Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 3386 chữ

Cô xoa xoa bụng cười hiền, còn anh thì miệng há hốc tỉnh cả rượu.

" HẢ ? Cha nó là ai ?"

" Không biết ! "

" ...Tình một đêm ?"

Cô không nói gì nhẹ gật đầu.

" Đã được bao nhiêu tháng ?"

" Cũng đã 4 tháng rồi, tôi mong nó sẽ khoẻ mạnh mà chào đời, tôi vốn mồ côi nên thực sự không muốn nó giống tôi, ít ra cũng có một người mẹ." Cô xoa xoa bụng đầy tình cảm gửi vào đứa con này.

" Khả Ái ơi Khả Ái ! Cô sao vậy hả ? Đến cha nó cũng không tìm cho kĩ sau này biết nói với nó thế nào ?"

" Tôi không có nghĩ đến sau này rồi tính, loại con gái như tôi cũng không thể coi là trong sáng mà." Cô mắt bỗng tối sầm, đúng là "hồng nhan bạc phận." xinh đẹp, tài năng, thông minh nhưng cuộc đời cô quả thực quá khổ.

" Sau này bụng to mới tính đã quá muộn, hay về nhà tôi ở tạm, ít ra có người chăm lo cho hai mẹ con cô."

" Không được ! Anh làm vậy là gián tiếp ngoại tình, "bà xã" ở Mĩ biết chắn chắn mắng chửi tôi thậm tệ."

" Bà xã tôi vốn không hẹp hòi lại còn rất thích giúp người, giúp cô nếu cậu ấy biết có khi lại hưởng ứng mạnh hơn tôi. Mà đứa trẻ ít ra cũng cần đầy đủ bố mẹ, coi như tôi bố nuôi vậy." Anh châm điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi sâu sau đó nhả ra.

" Dập thuốc đi, trẻ con gặp thuốc sau này nhiều bệnh lắm. Nếu anh có lòng thì tôi đành theo anh vậy, sau này mẹ con tôi nhờ anh." Cô giật điếu thuốc trên tay anh dập lửa.

Ngày hôm sau, dọn đồ từ nhà trọ đến địa chỉ anh đưa, choáng váng nhìn ngôi nhà rộng thênh thang đẹp đến mê người, tự nghĩ thầm "tên này cũng rất có mắt thẩm mĩ".

" Tôi đến rồi." Cô ấn chuông cửa nhìn vào camera an ninh mà nói

" Đợi chút tôi ra mở cổng." Anh chạy ra mở cửa chào đón cô bạn tâm giao, Khả Ái bước trên còn đường nát đá tiếp đó đập vào mắt là một đồng hoa hướng dương tươi tốt cao đến gần đầu người đang đung đưa trước gió hướng đến phía mặt trời.

" Vườn hướng dương đẹp thật đấy, không ngờ người như anh cũng có gout thẩm mĩ tao nhã như vậy nha." Khả Ái đạp vào vai anh nói với giọng cười nhẹ

" Huh ? Không có ! là em ấy thích hướng dương thôi, tôi không thích hoa cỏ cho lắm, vào nhà thôi." Anh đẩy cách cưa mời cô vào nhà. Đập vào mặt cô là căn nhà màu trắng với những cách cửa sổ lớn như một bức tường, mọi thứ đều có điểm tao nhã bộ bàn ghế thuỷ tinh long lanh, chùm đèn từ trần nhà chạm xuống bàn kính lộng lẫy với những bức tranh phục hưng tinh tế. Anh mang đồ cô để lên sofa rồi mời cô ngồi, sau đó lâu lắm rồi mới miễn cưỡng vào nhà bếp mang chút nước lọc ra.

" Xin lỗi nha , đồ uống nhà tôi từ khi em ấy đi cũng không có mua hiện tại ngoài nước lọc ra mọi thứ đều hỏng rồi."

" Ế ? mọi khi không có đi mua đồ sao ? Vậy mấy năm nay anh ăn uống kiểu gì." Cô nghi ngờ nhìn cốc nước không biết có phải mình đang uống nước được đun từ 3 năm trước hay không ?

