Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 1817 chữ

“Songwol à, đi ăn đồ nướng không? Hôm nay, tớ mời”.

“Thôi. Răng tớ vẫn còn đau lắm. Câu đi đi”.

Bầu trời đã đen kịt tự bao giờ, đèn đường cũng đã bật, ánh đèn vàng bao phủ lấy đường phố. Songwol nằm dài trên bàn, hôm nay em lại phải tăng ca. Là một họa sĩ nổi tiếng trong giới với những tác phẩm được mọi người săn đón và những buổi triển lãm đấu giá luôn được giới chuyên môn đánh giá cao. Gần đây, em đã thử sức với lĩnh vực mới-truyện tranh. Để hoàn thành cho kịp bản thảo, những ngày này gần như Songwol không có ngày nào được nghỉ ngơi tử tế.

“Vẫn còn đau sao? Tớ đã bảo cậu đi khám rồi kia mà”.

“Chẳng phải do bận quá sao? Nếu tớ còn không nộp bản thảo thì chắc biên tập Oh sẽ giết tớ mất”.

“Xong đợt này cậu phải đi khám đấy. Tớ sẽ gọi điện và đặt chỗ cho cậu ở phòng khám bác sĩ Kang. Nhân mấy ngày nghỉ này đi khám đi”.

“Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu Hong-min”.

Songwol uể oải ngẩng đầu dậy, ánh mắt lấp lánh thể hiện sự biết ơn.

“Tớ sẽ đưa cậu danh thiếp của bác sĩ Kang. Anh áy nổi tiếng trong giới lắm. Lúc trước, tớ cũng đi khám ở đấy”.

Hong-min lục lọi trong balo của mình đưa cho em một chiếc danh thiếp màu đen. Songwol đưa tay nhận lấy, nhìn xơ qua. Phòng khám nha khoa M.S, tiện thật cách nhà em không xa lắm.

“Tớ sẽ đặt rồi báo thời gia cho cậu. Nhớ đi đấy”.

“Được”.

Cuối tuần đó, em sững sờ đứng trước cửa phòng khám. Không…không em sai rồi, đáng lẽ em không nên nghe lời Hong-min đến đây. Em ngẩn ngơ nhìn ngươi đàn ông một thân áo blouse trắng trước mắt mình mà hối hận không thôi. Nếu biết trước là Kang Minhyu thì thế nào em cũng không đồng ý với Hong-min.

Hwang Songwol ơi là Hwang Songwol cái tên Kang Minhyu nổi bần bật như vậy trên tấm danh thiếp mà mày không thấy sao. Thật là hại chết tao rồi - Songwol khóc thầm.

“Đã lâu không gặp Songwol. Bây giờ chắc phải gọi là họa sĩ Hwang nhỉ?”.

Nhìn người đứng ngoài cửa, Minhyu cũng kinh ngạc không kém em. Nhưng gã vẫn nhanh chong lấy lại bình tĩnh, lơ đãng cất lời.

“Đúng là lâu rồi không gặp, tiến bối Kang. Không ngờ đây là phòng khám của anh, xem ra cuộc sống anh rất ổn”.

“Cũng coi như là đủ sống qua ngày. Mà thế nào thì làm sao dám khoe khoang trước mặt hậu hối Hwang chứ. Đúng không họa sĩ thiên tài”.

Cái ngữ điệu vẫn khó ưa như xưa, anh xây một cái bất động sản to như thế giữa lòng thành phố mà lại bảo là chỉ đủ sống. Thật là nực cười đấy anh ạ - đương nhiên đây chỉ là lời trong lòng chứ cậu vẫn còn sợ gã lắm.

“Đã đến rồi thì vào đi, cứ đứng lấp ló làm gì? Nếu em định quay về thì có thể anh sẽ báo cho Hong-min đấy”.

Éc éc…. không gì phải sợ Songwol, chẳng phải chỉ là khám răng thôi sao anh thích thì tôi chiều- em tự chấn an bản thân.

