tán hoàn toàn.

Đột nhiên, thần trí của Tần Vũ trở nên tỉnh táo, hắn lập tức nhìn đến quang ảnh đen trắng từ chỗ sâu trong đầu bắn ra, giống như mặt trời giáng xuống, đem bóng tối quét sạch hết.

“Khốn khiếp, không ngờ các ngươi còn bố trí thủ đoạn khiến cho ta không thể đoạt xá!” Thanh âm tràn ngập không cam lòng quanh quẩn trong đầu Tần Vũ.

“Không...không...a...a...!” Thanh âm đó chợt hét lên rồi vụt tắt.

...

Tần Vũ nằm trên mặt đất lạnh băng, nhưng lại không cảm thấy chút lạnh nào. Ngược lại, hắn như đắm chìm trong một đại dương ôn hòa, cảm giác như một đứa trẻ mới sinh vậy.

Chân khí trong cơ thể ngày càng tràn đầy, Tần Vũ vẫn chưa khôi phục tri giác. Cơ thể hắn có thể hấp thu dòng khí lưu trong sơn động, khiến cho toàn thân phát ra hào quang ngày càng sáng.

Đồng thời, vòng xoáy khí lưu này càng lúc càng mờ dần, dần dần mỏng manh hơn, rút hết vào trong cơ thể thiếu niên.

Thời gian trôi qua trong sự biến hóa yên tĩnh và không âm thanh này, ánh trăng đã rọi xuống từ đỉnh sơn động, từ từ nhạt dần. Sau đó là ánh mặt trời từ từ soi xuống, đến khi bình minh bắt đầu chuyển thành chiều tà, rồi màn đêm lại tới, ánh trăng vàng lại lần nữa rọi xuống.

Răng rắc!

Trên mặt đất lạnh như băng, tia khí lưu cuối cùng cũng được Tần Vũ hấp thu. Từ người hắn truyền đến một âm thanh răng rắc, từng khối máu đông tróc ra, lộ ra làn da trắng nõn.

Lúc này, Tần Vũ mở mắt ra, đôi mắt sâu hoắm như hồ nước trong veo, mang theo một chút màu tím nhạt.

Yên lặng, Tần Vũ sững người rồi đột ngột ngồi dậy, giang tay. Lập tức một loạt tiếng răng rắc của xương cốt được kéo giãn. Âm thanh này nghe bên tai cũng du dương như một khúc nhạc.

“Thương thế trên người đã khỏi hẳn!” Tần Vũ thì thào tự nói, cảm thụ được chân khí đang lưu động trong kinh mạch rồi phán đoán cường độ của luồng chân khí đó.

Nơi ngực hắn chỉ còn đọng lại chút ấm áp cùng một ít đau đớn mà thôi. Hắn nhìn về vị trí trái tim, chỉ thấy nửa mặt ngoài bên trái của tim xuất hiện một cái đồ án hình trái tim màu tím.

Chi, chi...

Chỗ đồ án tím kia còn chớp động một tia sáng óng ánh, từ đó truyền ra chút cảm giác tê dại như điện giật. Quỷ dị hơn là, dường như Tần Vũ đang thấy một trái tim tinh xảo bằng thủy tinh, trong suốt như nước đang từ từ dung nhập thành trái tim của bản thân.

“Chuyện này…”

Tần Vũ sợ tới mất hồn mất vía, loại hiện tượng này đúng là mới nghe qua lần đầu!

Thình thịch! Thình thịch!

Tần Vũ cảm giác nhịp tim của mình trở nên trầm ổn, có lực hơn, mỗi lần nảy lên đều mang đến một niềm tin vô cùng cường đại. Sau mấy hơi thở, đồ án trên ngực hắn dần biến mất.

“Haiz...!” Tần Vũ thở dài một hơi, có cảm giác như bản thân vừa trải qua một giấc mộng. Nhưng rõ ràng mọi thứ đều là thực. Dường như trong đó, có một tia khí tức thuần khiết đang chảy qua xương cốt toàn thân, thậm chí là đại não nữa, mà tất cả đều bắt nguồn từ trái tim mình. Quá trình này xảy ra mất hết nửa canh giờ.

“Oanh!”

Đột nhiên, Tần Vũ cảm thấy tâm thần trong suốt, máu huyết toàn thân đang sôi trào. Một cỗ lực lượng kì dị không rõ đang từ tim chảy ra, toàn thân hắn cảm thấy phấn chấn, tràn đầy sức sống

...

