Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Chương 23.   Nỗi buồn của cậu..

Sáng hôm sau Tiêu Chiến đã xuất viện trở về Tiêu Thị ,anh  muốn lấy   xe  đi gặp Tuyên Lộ , nhưng Ông Tiêu không thích ả ,nên Ông Tiêu  quyết không đưa xe cho anh , Ông Tiêu sai một chú tài xế chở anh ra ngoài ,,  mấy ngày  ngay sau ..ả biết tin anh tỉnh lại, trong lòng lo ả lo sợ sẽ không tha cho ả .. nhưng không phải, Tiêu Chiến đã tỉnh lại còn quên đi Vương Nhất Bác ,mà  nhớ đến ả ,ả liền vui sướng mà suy nghĩ, Vương Nhất Bác mày thấy chưa  ...trước đây tao dùng bao thủ đoạn ,cuối cùng tao cũng trả thù được mày  ,còn đem người yêu của mày  về bên tao   ,và âu yếm trước mặt mày thì sao ta .......hahaha... 

Sáng hôm sau,  cậu thức dậy vệ sinh cá nhân xong, liền bước ra ngoài thì đến không thấy Trần  Minh Thành ,liền viết  lại một bức thư ' Cảm ơn anh, tối qua đã cứu tôi, có cơ hội tôi trả ơn anh sau ạ...tạm biệt... Ký tên.... Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác vừa bắt Taxi đi về Tiêu Thị  , vừa tới chiếc cổng lớn thì cậu thấy chú quản gia và Dì Vân  vẫn đứng mà  chào đón cậu về , cậu chào mọi người rồi bước vào thì gặp được bà Tiêu từ trong vườn hoa đi ra, nở nụ cười thật  tươi nhìn cậu mà lên tiếng nói

Bác Nhi.... . " Con về rồi  sao  con dâu của mẹ ".

" Vâng mẹ ". Cậu liền  đi đến bên cạnh dìu ,rồi dìu bà Tiêu  vào trong nhà .  mà vẫn không người mặt liệt kia mà vẫn hỏi " Anh Chiến ...anh  ấy có ở nhà không mẹ

Mẹ không biết nữa con...mới sáng sớm nó  đã đi đâu rất vội vã , con nhớ nó sao

Không có đâu mẹ".... Cậu xấu hổ nở nụ cười mà ôm chầm lấy bà

Bà Tiêu chỉ biết nở nụ cười nhìn cậu, rồi bước  đi vào trong nhà , bà Tiêu ngoảnh đầu nhìn cậu mà nói "

Bác Nhi.

.

Dạ mẹ

Hôm nay ba con đi đến công ty rồi ,  con đến thăm mẹ là mẹ vui rồi ....chỉ mong thằng Chiến nó nhớ đến con thì tốt biết mấy, lúc đó mẹ sẽ có ẫm bồng thì vui rồi... Mẹ ở trong không có một ai  nói chuyện cả ,mẹ  chán lắm con dâu àk.. , hay bây giờ mẹ và con đi  đến siêu thị mua chút gì đó ăn đi". Bà Tiêu ngõ lời mời cậu , cậu nhìn Bà Tiêu thì không nỡ từ chối bà ..

" Được, con đưa mẹ đi ạ

Ừm ..con dâu của mẹ là tốt nhất.. Hihihi

Cậu vào nhà xe, lấy chiếc xe màu xanh lá thường ngày anh  vẫn chạy, nhưng hôm nay cậu muốn trở Bà Tiêu nên quyết định lấy xe của Tiêu Chiến, rồi  mở cửa cho bà Tiêu và  cậu  cũng bước vào.  Chạy xe chưa bao lâu thì cậu lên tiếng hỏi

" Mẹ, anh  ấy đi bằng gì vậy ạ..

Àk. ., do sức khoẻ Tiêu Chiến  vừa ổn , nhưng  ba con không cho đi xe  con àk ".

" Vâng...mẹ.

Bác Nhi... Mẹ biết.. Tiêu Chiến làm khổ con ...mẹ mong con đừng buồn chuyện hôm qua nữa ,chắc có lẽ là Tiêu Chiến nó  vừa tỉnh dậy nên...nên...

Mẹ.  Con không có giận đâu ạ...".

20p sau xe cũng   đến siêu thị , cậu và bước vào đi được vài vòng thì nhìn thấy anh và ả đang được trước mặt,  tay cậu cầm giỏ đang đứng hình mà rơi lệ ,Bà Tiêu  nhìn Tiêu Chiến đứng kế bên Tuyên Lộ mà tức giận ,

TIÊU CHIẾN.. MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ...MÀY CÓ VỢ RỒI... CÒN THEO LOẠI BÁ DƠ KHÔNG BIẾT LIÊN SĨ.. ĐỨNG ỎNG A ỎNG ẸO.. NHÌN THẤY GHÉT RỒI.. 😡😡😡..CON KHÔNG MAU VỀ NHÀ ...HAY LÀ MÀY MUỐN TAO ..ĐUỔI RA KHỎI KHÔNG MỘT ĐỒNG DÍNH TÚI HẢ...

Mẹ...