" Cha sẽ lo, tôi sang nhà cha ăn không thì tuỳ tiện thư kí chọn đồ ăn, thỉnh thoảng em gái của em ấy cũng đến thăm." Từ ngày nó đi suốt ba năm Lạc Lily vẫn thỉnh thoảng đến nhà thăm anh và ngược lại anh cũng thường cũng cha sang Lạc gia, vì thế cô cũng đã âm thầm coi anh là "anh rể". Cũng từ ngày nó đi anh đã không còn cãi nhau với Lạc Lily tình cảm hiện giờ giữa cả hai cực tốt cũng giống anh em một nhà, chỉ có điều miệng lưỡi vẫn cứ chảnh choẹ nhau như trước.

" Ngày trước nhà tôi để tường bằng nhung màu xanh, từ ngày em ấy đi có đổi thành màu trắng, màu em ấy thích, cô không thấy khó chịu chứ ?" Đúng là từ ngày nó đi anh đã mang toàn bộ sơn lại một màu trắng, thảm nhà cũng đổi thành thảm lông thú trắng, ít ra làm vậy có thể coi còn chút gì đó vương vấn nhau.

" Không có à ! Có nhà ở là tốt rồi." Cô cười vui vẻ nhìn anh.

" Phòng dưới tầng là phòng em ấy." Anh chỉ thẳng tay căn phòng cách bếp không xa." Xin lỗi ! Nhưng...Mong cô không có việc đừng nên vào phòng đó. Còn trên tầng là phòng ngủ của tôi và em ấy, còn có phòng làm việc và phòng game, trừ phòng ngủ thì phòng và phòng làm việc phòng nào cô cũng có thể dùng. Ah ! Phòng cô ở đối diện phòng tôi, phòng đứa trẻ hiện ngay cạch phòng cô." Anh mang hết thấy chuyện nhà nói qua một lượt , cô ngây ngốc nhìn rồi gặt đầu lia lịa, cuối cùng anh mang đồ cô lên phòng.

" WOAH!..." Cô ngỡ ngàng khi cách cửa mở ra, toàn bộ căn phòng một màu xanh dịu mát trên tường còn có những chi tiết hoa cỏ vẽ tỷ mỉ rất nữ tính. Ngoài ra phát hiện ở một góc phòng có một bàn làm việc có cả một bàn Dj trên đó thật là vừa nhẹ nhàng vừa đúng sở thích của Khả Ái.

" Thế nào ? Thích chứ."

" Rất thích ấy chứ, cảm ơn nghen." Khả Ái nắm đấm nhẹ vào vai anh, anh cũng mở một nụ cười

" Sang phòng đứa bé đi." Anh ngoắc bàn tay vẫy vẫy.

Mở cách cửa phòng bên, một thiên đường mở ra ! Một căn phòng màu be làm chủ ngoài ra còn cơ man màu sắc phong phú, một cái nôi lớn màu trắng rèm buông tua rua sang trọng, các loại gấu bông quần áo trẻ nhỏ đồ chơi chất đầy phòng.

" Tôi cũng không biết nó là nam hay nữ nên trong thời gian ngắn chỉ có thê làm vậy."

Khả Ái hai mắt mở lớn, miệng không đóng nổi liên tục dùng câu cảm thán mà khen căn phòng. Cô chưa bao giờ nghĩ người bạn tâm sự của mình giàu đến mức độ vậy, thật là may mắn khi quen hảo hữu như vậy.

" ĐẸP QUÁ ĐI ! Bà xã anh mà từ Mĩ về nhìn thấy chắc nổi cơn thịnh nộ ghê lắm đây." Khả Ái nhướn người lấy tay vòng qua cổ anh theo cách bạn bè vẫn làm.

" Em ấy..." Anh cũng không muốn lấy chuyện cũ khơi ra, không thể nói em ấy hiện không biết có quay lại hay không ? Năm ấy là hiểu làm mà cãi nhau vì duyên phận mà cách xa nhau , giờ chỉ mong em không thay đổi nhớ và anh mà quay đầu lại nhìn kẻ đang khốn khổ chờ đợi." Thôi xuống nhà đi tôi mời cô ăn trưa."

" ÂY ! Tốt quá ! Đói muốn xỉu nãy giờ."