Một ngày này, phía bên ngoài hẻm núi xuất hiện một bóng người, bóng người quay đầu nhìn lại phía hẻm núi rồi dứt khoát bước ra hẻm núi. Người này chính là Tần Vũ. Vừa mới đi được không bao lâu hắn bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm. Bước chân dừng lại, Tần Vũ cảnh giác nhìn xem bốn phía nhưng không thấy bất cứ sinh vật nào.

"Xoạt...." Bỗng một con Hổ từ trong bụi rấm phóng ra, con Hổ này dài hai trượng, thân cao một trượng, thân thể như hổ, trên thân mọc ra đôi đôi cánh thịt xòe ra dài tới ba bốn trượng, trên thân yêu khí lượn lờ, ánh mắt đỏ ngầu mang theo vẻ tham lam khi nhìn thấy Tần Vũ.

"Rống... Rống.." Dực Hổ gào thét hai tiếng rồi bốn chân đạp mạnh mà phóng về phía Tần Vũ, móng vuốt hai chân trướng sắc bén như dao mạnh mẽ mà vồ về trước, miệng máu mở ra mang theo mùi tanh hôi nhưng hàm răng lại dài nhọn và sắc bén cực kỳ ý đồ táp vào cổ Tần Vũ.

"Không tốt!"

Sắc mặt Tần Vũ biến đổi, cố gắng tránh né sang bên cạnh nhưng tốc độ Dực Hổ rất nhanh.

"Xoẹt"

Mặc dù đã tránh né rất nhanh nhưng phải ứng lại chậm hơn một nhịp so với Dực Hổ nên bả vai trái bị một vết cào từ móng vuốt mất đi một mảng thịt, máu tươi từ miệng vết thương tràn ra như suối. Có mùi máu nên đã kích thích thêm hung tính của Dực Hổ, trong mắt hiện lên một vệt dữ tợn.

"Hừ..." Trên mặt Tần Vũ mất đi vẻ đau đớn mà hiện lên băng hàn.

"Phanh!"

Cước bộ của Tần Vũ khẽ chuyển, hiện ra phía sau Dực Hổ, liên tục hung hăng đánh vào trên thân thể của nó với lực đạo mạnh mẽ, đem Dực Hổ lật nhào đi, nhưng nhìn bộ dáng của nó hiển nhiên là không có tạo thành thương tổn gì.

"Da lông thật là quá cứng a...!" Nhìn thấy một màn này, da đầu Tần Vũ cũng cảm thấy tê rần, biết là mình đã khinh thường con Dực Hổ này rồi.

"Rống!"

Dực Hổ bị đánh bay đi, trong nháy mắt nhảy dựng lên, bàn chân to dày thô ráp hung hăng đạp tới lồng ngực Tần Vũ.

"Ba ba ba..." Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Tần Vũ cũng không dám chậm trễ, Sơn Băng Quyền trong nháy mắt chính là bộc phát ra mười tiếng vang, sau đó một quyền oanh kích lên móng chân của Dực Hổ.

"Thình thịch!" Quyền móng đụng nhau, hai đạo thân ảnh một to một nhỏ cùng bay ra, Tần Vũ sau khi đụng gãy một gốc cây mới chật vật rơi xuống đất, lau khóe miệng, dĩ nhiên là có một ít máu tươi chảy ra.

Dực Hổ ở cách đó không xa, đang đưa ánh mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn hắn, lập tức mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, hai chân đạp một bước, giống như một mũi tên rời dây, nhảy vồ về phía Tần Vũ.

Tần Vũ cước bộ nhẹ nhàng lướt ngang một bước, vừa lúc là né tránh được thế bổ tới của Dực Hổ, một quyền nhắm vào cái đầu của Dực Hổ.

"Xoẹt!"

Thanh âm trầm thấp vang lên, có dòng máu nóng phiêu tán bay ra, tay của Tần Vũ đã trực tiếp xuyên thấu lớp da lông cứng rắn của Dực Hổ.

Thân thể Dực Hổ vào thời khắc này trở nên cứng ngắc, sau đó ngã ầm xuống đất, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ một mảnh lớn trên mặt đất.

Tần Vũ trầm ngâm hồi lâu rồi đi đến bên cạnh ao, rửa máu trên mặt và trên người, rồi lại nhìn vào cái bóng trên mặt nước. Đó là dáng vẻ một thiếu niên tuấn tú, mày ngài, môi hồng răng trắng, toát lên một thần thái phấn chấn. Chỉ là đôi mắt sâu hoắm kia như hai hòn bảo thạch, lóe ra màu tím nhạt.

