Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Mã Tự

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Tô Kính lắc đầu, lúc hắn gặp Sa Tĩnh Nhân Sửu Đạo Nhân thì đã quyết định sau này không để mình dễ dàng rơi vào cảnh nguy hiểm. Quan hệ giữa Hầu phủ và Thanh Dương Đạo Cung rất căng thẳng, dù người Thanh Dương Đạo Cung không dám giết người trong Ngọc Kinh thành nhưng rất có thể tìm người nhục nhã Tô Kính. Nếu hắn đi ra ngoài đang lúc chơi vui bị người đánh mặt mũi bầm dập, bị lan truyền ra ngoài có vào Vũ Lâm quân cũng bị người cười chê.

Tô Kiến hỏi:

- Hay là . . . hôm nay cữu cữu rảnh rỗi không làm việc, kêu cữu cữu cùng đi ra không?

Nguyên Thùy Vũ?

Tô Kính nhớ đến Tiêu Dao Hầu cảnh cáo, hắn lắc đầu nói:

- Nhị ca nói trước chúng ta đi dạo ở đâu?

- Hôm nay là ngày mười tám tháng mười hai, là lúc thành tây náo nhiệt nhất. Thế gia các nơi đều đã trước tiên phái người đến Ngọc Kinh thành hạ thọ cho hoàng đế, bên Bạch Mã Tự không biết có bao nhiêu tán tu đến chào hàng kỳ trân dị bảo.

Tô Kính nghe xong càng cảm thấy nơi đi hỗn tạp vàng thau lẫn lộn, nhưng hắn động lòng, cẩn thận tìm tòi ký về chợ Bạch Mã Tự mỗi năm một lần, đúng là có nhiều đồ tốt xuất hiện.

Trong tán tu người có thể tự tay luyện chế đan dược đếm trên đầu ngón tay. Tán tu nhiều kinh khủng, dù một nửa người biết luyện đan cũng không đủ dùng. Tán tu có thể đến Ngọc Kinh thành ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên kỳ, bọn họ không quan tâm đan độc gì, ước mơ cả đời những tán tu này chẳng qua là thành tựu Kim Đan.

Không có tri thức luyện khí hệ thống đầy đủ mà muốn thành tiên là mơ tưởng viễn vông.

Một mục đích khác của các tán tu là được các thế gia lớn vừa mắt rồi thu nạp vào gia tộc, nếu lập công lao sẽ được khẩu quyết luyện khí hoàn thiện hơn, hy vọng thành tựu Kim Đan càng lớn.

Bạch Mã Tự là Phật môn xây, Đạo Môn bá chiếm Thần Châu rồi đuổi đi đệ tử Phật môn nguyên Thần Châu. Bọn họ may mắn hơn bách gia chút nhưng cũng lênh đênh rày đây mai đó. Tháp cổ vạn năm Bạch Mã Tự bị hoàng tộc Khương thị cải tạo thành chợ lớn.

Trăm năm khói lửa trần gian xóa hết phật quang của Bạch Mã Tự, cái này tiêu hao khí vận Phật môn còn hơn là trực tiếp dỡ xuống.

Bạch Mã Tự to lớn giờ đã là thứ kỳ cục có đủ thanh lâu, nhà hát, chợ, cửa hàng. Hoàng tộc trấn thủ Bạch Mã Tự mỗi ngày rút ra nguyên khí phật quang từ tượng phật.

Phá hoại luôn dễ dàng hơn kiến thiết, tích góp vạn năm, hao hết trong trăm năm.

- Được rồi, chúng ta đi Bạch Mã Tự, nhưng ta không có kim tiền gì.

Tô Kiến rành rọt nói:

- Đi chỗ Đại Tiên Sinh, mỗi năm chúng ta đều có ngạch độ nhất định có thể lấy ra.

Tô Kính tuy là thế tử nhưng cái kẻ xui xẻo cũ không hứng thú gì với việc chiêu mộ tán tu, hoặc nên nói đã chết lòng tiến tới.