Vương Nhất Bác nghe bà Tiêu chửi bới ả mà nở nụ cười ma mị.. Khiến cho ả nhìn thấy mà tức giận dậm chân quay qua chỗ khác

Còn cậu đi đến bên anh , rồi  vỗ tay 👏👏👏

Tiêu Chiến , anh không nghỉ ngơi mà  rảnh rang quá rồi ".

Em... là...

Anh quên  em  rồi sao ?, Hôm qua chúng ta đã gặp nhau còn gì..

" Àk... Àk... Là em,

Vương Nhất Bác nở nụ cười khiến cho anh cứ nhìn mà mất hồn ,sau vài giây bình tĩnh anh liền nói

Xin giới thiệu với em , đây là  Tuyên Lộ cũng  là bạn gái của tôi và đồng thời là thiếu phu nhân của Tiêu Thị

" Chào cậu  ". Ả liền đưa tay muốn bắt tay với cậu , cậu không thèm để ý ả  mà quay sang hướng nhiều người đang đứng , ả bị quê mà   rút tay lại cười gượng ngạo nhìn anh

Vương Nhất Bác.. Em có ý gì chứ " Tiêu Chiến  thấy cậu  xem thường ả  như vậy nên lên tiếng bênh thay  ả 

"....".

Không  Ý gì gì hết.. Thằng bé  làm vậy rất đúng rồi , còn con ả  đó  có tư cách gì để bắt tay với con dâu cưng của Tiêu Thị  chứ ...thằng bé có được tòa chấp nhận.. Và ba mẹ mày đều chấp nhận cho nên mày muốn đưa ai thì ra đường còn muốn bước và nhà tao thì từ nay tao không có mày.... Mày nghe rõ chưa.... ?". Bà Tiêu vốn đã không ưa ả , huống hồ bà rất yêu thương cậu , xem cậu  như con cái trong gia đình, cho nên ai mà dám động vào ,thì ông bà Tiêu đâu có  để yên không nữa

"Mẹ...àk..

" Về thôi con con dâu dừng

Bà Tiêu kéo tay cậu  về nhà, để lại anh  ở lại với ả, cậu nhìn thấy bà Tiêu giúp cậu liền vui vẻ mà theo bà ra xe 

: " Mẹ....ơi  ,  anh ấy quên con rồi'.

Bà Tiêu nhìn cậu mà sót liền trả lời : " Nó có quên con, thì nó  cũng không được ăn hiếp con, mẹ  không cho nó có cơ hội đem con khốn về Tiêu Thị được đâu.. Nó quên con.. thì mẹ sẽ bắt nó   kết hôn lễ với con lần nữa".

Vương Nhất Bác cũng không muốn ở lại Tiêu Thị nữa nên xin phép bà Tiêu được trở về nhà , Bà Tiêu cũng hiểu cho con dâu mà đồng ý ,,sau đó cậu đưa bà Tiêu  về nhà ..Nhưng vừa về đến nhà thì cậu không muốn nói chuyện với ai ca6, chỉ muốn lên phòng của mìk mà ngủ một giấc quên đi tất cả như anh  quên cậu bé mochi  vậy, cậu vừa khóc, ướt cả tấm chăn màu trắng, nằm úp mặt xuống ma  thúc thít, cậu  nhớ anh rất nhiều . nếu cậu biết trước thì không bao giờ   gặp nhau,vậy mà   sao ông trời cho cậu  và anh  gặp nhau lại không thể bên nhau?ông trời ơi  ong cho con biết có được không , con và anh ấy  không còn duyên nợ hay  sao?. Là do con  không tốt sao...huhuhu...

Điện thoại của cậu rung lên . cậu  không hy vọng đây là anh , cậu lại sợ mìk  sẽ thất vọng nhiều hơn , cậu đưa mắt nhìn về màn hình hiển thị

'Trần Minh Thành ' cậu liền bắt máy dầu dây bên kia vẫn là giọng nói ôn nhu: " em đang đang làm gì, ?", cậu vẫn  không đáp lại anh ta ,mà  cứ im lặng ,đầu dây bên kia nghe tiếng thúc thít của cậu mà lo lắng mà  lên tiếng:hỏi

Sao em lại  khóc ? Nói đi ...ai ăn hiếp em ?". Tôi sẽ đánh nó thay em mà.. Em nín đi ....

Cậu vẫn không trả lời anh ta mà im lặng ,Minh Thành ta cứ quan tâm cậu  như vậy, anh ta không kiềm chế được cảm xúc mà nhìn ngoài cửa sổ , còn cậu vừa gác máy  thì úp mặt xuống gối mà  khóc thật  lớn

Trần Minh Thành cứ nhìn ra đưa tay ra ngoài...  Mưa thật  rồi, ngày một lớn hơn, hạt mưa nặng trĩu trên  tay  anh ta , anh ta đau lòng khi biết được cậu đã kết hôn, nếu lúc trước anh ta gặp cậu sớm hơn, thì tốt biết mấy, lúc đó anh sẽ yêu thương bảo vệ cậu, không để cho cậu khóc nữa.. Tiêu Chiến... mày khiến cho em  ấy đau khổ, thì mày đừng hòng dành lại em ấy trong vòng  tay tao đâu... Vương Nhất Bác em ...ấy mãi mãi là của tao...mày chờ xem... Tiêu Chiến

Bạn đang đọc Hợp Đồng Kết Hôn Với Tiêu Thị sáng tác bởi Quynhnam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quynhnam
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.