Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Lời hứa.

1733 chữ

Chương 1: Lời hứa.

Yết Minh Tuệ

-Tuổi: 10(???)

-Giới tính: nam(???)

-Quê quán: Làng Đại Việt(trên bản đồ phóng to 10 lần-Miền tây Nghệ An)(nay đã bị phá hủy)

-Cảnh giới: Tuyệt thế viên mãn(mỗi cảnh giới chia sơ kỳ-trung kỳ-đỉnh cao-viên mãn)

-Thiên phú: Đại hiền giả(hình xăm quan âm)(một bộ siêu máy tính)=>đang trong quá trình nâng cấp.

-Tu luyện: Việt Văn tuyệt kỹ và biến chủng của nó=> đang trong quá trình bù đắp.

-Vũ khí sở hữu: bất nhập lưu-tam đẳng(nhất lưu)-nhị đẳng(tuyệt đỉnh)-nhất đẳng(tuyệt thế)-Vương Binh(Vương giả)-Hoàng Binh(Hoàng giả)-Đế Binh(Đế giả)-Thần Binh(Thủy Hoàng Đế)-Diệt thế.

+HN => đã dùng xong và phát huy ra Hoàng Binh vũ khí => nay đang bắt đầu chế tạo mới và nâng cấp =>tiềm lực: Diệt thế

+VS => đang nghiên cứu chế tạo và phát huy ra nhất đẳng vũ khí => tiềm lực: Thần Binh cấp

+Và một số biến chủng của các vũ khí trên.

---------------

Sau chuyện đó, trên gương mặt mọi người đã không còn buồn nữa. Nhưng trong họ như những con rối vậy, họ làm việc một cách đầy máy móc không còn hăng say như trước, tinh thần họ rệu rã, đầy vô cảm....

Không thể như vậy được, mình cần phải làm điều gì đó.

-----------------

-It might seem crazy what I am 'bout to say

Sunshine she's here, you can take a break

I'm a hot air balloon that could go to space

With the air, like I don't care, baby by the way

...

-Here come bad news talking this and that (Yeah)

Well give me all you got, don't hold back (Yeah)

Well I should probably warn you I'll be just fine (Yeah)

No offence to you don't waste your time

Here's why

-(Because I'm happy)

Clap along if you feel like a room without a roof

(Because I'm happy)

Clap along if you feel like happiness is the truth

(Because I'm happy)

Clap along if you know what happiness is to you

(Because I'm happy)

Clap along if you feel like that's what you wanna do

(học tiếng anh tý, đố biết đây là bài nào)

------------

Trong ngôi nhà Rông mới xây tạm dưới chân ngọn đồi nhỏ, các dũng sĩ tập trung thành hai hàng, đứng dậy trang nghiêm, đặt tay phải vào trước ngực và đồng thanh đáp:

-Dạ. Già làng.

-Già làng.

-Già làng.

Một người phụ nữ đầu đội mũ chim bảy màu, khoác áo choàng đỏ thêu hình chim lạc vàng, tay cầm quyền trượng và tập tễnh bước vào.

-Khục. Khục. Mọi người ngồi cả đi.

Khi người phụ nữ an tọa trước cái ghế khoắc lông con hổ dài 3m trước bậc thềm cao thì mọi người mới ngồi quỳ gối xuống vị trí của mình ở phía dưới.

-Khụ. Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây để nghe ý kiến mọi người về tình hình trước mắt của làng Đại Việt chúng ta.

-... Khụ. Mọi người cũng biết đấy Đại Việt của chúng ta được gọi là làng là bởi vì nguyện vọng phục hưng đất nước và phục hưng dân tộc vẫn chưa đạt đến đích cuối cùng, nên nó chỉ mang tính khích lệ, là lời nhắn nhủ không được quên sơ tâm và đây cũng như là lời răn dạy mà Tổ tiên dành đến chúng ta hôm nay. Nhưng trên thực tế, qua bao đời dành dụm và tích góp, mà hôm nay sức mạnh của làng chúng ta có thể sánh vai với đỉnh tiêm các quốc gia cấp tiểu quốc. Khục. Khục...