Em lấy lại bình tĩnh, bước vào phòng đóng cửa lại. Đã tới rồi thì còn phải sợ gì nữa chỉ là người yêu cũ thôi mà, và rồi không đợi nhắc nhở tự động bước đến nằm lên ghế nha khoa.

Minhyu thấy em bước lên ghế nha khoa mà như ra chiến trường thế kia thì không khỏi cười thầm. Gã không nói gì đeo khẩu trang và tiến lại chỗ em, lấy từ hộp bên cạnh đôi găng tay mới đeo lên. Songwol có chút không kiềm chế được mà nhìn anh rồi âm thầm đánh giá, so với trước kia, Minhyu đã càng ra vẻ trầm ổn và trưởng thành hơn, ánh mắt sâu hút đặc biệt có hồn khuất lắp dưới gọng kính vàng, chỉ đeo bao tay thôi mà cũng khiến người ta không thể rời mắt. Bỗng em nhớ đến câu nói người đàn ông mặc áo blouse trắng thật sự rất quyến rũ. Những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật đại đa số đều là nhan khống, và điều này khiến Songwol không nhịn được mà nhìn gã them chút nữa. Em nhận ra rằng gã vẫn cái phong thái lạnh lùng và xa cách nhưng lại khiến con người ta cứ muốn đến gần.

“Đừng nhìn nữa, há miệng”.

Em chột dạ quay đi, vội vàng quy củ há miệng. Em cảm thấy có vật chạm vào răng mình, cảm giác đau buốt truyền tới khiến em không khỏi nhíu mày mà đưa tầm mắt về phía gã. Nếu người đàn ông mặc áo blouse trắng đã quyến rũ thì người đàn ông mặc blouse trắng đang tập trung làm việc sẽ công lực gấp mười lần. Sau một hồi lâu, Minhyu ngồi dậy bảo Songwol súc miệng rồi tắt đèn bên cạnh.

“Cho em”.

Minhyu ngồi vào bàn, chăm chú xem những hình ảnh trên máy tính, tay đẩy đến trước mặt Songwol một ly hồng trà latte không biết mua từ lúc nào.

Em ngẩn ra một chút rồi dứt khoát nói:

“Không cần”.

“Cho em rồi thì là của em. Không uống thì có thể tùy tiện vứt đi”.

Minhyu chẳng những không bị lời nói của em làm cho tức giận mà ngược lại Songwol bị chọc cho phồng mang trợn mắt, hậm hực cầm lấy ly nước uống gần nửa. Rột ~ rột tiếng nhai đá hận không thể đem Minhyu là viên đá mà mạnh bạo nhai nuốt.

“Răng khôn của em phải nhổ”.

“Anh khuyên em đừng nghĩ đến chuyện đổi phòng khám, răng khôn của em đợi không được đâu”.

Ngước mặt lên thấy người trước mắt chỉ ngậm lấy ống hút không lên tiếng, Minhyu nói tiếp. Songwol muốn nói lại mà đành im lặng nâng đôi mắt giận dữ lên nhìn anh.

“Năm đó sau khi tốt nghiệp anh có quay lại tìm em”.

Minhyu lại đột nhiên lên tiếng, gỡ gọng kính xuống nhìn thẳng vào mắt em trịnh trọng nói từng chữ một. Songwol tuy có hơi bất ngờ, những vẫn tiếp tục giữ im lặng chờ anh nói tiếp.

“Anh nhắn tin cho em thì phát hiện mình bị block, gọi điện cho em thì phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, đến tìm em thì không gặp được”.

“Đến lúc đó mới tìm đến tôi”.

Songwol im lặng nãy giờ cũng tức giận lên tiếng.

“Lúc đó anh chuẩn bị tốt nghiệp, thật sự rất bận hết làm dự án rồi lại viết luận văn. Năm đó anh chỉ nghĩ em nhất thời giận dỗi, đợi sau khi hết bận anh lại đi dỗ em”.

“Kang Minhyu rốt cuộc anh coi lời tôi nói là trò đùa sao? Nhất thời giận dỗi anh nói tôi giận hờn vô cớ đấy à”.