Cuộc sống cứ vậy mà trôi, mau thật mau mỗi ngày đều như nhau lặp đi lặp lại. Anh hàng ngày đi làm về nhà lại làm việc trên phòng, may thay chỉ khác lúc trước là hiện phải chăm lo cho người bạn tâm giao cùng đứa trẻ ngày càng lớn. Anh không hề thấy phiền, ngược lại từ ngày Khả Ái đến cuộc sống cũng có chút vui vẻ ít ra căn nhà có người , có hơi ấm. Còn Khả Ái ngày ngày ở nhà làm việc nhà, mọi việc nặng đều được anh nhờ người làm cô chỉ làm những việc nhẹ nhàng. Đặc biệt, ngoài vẻ ngoài còn đến sở thích cũng giống nó, cô ngày ngày đều chăm chỉ tưới nước vườn hoa hướng dương chăm lo vườn hướng dương , còn hàng ngày nghe chuyện anh kể về nó trong lòng cực kì khâm phục tình cảm của hai người họ. Ngày ngày đều đặn mang chuyện anh kể ngồi kể lại cùng thai nhi đang trong bụng, đứa trẻ được lo lắng rất tốt, mọi đồ bổ cho bà bầu đều được anh mua về, nhiều người trong công ty còn hiểu làm Khả Ái kia là bạn gái của anh nữa. Cuối cùng thì cô Khả Ái kia cũng lọt vào tai cô em vợ nóng tính Lạc Lily.

" Lily ? Gì vậy ?" Anh mở điện thoại nhận cuộc gọi.

" ĐỒ DÂM TẶC, ĐỒ ĐÊ TIỆN, ANH LÀ ĐỒ SÓI GIÀ, ANH ĐI LÀM VIỆC CÓ LỖI VỚI ANH TRAI TÔI...ĐÔI GIAN PHU DÂM PHỤ TÔI TUYỆT KHÔNG THA... ĐUỪNG CÓ CHỐI NHÂN VIÊN CÔNG TY MANG MỌI CHUYỆN KỂ CHO TÔI RỒI ! TÔI ĐI TÌM ĐẠO LÝ CHO ANH TÔI" Cô hét lên trong điện thoại một tràng rồi dập điện thoại. Anh còn chưa kịp định thần thì nghe điện thoại bàn vang lên.

" NÀY ANH BÊN NGOÀI NÓI LUNG TUNG GÌ VẬY ?! Em vợ anh đến nhà làm loạn rồi mau về giải thích đi." Khả Ái gọi không thèm đợi anh trả lời cũng mang điện thoại dập máy "tút..tút,.."

Sắc mặt đỏ bừng tức giận nhưng mơ hồ làm người đối diện lạnh đến gai sống lưng, toàn thân run run phát ra cái người ta gọi là hắc ám tựa hồ một thân toàn màu đen của quỷ xâm chiếm. Cách cửa phong giám đốc đánh cái RẦM... Không cần nói nhân viên nhìn nhau cũng biết đang có chuyện gì đến một tiếng muỗi kêu cũng không có. Anh hận không thể mang đám người lười nhác ngồi lê đôi mắt này đào cái hố mà chôn cả thể. Căn bực tức ngút trời đến bàn thư kí bên ngoài không nói không rằng giao cho Lan Lan một tập tư liệu vừa to vừa dày, dặn dò tỉ mỉ, sau đó liếc xéo cả thể nhân viên một lần nữa mới nhanh chóng rời khỏi công ty. Mọi nhân viên đều ngầm hiểu cái miệng hại cái thân tháng này đừng mong nhận thưởng công ty. Nhấn chân ga thật nhanh cuối cũng cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt . Một người ngoài cổng hét hò đòi đạo lí vớ vẩn, một người trong nhà mang bụng bầu sắp đẻ giằng co, đúng là cuộc chiến giữa những người đàn bà không thể can ngăn dễ dàng. Thở dài thật dài một hơi anh mới xuống xe chuẩn bị tâm lí.

" Có chuyện gì vào nhà nói, đứng ngoài đường không thấy mệt sao ?" Anh tựa hồ mệt mỏi mang thân xác đến khuyên ngăn cả hai.

" KHÔNG MỆT ! " Hai người đồng thanh trừng mắt với anh lớn tiếng, anh đành ngậm đắng nuốt cay xoa xoa hai bên thái dương mở cổng. Như những gì anh nghĩ...

" Đồ hồ ly không biết xấu hổ dụ dỗ người nhà ta." Lạc Lily vốn mồm miệng độc địa nay cay nghiến nghe thật khó vào tai.

" Cái gì mà hồ ly ? Ta vốn KHÔNG có tư tình với hăn bất mãn chỉ là bạn bè, đứa con cũng không phải con hắn, ngươi tức cái lỗi gì ? Ngươi là mẹ của hắn sao hay vợ hắn ?" Một bên Khả Ái lăn lộn đời không ít mang thanh âm sắc bén đe doạ ngược lại.