Liên tiếp là những tiếng ho khan,...:

-Hô...Nhưng bây giờ chúng ta gặp phải khó khăn chưa từng có và nó có thể uy hiếp đến sự tồn vong của làng chúng ta.

-Ngôi làng được xây dựng và gìn giữ trong bao nhiều đời, nay đã không còn nữa. Từ hơn một vạn người(10000) nay chỉ còn khoảng hai nghìn người(2000) còn sống sót, dũng sĩ bộ lạc còn chưa đến hơn một trăm lẻ hai người, Lạc Hầu chỉ còn mười một người, các bô lão chết gần nửa, còn lại thì bị thương nặng, hoặc tàn tật hoặc suy yếu ngiêm trọng và quan trọng nhất già làng Yết Ngạo đã hi sinh. Ta thấy thật thẹn với Liệt Tổ Liệt Tông của Đại Việt. Khục...

Người phụ nữ nôn ra một hộc máu đỏ, gương mặt bà tái nhợt. Tôi đã chạy lên đỡ và trị liệu cho bà.

-Già làng.

-Già làng.

-Già làng.

Với lời nói yếu dần...

-Ta không sao. Khụ...Làng ta đã suy yếu đến mức...Khục...và quân địch có thể truy đến nơi này...Với tình trạng cơ thể của ta bây giờ, sợ là....Khục...

Con bé Hồng đã chạy lên.

-Đừng nhăn nhó vậy chứ, mẹ không sao...

-Ta quyết định sẽ bầu ra mới già làng để dẫn dắt chúng ta vượt qua khỏi cơn nguy hiểm này...Khục...

Lời bà vẫn còn chưa dứt thì đã có âm thanh vang lên liên tục:

-Không thể.

-Không thể, thưa già làng.

-Xin người suy nghĩ lại.

Với giọng nói đầy sự kiên quyết:

-Ý ta đã quyết, mọi người xin hãy làm theo...

-Khoan đã, thưa già làng có thể cho tôi được nói vài lời, rồi ngài hãy quyết định được không?

-Khụ...Là bô lão Lý Ông à, xin mời ngài nói.

Là ông lão ngồi vị trí đầu gần già làng nhất và hướng bên phải của hàng, lão là người già nhất ở đây. Cơ thể lão đã không còn nguyên vẹn nữa, lão đã mất đi cái chân trái của lão trong cuộc chiến trước. Lão ta cố gắng đứng dậy nói:

-...Dạ, thưa già làng. Đây là hành vi thiếu trách nhiệm của ngài,... khi cuộc họp mặt đầu tiên sau khi ngài nhận trọng trách của già làng đời thứ sáu sao....

-Đủ rồi đấy.

Là tiếng nói to vang lên của một ông già ngồi ở vị trí đầu tiên bên hàng trái. Ông ta là bô lão Phạm Lão và ông cùng Lý Ông là hai cánh tay trái và phải của già làng đời trước. Ông ta cũng bị thương và mất đi cánh tay phải và mắt trái của mình.

Dù tiếng quát to của Phạm Lão cũng không thể dừng hẳn lại lời của Lý Ông nói:

-Già làng là người lãnh đạo cao nhất của làng, là người làm gương, luôn đi trước dẫn đầu và là người thuyền trưởng dẫn dắt chúng ta đi lên vượt qua khó khăn mà không phải là trốn tránh...

-Hô...Dù gặp phải tình cảnh nào cũng phải là người đứng ra đầu tiên dù biết con đường phía trước phải chết như già làng đời thứ năm Yết Ngạo đã hi sinh mình để chúng ta được sống. Đây là điều già làng phải làm.

-Chúng ta những lão già cả này rồi và cả mọi người nữa đều kỳ vọng ở con....Hãy cho chúng ta thấy bản lĩnh của già làng, người mà già làng Yết Vạn đã tin tưởng mà giao phó cho con...

-Khụ...Con xin lỗi vì đã phụ....

Lão Lý Ông cắt ngang và nói:

-Không, con không cần xin lỗi. Tình hình trước mắt quả thật là khó khăn đối với con nhưng con phải vững tin bởi vì con là ý chí và là ngọn đèn chiếu sáng. Chúng ta không được phép gục ngã dù đó là bất cứ thứ gì. Khi ngọn lửa ý chí được truyền thừa mãi thì không ai cản bước được chúng ta đến con đường phía trước.