...

Hỏa Vân Thành.

Hỏa Vân Thành là một thành thị dưới sự quản hạt của Thiên Tinh Tông, môn trong những tông môn lớn nhất Nam Vân Quốc, khu vực quản hạt rộng lớn với mười ba thành thị. Hôm nay Hỏa Vân Thành rất náo nhiệt, ven đường bày biện cửa hàng vô số, có bán đan dược, phù lục,v.v... Trên đường cái, dòng người náo nhiệt, ở một ngã tư đường, có một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, khuôn mặt anh tuấn, thanh niên này đang rất hiếu kì đánh giá xung quanh, vẻ mặt rất chi là hưng phấn. Thanh niên này chính là Tần Vũ, từ khi tỉnh lại, Tần Vũ một đường đi thẳng mà tới nơi đây và vào tòa thành thị này.

"Đi nhanh lên thôi, thông cáo điều kiện gia nhập tông môn được công bố rồi."

"Cái gì, đã công bố rồi sao....? Vậy thì đi nhanh thôi!"

"..."

Bỗng nhiên việc gì đó khiến mọi người vội vàng thu xếp cửa hàng rồi cùng nhau tiến về phía trung tâm tòa thành mà đi. Tần Vũ rất bất ngờ, chuyện gì xảy ra? Mới lúc nãy còn người mua người bán rất là náo nhiệt mà chỉ nghe cái gì là điều kiện tông môn gì đó thì dừng hết công việc lại?

Tần Vũ thấy vậy, vội vàng bắt cánh tay một người vừa đi qua trước mặt của mình.

"Ah... Vị huynh đệ này, không biết...vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Người vừa bị giữ lại sắc mặt rất giận dữ, không kiên nhẫn nói: "Ngươi không biết? Hôm này là ngày Thiên Tinh Tông chiêu thu đệ tử năm năm một lần."

Người đó nói xong phất ống tay áo rồi rời đi, trong lòng nghĩ thầm :"Đúng là tên điên, ai ai cũng biết hôm nay là ngày Thiên Tinh Tông chiêu thu đệ tử, chỉ có mỗi hắn không biết.".

Vừa đến khu vực trung tâm, khắp nơi toàn là người, lít nha lít nhít, âm thanh huyên náo. Ở giữa khu vực trung tâm được xây dựng một cái bình đài, xung quanh được vây bởi những thanh niên mặc bộ màu xanh bảo vệ.

“Ngày hôm này là ngày Thiên Tinh Tông chúng ta chiêu thu đệ tử năm năm một lần. Muốn vào Thiên Tinh Tông cần phải đáp ứng đủ 2 điều kiện. Thứ nhất tuổi tác dưới phải dưới mười tám. Thứ hai tu vi phải đạt đến Võ Sĩ nhất trọng!” Một lão giả trầm giọng nói, thanh âm tuy không lớn nhưng lại vang vọng khắp toàn trường.

Đám người nhất thời yên lặng trở lại. Diễn võ trường mấy trăm người lúc này lặng ngắt như tờ.

“Tốt! Khảo nghiệm bắt đầu thôi!” Ánh mắt lão giả chậm rãi đảo qua mọi người, trầm giọng nói.

“Người đầu tiên...!”

Một thiếu niên từ trong đám người đi ra, nhanh chóng bước lên lôi đài.

“Bắt đầu đi!”

“Dạ!” Thiếu niên cung kính đáp. Nói xong trầm ổn bước đi, khí thế quanh thân đột nhiên tằng vọt, từng bước một đi tới trước đá khảo nghiệm, hai tay chậm rãi đặt lên trên, bắt đầu đưa lực lượng từ trong đan điền vào đó.

Sau một lát, một đạo quang mang yếu ớt từ đá khảo nghiệm phát ra, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

“Dương Khai, mười tám tuổi, Võ Đồ bát trọng, không đạt yêu cầu!”

Thiếu niên có chút thất vọng lui xuống.

“Tần Lãnh, mười tám tuổi, Võ Đồ cửu trọng, không đạt yêu cầu!”

“Tôn Hạo, mười tám tuổi, Võ Sĩ nhất trọng, đủ yêu cầu...!”

...

Một lúc lâu sau mới đến lượt Tần Vũ.

“Tần Vũ, mười bảy tuổi, Võ Sĩ nhất trọng, đủ yêu cầu!”

Bạn đang đọc Hư Vô Ma Đế sáng tác bởi NguyetVuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyetVuong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.