" Ngươi nói tin được sao ? Một nam một nữ cùng nhau một nàh lại còn cái bụng kia hỏi sao không nghi cho được?"

" Này ! Ta không làm ta không sợ, không cùng người thiếu đạo lí như cô tranh chấp, ta lập tức dọn đi là được."

" Tốt quá ! Hồ ly cũng là cáo mau mau dọn đi đừng hòng lôi đứa nhỏ mà đòi tình cảm cũng như tài sản."

" Ngươi nghe không hiểu tiếng Việt sao ? Ta KHÔNG. CÓ. YÊU. HẮN."

" Hai người thôi đi. " Anh chịu không nổi đứng một bên đến đại não đau nhức nhìn màn náo nhiệt, lấy tay kéo cả hai vào nhà. Vừa vào đến nhà, chưa nói chưa giằng bị nhận trực tiếp hai cái tát vào mặt " Chát...Chat..."

" VÔ DUYÊN ! " Lại một lần nữa cả hai đồng thanh, tiếp tục cãi cọ, cả hai đều mặt đỏ phừng phừng trừng nhau.

" MAU THÔI ĐI ! TÔI NHỊN ĐỦ RỒI, NGỒI XUỐNG CHO TÔI." Anh điên máu mang tất cả nóng nảy gầm lên, hổ đã lên tiếng mèo nào dám cãi, cả hai ngoan ngoan im lặng trừng nhau ngồi xuống sofa.

" Lạc Lily, anh nói với em , anh và cô ta KHÔNG CÓ YÊU NHAU."

" Lại còn ch..." Cô chưa kịp nói hết bị anh nhìn xéo.

" Bình tĩnh để anh nói hết , từ ngày Hân đi anh chưa bao giờ mang ai khác đến đây cũng không có yêu người nào chuyện đó em đêu biết, anh hoàn toàn nhẫn nhịn anh trai của em không hề dối lòng nếu không anh đã tìm bừa một người kết hôn rồi việc gì phải đợi, đúng không ? Nhưng cô ấy là ngoại lệ, không phải yêu mà đem Khả Ái về là vì cô ta hoàn cảnh khó khăn đứa trẻ cũng cần chăm sóc, chính em cũng hiểu đạo lí giúp người lúc hoạn nạn phải không ?" anh mềm dịu giải thích tất nhiên cô cứng hóng nhưng vẫn ấm ức thay nó.

" Anh có biết thiên hạ ai cũng nói anh cùng bạn gái có thai không hả ?"

" Anh không có làm anh không thẹn với lòng." Anh nhanh chóng đáp.

" Nhưng, Nhưng... Anh Hân nghe thấy không đau lòng tới chết mới lạ." Anh vốn đã nghĩ đến trường hợp này nên nhanh chóng lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, cầm trên tay lắc qua lắc lại

" Anh vốn đã đeo một nhẫn, nhẫn còn lại cũng là đợi anh trai em về, Khả Ái hoàn toàn không có đeo và không có khả năng đeo nhẫn này" Bây giờ bất giác mới thấy ngón áp út đã được đeo một chiếc nhẫn vàng trắng sáng lung linh, lâu ngày không để ý nhưng hình như nhẫn đã được đeo lâu rồi.

" Nhưng, anh ấy đâu biết ?"

" Anh tin Hân hiểu anh yêu em ấy đến thế nào. Chuyện năm đó cũng là hiểu lầm."

Lily không nói gì khẽ cúi đầu, lỗi lầm năm đó cũng là có phần cô góp sức mà lên, hiện tại không biết nói gì với người bị hại ngồi bên cạch chỉ im lặng thầm mong mọi thứ anh nói đều là thật. Còn Khả Ái, cãi nhau một hồi mệt mỏi nghe ngồi hai anh em họ nói chuyện đến ngán đã vào bếp uống nước sau đó lấy thêm hai ly nước để trước mặt anh và Lily.

" Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không yêu hắn ta, đẹp trai có mà không hoàn hảo, địa vị có rất giàu là khác, tuổi cũng trẻ, căn bản hoàn hảo tôi cũng đã rung động vài lần mới gạp nhưng trên hết hắn mù quáng YÊU vợ hết mực, muốn xen vào giữa cũng chả được, ngoài ra hắn ta là kẻ chỉ lên ngắm không nên yêu, tính khí như vậy tôi chịu không nổi, cũng phục bà xã cậu ta nhất cử nhất động đêu yêu được tên cứng đầu này." Về điểm này Lạc Lily hoàn toàn đồng ý với Khả Ái, cô và anh đã quen từ bé hoàn toàn thấy anh cứng đầu khó bảo, nhất là yêu anh trai của cô đến vô điều kiện, bây giờ bình tĩnh thấy việc cặp bồ , ngoại tình hoàn toàn không thể, chờ nó đến ba năm "ăn vụng" thì có nhưng chưa bao giờ có ý định san sẻ tình yêu của mình cho ai khác ngoài nó làm cô yên tâm cho hạnh phúc giữa hai người họ.

" Anh xin lỗi đã làm em hiểu lầm, tối nay anh sẽ sang nhà nói rõ chuyện với hai bác ." Anh nhẹ nhàng xoa đầu Lily, cô cũng nhẹ gật đầu, tính khí vốn nóng nảy bây giờ mới dịu vài phần mà suy ngẫm cũng ngẫm ra không ít điều.

" Em...cũng xin lỗi dã không nghĩ kĩ, hai người đừng để bụng, chuyện người ngoài nói kệ họ, anh yêu anh trai em là được." Cô trần trừ nói nhỏ trong họng.

" Dễ thương quá đi ! " Chả hiểu nối bỗng nhiên Khả Ái ôm Lạc Lily vào lòng mà xoa xoa cái đầu." Chị cũng muốn có em gái như em a." Cô như fan gặp thần tượng ôm chặt Lily.

" Buông ! ngột thở quá."

" A ! Xin lỗi"

Cãi nhau cho thoả giờ lại thân thiết như người một nhà, Lạc Lily cùng Khả Ái còn cao hứng gọi nhau là chị em, Khả Ái cũng đem thân phận "mẹ ba" gắn cho Lạc Lily. Cùng nhau ăn một bữa cơm linh đình cuối cùng tối ba người sang Lạc gia nói rõ cho hai bên phụ mẫu cả Lạc Đình Dương cùng phu nhân cũng như cha anh- Phùng Tổ Ngạn nhất trí giữ Khả Ái lại, coi cô cũng như con trong nhà. . . Một thời gian sau, Lạc Đình Dương cùng phu nhân không chê bai thân phận mồ côi mà còn mang cô nhận làm con nuôi lấy tên Lạc Khả Ái.

. . . Hai tháng sau, Khả Ái ở bệnh viện AAA sinh hạ một cậu bé kháu khỉnh đặt tên Lạc Minh, thoạt nhìn hoàn toàn giống Khả Ái , vừa nhanh nhẹn vừa xinh đẹp khoẻ mạnh. Cả nhà Lạc gia, Phùng gia hân hoan đón đứa trẻ, vui vẻ nhìn đứa trẻ mà mong nó mãi khoẻ mạnh. Trên giấy khai sinh cũng là lấy mẹ độc thân đăng kí lấy họ Lạc làm họ đứa bé. Chỉ có điều là nhất định gọi Lạc Lily là mẹ ba , gọi Phùng Gia An cha nuôi, gọi Lạc Đình Dương cùng phu nhân là ông bà ngoại, Phùng Tổ Ngạn ông nội, một nhà đoàn tụ.

. . . Mỹ ! Suốt mọi chuyện ở nhà đều được em gái Lily đều viết mail cho nó từ chuyện nhận chị gái Lạc Khả Ái, tự nhiên được lên chức mẹ ba còn nói cha cùng gì được gọi là ông bà ngoại làm nó vui mừng không ngừng mong sớm về Việt Nam gặp đứa trẻ này. Chỉ có điều chuyện tại sao gặp được chị Khả Ái cũng như chuyện liên quan đến anh đều không đả động nửa chữ. Chính nó từ ngày ra đi nhớ anh đến đau buốt trái tim nhưng một mực dặn người nhà không ai được đem chuyện anh kể cho nó vì nó sợ sẽ nghe đến điều nó không muốn nghe, nhắc đến điều nó không muốn biết. Mặt khác, chính anh cũng không muốn cho nó hay tin mình như thế nào , anh mong nó không bị tình yêu làm ất đi tương lai sau này mà. Hai người ở xa nhau, một người sợ một người lo cứ vậy mà hiểu lầm thêm hiểu lầm không thể nói rõ, nhưng tình cảm vẫn cứ như lúc đầu toàn tâm toàn ý nhớ về nhau.

Bạn đang đọc Hợp Đồng Anh Yêu Em của Nguyễn Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.