-Vâng ạ...

Phạm Lão bỗng đứng dậy nói:

-Nói hay lắm, ngọn lửa truyền thừa bất diệt...Nhưng lời nói già làng cũng không sai. Chúng ta không thể nào để cơ nghiệp còn lại cuối cùng mất đi trong tay chính mình được, nếu sau khi chết, tôi làm sao có thể đối mặt với Liệt Tổ Liệt Tông được cơ chứ...Chắc lẽ để người suy yếu như thế này chỉ huy sao? Lão nghĩ gì vậy?

Lão Lý Ông quát to lên:

-Vậy ông nghĩ ai có thể đảm nhiệm được già làng cơ chứ?...Chẳng lẽ là ông?

Ông Phạm Lão giận tím mặt và cuộc đấu khẩu nảy lửa đã bắt đầu diễn ra:

-Hừ, ông nghĩ tôi là người nào hả, lúc quyết định tồn vong của làng còn đấu tranh nội bộ sao.

-Hừ, vậy là ai hả?...

-Hừ, lão già rồi nên hồ đồ à.

-Và cũng đừng đứng đó nói suông.

-Xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt. Yết Minh Tuệ đấy sao.

-Nó....

-Minh Tuệ là người mạnh nhất làng hiện nay và nó còn có công lao cứu làng, sao không để nó đảm nhiệm được đời tiếp theo già làng cơ chứ?

-Nhưng...

-Nhưng nó quá trẻ sao? Không phải còn có những lão già như ta sao? Ta sẽ liều cả cái mạng già để phò tá cho cậu ta. Mọi người nghĩ sao?

Sau cuộc bàn tán xì xào bên dưới, mọi người đứng dậy và đồng thanh đáp:

-Chúng tôi đồng ý...

Ông Phạm Lão cất cao giọng nói:

-Còn cậu Yết Minh Tuệ, hay cho chúng tôi nghe về quyết định của cậu.

Mọi người đồng loạt quay mắt nhìn lại cái mặt đơ vì bỡ ngỡ của tôi.

-Con...Con không ....

-Khục...Con có thể mà...Khục...

Khi thấy gương mặt đầy sự mong mỏi và kỳ vọng của mẹ và mọi người, làm tôi muốn nói lên những suy nghĩ trốn tránh trong đầu mình, nhưng phải ngừng lại thôi. Tôi cúi đầu, hít thật sâu và đưa mắt nhìn về mọi người:

-Con không thể làm già làng đời tiếp theo...

Mặt mọi người đầy thất vọng, chán nản, như muốn nói điều gì đó....

-Nhưng con sẽ nắm lấy trọng trách này như một người đại diện của già làng đến khi mẹ con khỏi hẳn.

------------------

Cậu như nói trong lòng:

-Con hứa với mọi người, cũng như với ông nội rằng: Đại Việt ta sẽ bước vào kỷ nguyên mới-Kỷ nguyên của hạnh phúc....

-Con sẽ làm bằng được điều đó.

-------------------------------------

-1,Bản đồ Giao Chỉ thời Tam Quốc

https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/6/6d/Tam_Quoc_208.jpg

-2,Bản đồ các quận của Giao Chỉ

https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/3/3c/B%E1%BA%A3n_%C4%91%E1%BB%93_L%C4%A9nh_Nam_02.png/800px-B%E1%BA%A3n_%C4%91%E1%BB%93_L%C4%A9nh_Nam_02.png

https://thuvienlichsu.com/uploads/images/20140311221456000000-GiaoChauTienHan.jpg

-3,Bản đồ Lĩnh Nam

https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/2/2a/B%E1%BA%A3n_%C4%91%E1%BB%93_L%C4%A9nh_Nam_th%E1%BB%9Di_Tr%C6%B0ng_V%C6%B0%C6%A1ng-Hai_B%C3%A0_Tr%C6%B0ng.jpg

-4,Bản đồ Việt Nam thời Hán

https://nghiencuulichsudotcom.files.wordpress.com/2015/06/au_lac_the_ky_iii_500.jpg

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.