Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6+7: Tử chiến thành Đại Việt

2298 chữ

Chương 6+7: Tử chiến thành Đại Việt

-Hầy ra, cuối cùng cũng xong việc cả rồi.

-Hôm nay cảnh sắc trời cũng đẹp lắm.

-À mà lâu lắm rồi mình chưa đi dạo quanh làng nhỉ.

-c1---

Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng đỏ bên trên thêu hình còn chim lạc lớn màu vàng phủ kín toàn thân, đầu đội mũ lông chim có bảy màu và tay cầm quyền trượng. Đi sau ông là những thanh niên trai trẻ người mặc giáp màu nâu vàng, phía sau áo choàng đỏ và đầu đội mũ lông chim trắng. Thì ra họ là già làng và những vị Lạc Hầu trẻ tuổi kính mến của chúng ta. Họ đi nhẹ nhàng qua tộc hội, đầu ghé qua cửa sổ và đưa mắt nhìn vào trong. Bên trong thì thấy những đứa bé ngoan ngoãn và yên lặng nghe thầy giảng bài. Ông liên tục gật đầu và miệng không ngừng lẩm bẩm:

-Tốt. Tốt...

-Mầm non...

Lặng nhìn quay lưng bước đi bụi bay vào mắt làm ông rụi lên. Khi mở mắt ra ông thấy một đứa trẻ không chú ý nghe thầy giảng và với vẻ mặt mộng mơ đang nhìn bên ngoài cửa sổ, ông giật mình thì ra là đứa cháu gái học giỏi của ông đó mà. Ông thở dài một hơi...

--c2----

Khi tiếng chuông kêu liên tục đánh thức ông khỏi những suy nghĩ trong lòng. Ông ngước nhìn đàng xa xa, rồi quay lại và nói với những câu thanh niên trai trẻ:

-Cậu hãy đi xem có chuyện gì đang xảy ra? Cậu kia hãy sơ tán các em trong tộc hội đến nơi trú ẩn sau núi. Còn cậu thì hãy triệu tập các dũng sĩ của chúng ta lại. Mọi người còn lại theo tôi nhanh đến nhà Rông gặp mặt.

-Rõ.

-Rõ.

-Rõ.

-Vâng ạ.

---c3---

Trong nhà Rông:

-Ai biết chuyện gì đang xảy ra không?

-Thưa già làng, quân địch đột nhiên xuất hiện bên trong ngoại thành, không rõ số lượng bọn chúng là bao nhiêu nhưng quân địch đang tấn công vào tất cả khu vực trong ngoại thành ạ.

-Các cậu, ai biết tại sao kết giới của làng lại không hoạt động không?

-Thưa già làng, chúng tôi đã phát hiện các cứ điểm kết giới đã bị phá hoại nghiêm trọng và còn phát hiện ra những người trông giữ kết giới đã bị sát hại.

-...

-Một cuộc tấn công tổng lực sao...

-Rút lui các dũng sĩ ở ngoại thành và sơ tán mọi người vào nội thành ngay lập tức. Chuyện này nhờ ba vị bô lão.

-Vâng.

-Vâng.

-Chúng tôi sẽ làm ngay.

-Mọi người còn lại chuẩn bị và tập trung lại ở Tiểu môn. Một trận chiến lớn đang chờ đợi chúng ta. Đại Việt chiến thắng.

-Đại Việt chiến thắng.

-Đại Việt chiến thắng.

-Đại Việt chiến thắng.

----c4---

-Thưa già làng, kết giới ở tiểu môn sắp không trụ được nữa rồi ạ.

-Đúng vậy, già làng ạ. Chúng đông quá và tấn công liên tục như vậy chúng ta sẽ...

-Đừng nói vậy khi chưa đến phút cuối cùng. Mọi người bình tĩnh nào. Bô lão Yết Vân, con thấy thế nào?

-Dạ, thưa cha. Kết giới tuy đã tăng cường thêm nhưng lâu dài sẽ...

-Vậy à....

-----c5---

Ông ngước nhìn ra xa. Khi ngôi làng cháy thành đám lửa lớn, đám khói đen nghi ngút, từng tiếng la hét văng vẳng bên tai, mặt mọi người hốt hoảng,...Nhắm mắt lại như nhớ về cái gì đó-có thể là con đường đẹp đẽ, từng ngôi nhà san sát, tiếng vui đùa trẻ thơ,...Ông thở dài, gương mặt ông dãn ra như ông đã có quyết định cuối cùng của mình mà không còn phân vân nữa. Ông nhìn về mọi người đằng sau:

-Mọi người sẽ chia thành ba đường rút lui theo lối đi bí mật. Một đường đến làng Lạc Việt do bô lão Phạm Lão dẫn đầu, một đường đến làng Âu Việt do bô lão Lý Ông dẫn đầu, và đường cuối cùng đi Tộc địa do Yết Vân lãnh đạo. Mọi người rõ chưa?

-Rõ ạ

-Vâng ạ.

-Dạ, thưa cha.

-Đời già làng tiếp theo sẽ là Yết Vân.

-Không được, thưa cha.