“Anh không có ý đó. Nhưng Songwol à năm đó tôi chưa đồng ý chia tay”.

“5 năm rồi, giờ anh nói như thế chẳng phải quá muộn rồi sao? Chúng ta không còn như trước nữa”.

“Vậy lý do chia tay là gì? Hwang Songwol ngay từ đầu anh đã nói em đừng chọc đến anh, còn đã chọc vào anh là phải chịu trách nhiệm. Năm đó người bắt đầu là em người kết thúc cũng là em, ai cho em cái quyền đó vậy hả?”.

“Đến bây giờ anh còn hỏi tôi lý do. Lúc đó quen nhau tôi biết anh bận nên cả tuần chả gặp nhau tôi cũng chẳng có một câu trách cứ. Thế nhưng ngày hôm đó, tôi đi nộp bản thảo suýt nữa bị kiên kịch làm nhục, chạy đến chỗ anh muốn được vỗ về thì thế nào. Tôi nghe tin bạn trai mình đi du học nhưng là từ miệng của kẻ khác. Kang Minhyu rốt cuộc anh coi tôi là gì hả”.

Songwol tức quá hóa cười đạp bàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Thật ra lúc đó anh vẫn chưa quyết định sẽ đi hay không, anh đã muốn vì em mà ở lại”.

Câu nói này đã khiến em khựng lại rồi cất tiếng

“Nhưng rốt cuộc anh vẫn lựa chọn đi theo giấc mơ của anh. Tôi biết là tôi thích anh nên anh cho rằng tôi vẫn sẽ là cái đuôi theo sau anh”.

“Không phải vậy…lúc đó anh đã tìm mọi cách liên lạc với em những đều không được. Thật ra hôm đó xong việc anh lập tức đi tìm em”.

“Nói dối. Rõ ràng tôi đã nhắn tin hẹn anh ở cửa hàng tiện lợi gần trường”.

“Nhưng anh không nhận được bất kì tin nhắn nào cả”.

“Cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cũng nhờ vậy tôi mới biết người ta nói không sai trong một mối quan hệ ai yêu nhiều hơn thì người đó đã định sẵn là kẻ thua cuộc”.

Minhyun đau đầu, cứ nghĩ Songwol giận vì anh giấu chuyện đi du học hóa ra còn có ẩn tình khác, tuy nhiên bây giờ chẳng phải lúc đi sâu hơn, Songwol bây giờ không tin tưởng gã. Minhyu thở dài, không nhắc chuyện này nữa, quay lại vấn đề chính

“Ngày mai em rảnh không, nếu rảnh thì 9h đến đi anh nhổ răng khôn cho em”.

“Được”.

Songwol trực tiếp đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, không muốn ở đây them lúc nào nữa.

“Songwol”.

Minhyun trầm giọng gọi lại, em thoáng dừng chân nhưng không quay lại ý chờ gã nói tiếp.

“Cho anh số điện thoại được không”.

Songwol chần chừ một lúc rồi cuối cùng đọc ra một dãy số, không đợi anh nói trực tiếp đóng cửa ra về.

Tối hôm đó, Minhyu gọi vào dãy số lúc sáng thì

“Xin chào, đây là phòng tranh của họa sĩ Hwang Songwol. Chúng tôi giúp được gì cho ngài”.

“Chuyển lời của tôi đến vị họa sĩ thiên tài nhà các cô, ngày mai nhớ đến phòng khám’.

Chẳng đợi bên kia bên kia kịp phản ứng mà trực tiếp ngắt máy. Gã tay nắm chặt chiếc điện thoài tựa hồ như muốn bóp nát.

“Hay lắm Hwang Songwol, mấy năm không gặp, bé thỏ trắng vậy mà học được cách lừa người rồi. Xem ra phải dạy dỗ em rồi tiểu lừa gạt”.

Còn người nào đó chọc cho người ta nổi giận đùng đùng thì đang say giấc nồng với con thỏ bông của mình.

Bạn đang đọc Hồng trà latte sáng tác bởi songwoll

Truyện Hồng trà latte tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi songwoll
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.