-Đúng vậy thưa già làng...

-...

-Ý ta đã quyết. Mọi người không cần nhắc lại nữa.

-Nhưng mà con...

-Ta biết. Con là một người con gái thông minh và giỏi giang. Ta đã xem con như con gái ruột của mình và khi con lấy con trai ngốc của ta thì ta đã thấy rất vui mừng. Nhưng khi con lui về phía sau ta đã thấy rất buồn và cực kỳ trách mình.

-Cha không phải trách mình đâu mà con tự nguyện...

-Ta biết và ta rất hổ thẹn. Những gì con đã làm cho làng là những công lao to lớn và con xứng đáng làm già làng đời thứ sáu của Đại Việt. Hứa với ta còn sẽ làm tốt nhất điều đó.

-Con hứa...

-Con hãy thông cảm với chồng của mình. Nó là đứa trẻ tốt vì gánh vác những sự thất bại mà những lão già như ta để lại mà có đôi lúc nó rất tự ti về mình, xin còn hãy giúp đỡ nó.

-Không phải là thất bại đâu thưa cha, anh ấy rất mạnh mẽ...

-Ha. Ha. Vậy ta rất yên tâm. Ta đã cử nó đi lấy món kia, mong nó sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng còn dở dang này.

-Ta biết bà sẽ không nói gì mà, từ khi lấy ta bà luôn rất khổ sở...ta xin lỗi. Hầy...

-...

-Về đứa cháu gái Yết Hồng và những đứa trẻ khác trong làng thì ta luôn muốn giữ lại niềm vui trẻ thơ của chúng, để chúng không...Hầy...

-Còn về Yết Minh Tuệ, khi đứa bé sinh ra đã xuất hiện dị tượng liên tục và ta đã rất chờ mong tương lai của nó và ta muốn xem nó có đúng với lời tiên tri đấy không, nên ta đặt tên nó là Minh Tuệ...

-Ta quả nhiên thất bại khi đặt tương lai vào một đứa bé...Hầy...

-Cuộc đời ta toàn là thất bại, khi đến cái tuổi này rồi mà nhìn thấy ngôi làng....

-Già làng.

-Già làng.

-Cha.

-Mọi người không cần phải như thế. Lúc còn trẻ, ta có lúc đã rất tự hào về Tổ tiên và cũng có lúc ta đã rất tức giận khi thấy quốc gia đánh bại kẻ địch hùng mạnh lại thất bại một cách đơn giản thế này. Nếu là ta, ta có thể thế này, thế khác....Nhưng thành công không dễ dàng. Lúc ta chứng kiến cái chết của già làng bốn Phạm Hùng trong vòng vây quân thù, ta đã trách mình rất nhiều. Nhưng bây giờ đây, ta cũng hiểu được cảm giác đó. Chúng ta không có quyền chất vất Tổ tiên của mình, dù họ có làm đúng hay là sai. Và chúng ta hãy cho đó là những bài học, là lời răn dạy của Tổ tiên đối với chúng ta. Lúc sau đây mọi người sẽ có cảm giác giống như ta hồi trước nhưng không cần tự trách mình mà hay cho đó là động lực để thực hiện giấc mộng của Tổ tiên. Bây giờ thì đi đi.

-...

-Em phải ước bao nhiêu câu, và em phải nếm bao nhiêu đau.

Để mím môi đón ánh mắt, anh lời chia tay.

Mà anh nào có lỗi, lỗi do em không giữ được người,

Vẫy tay chào anh, đường anh đi vắng em rồi.

-Lặng nhìn anh quay lưng bước đi, bụi bay vào mắt, chứ em đâu khóc đâu.

Dù em đây yêu anh mãi, đến từng tế bào.

Bụi kia sao bay vào mắt, làm khoé mi rưng rưng đến nghẹn ngào.

Thì anh hôm nay ,và tình yêu của anh, cũng là...

-Lặng nhìn anh quay lưng bước đi, bụi bay vào mắt, chứ em đâu khóc đâu.

Lần cuối chẳng muốn níu kéo, trái tim người quay về.

Nhìn đi anh ơi trời xa, từng cách chim nghiêng nghiêng cuối con đường.

Ở nơi đó còn có một người mong anh.

(lâu lắm rồi mới nghe lại bài này)

------c6------

-Ầm. Ầm

Cổng thành Tiểu Môn vỡ ra thành từng mảnh, đoàn người đang xông thẳng vào trong. Bỗng nhiên một bàn tay màu vàng năng lượng to xuất hiện đẩy bay những kẻ định xông vào. Trong lớp khói mù trắng xóa dần tán đi, thì một bóng người xuất hiện.

Bỗng có một tiếng nói vọng lại:

-Con chuột khi ổ bị cháy cũng sẽ chạy ra thôi. He he...Nhưng còn có một cái bẫy to đang chờ chúng đấy. He he...

-Ha ha. Một tên thái giám chết bầm đang ví mình là gì đây? Cái bẫy của người có phải là con chim ưng bắt chuột không? Nhưng mà người không có con chim to đó đâu. Ha ha.

-Hừ. Miệng lưỡi dẻo quẹo.

Bỗng một tên thanh niên xuất hiện và xông thẳng lại

-Yết Ngạo, người có nhớ ta đây là ai không?

-Chúng ta thân nhau lắm à. Ta hình như không có đứa cháu như người thì phải.

-Cha ta là Công Tôn Bạch. Ta đã tìm người lâu lắm rồi, hôm nay ta Công Tôn Hổ sẽ tự tay lấy đầu ngươi để tế điện trước anh linh của cha ta..

-Bạch Hổ kim cương biến.

Người thanh niên xông lại thì đột nhiên bị ngọn lửa màu trắng đen đốt người. Song anh ta không thấy thương gì mà chạy càng lúc càng nhanh. Khi đang chạy thì sau lưng anh ta xuất hiện hình con cọp trắng càng lúc càng to dần.

-Hừ, vậy ta sẽ đưa ngươi cho cha ngươi dạy.

Già làng chắp hai tay trước ngực.

-Kim cương thủ.

Khi con hổ lao nhanh tới thì có một bàn tay xuất hiện nhẹ phẩy một phát thì như là thằng mặt hay vểnh lên bị dép tổ ong đập ngang một phát mất cả bánh đa lẫn vừng. Con cọp bị đập bay vào ngọn núi biến mất dần và chỉ để lại một người trên vách đá.

-Ai da, trẻ tuổi Vương giả thật nóng vội rồi đó nha. Con chuột to như vậy khi rơi vào đường cùng cũng có thể cắn lại mèo đó nha. Hây, phải nên biết hiếu kính tiền bối chứ.

Đang ngồi ở vị trí chủ tọa trên đài cao, một lão già đang ngồi bình thản uống trà thì đột nhiên đứng dậy quát to nói:

-Mau lại đây cho ta, đứng đó cho mất mặt à.

Thanh niên nhảy xuống vách đá và đi lại phía ông.

-Không hổ là trọng phạm của triều đình, phong hào Vương giả-Thiên thủ kim cương vương.

-Ngươi là kẻ lãnh đạo trong cuộc nổi loạn ở Giao Châu hai mươi năm trước dưới thời Tiên đế, là kẻ chủ mưu giết thái thú và các quan lại khác. Người có nhận tội không?

-Hừ. Đứng có ra vẻ là chính nghĩa ở đây, các người không có quyền phán xét chúng ta, tội ác của các người rồi sẽ phải trả giá.

-Hừ, ai da, thật cứng đầu, chính nghĩa sẽ do người thắng viết, kẻ yếu không có quyền. Đại nhân xin hãy ra lệnh.

-Hảo, mọi người bày trận.

Bảy tên Vương giả nhảy xuống rồi bảy người tỏa ra nguồn năng lượng khác nhau và có hình giống ngọn lửa. Một hình lăng trụ thất giác đều xuất hiện bao vây lấy ông. Cùng lúc đó, mười vạn người xếp thành từng trận nhỏ riêng biệt và tạo nên một tòa đại trận hình bán cầu vây kín tòa lăng trụ.

--------c7---

-Ai da, đại nhân con chuột này rẫy rụa nhiều quá, sợ không trói được. Đại nhân, chúng ta có thể dùng đến vật kia không?

-Hây,... không hổ là phong hào, xem ra không dùng vật kia là không được.

Từ trong ống tay áo, lão già giơ hai tay lên trời, cầm ngang một cuộn Thánh chỉ và miệng lẩm bẩm gì đó. Một lúc sau thì nghe tiếng hét lên của lão.

-Hoàng thượng vạn tuế...

Khi lời nói kết thúc cũng là lúc tiếng âm thanh của hơn mười vạn tên kêu lên:

-Hoàng thượng vạn tuế

-Hoàng thượng vạn tuế

-Hoàng thượng vạn tuế

Từ cuộn Thánh chỉ bỗng nghe thấy tiếng rống lớn và một con rồng vàng bay lên không. Nó nuốt luôn bảy nguồn năng lượng hình ngọn lửa của bảy vị Vương giả đang xoay quanh người vào miệng và bay thẳng vào trận. Đại trận đột nhiên sáng lên, bên trong lăng trụ thì con rồng bỗng hóa thành đám lửa vàng bao vây lấy ông.

--------c8---

-Hừ bọn khốn, nhốt ta không dễ vậy đâu

-Thiên thủ kim cương chưởng

-...

-Sao lại đúng lúc này chứ, vết thương lại tái phát rồi...

-...

-Cái gì ngọn lửa này, là Long Mạch...

-...

-Không còn cách nào khác...vậy thì cùng chết.

Từ một người trung niên vạm vỡ bỗng nhiên gầy đến trơ xương, khi mái tóc đen lúc nào đã bạc cả đầu, da nhăn nheo và một vết xăm màu đen từ ngực tản ra bao trùm cả cơ thể.

-Đại Việt trường tồn.

(“Lá cây bay múa chỗ, hỏa cũng sinh sôi không ngừng. Ánh lửa sẽ tiếp tục chiếu sáng thôn, hơn nữa nhường tân sinh lá cây nảy mầm.”)

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.