Trong ký ức Tô Kính hầu như không tìm thấy tin tức liên quan Bạch Mã Tự.

- Ta đi kêu Tô Mộ, còn Tô Tuyết, đại ca thì sao?

Tô Kính thầm nghĩ: Nếu mọi người đều có ngạch độ nhất định vậy sao không thừa dịp này chiêu mộ một ít tán tu.

- Đại ca bận rộn, không có thời gian đi dạo.

Tô Kiến cười nói:

- Ngũ muội không muốn đi thì thôi, tứ muội sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, chắc đã đi rồi.

Tô Kính đứng trong sân hét lên:

- Ngũ muội, đi thôi! Đi Bạch Mã Tự xem, có thể thu vài người về cũng tốt.

Tô Mộ nhăn nhó đi ra. Tô Kiến ngạc nhiên, gã biết tính tình của Tô Mộ, nếu nàng quyết tâm không đi thì không ai khuyên được.

Ba người kết bạn đến chỗ Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn.

Đại Quản Gia không ở, quản sự phụ trách khố phòng giở sổ sách nhìn Tô Kính chưa lĩnh ngạch độ sáu năm.

Quản sự cười nói:

- Thiếu gia chờ chút, ta kêu người đi lấy.

Tô Kính gật đầu ngồi chờ trong phòng nhỏ ngoài khố phòng. Nửa canh giờ sau mấy phó tòng mặc áo giáp nâng mười mấy cái rương to đến.

- Thiếu gia, nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, đây là ngạch độ hiện tại các vị có thể lấy.

- Ta cũng có?

Tô Kiến lấy làm lạ hỏi:

- Ta mới lĩnh hôm trước.

Quản sự cười nịnh trả lời:

- Hôm qua lão gia có dặn , năm nay ngạch độ gấp đôi, tứ tiểu thư đã lĩnh hai phần.

Tô Kính đứng dậy đến trước một cái rương, hình dạng giống với trong quân, chiều dài rộng cao bốn thước, ba thước, hai thước. Đây là rương giữ đồ loại nhỏ, không có trận pháp không gian, chỉ dùng chất liệu tinh trí, rắn chắc, có thuộc tính giảm bớt trọng lượng rõ ràng.

Mở rương ra, bánh răng kín kẽ chuyển động, các hàng giá gỗ dâng lên, từ trên xuống dưới như thang ruộng. Trên kệ có các bình sứ cỡ ngón cái, trên bình viết một phù văn, không đến mức cấm chế địa sát. Trong mỗi bình sứ có một viên đan dược.

Đây là đan dược dùng để giao dịch với tán tu, trong một cái rương có mấy ngàn bình. Nhìn đánh dấu trên kệ Tô Kính phát hiện giá trị đa số đan dược phải dùng mười mấy bình mới đổi được một viên Xung Nguyên đan.

Trong tán tu không có người biết luyện đan, dù là mười hai Đạo Cung cũng giấu luyện đan sư như bảo bối.

Tô Kính vốn cho rằng Xung Nguyên đan không đáng tiền, từ khi xuyên qua hắn xem như nó thuốc độc. Giờ xem ra mỗi tháng hắn có thể lĩnh Xung Nguyên đan đối với tán tu là con số thiên văn.

Hèn gì những đệ tử Tô gia tuổi còn trẻ đều Trúc Cơ. Trong một ngàn tán tu không quá ba người trong vòng trăm tuổi Trúc Cơ. Số lượng đan dược cho bọn hắn dùng đủ làm đám tán tu hâm mộ muốn chết.

Có tổng cộng mười sáu rương, Tô Kính lấy mười ba rương, còn lại ba rương Tô Mộ được hai, Tô Kiến được một. Tô Kính có nhiều rương vì hắn tích trữ bao năm, tuy hắn là thế tử nhưng sẽ không được ưu đãi nhiều, ít ra sẽ không cách biệt gấp mấy lần như thế.

Tô Kính phất tay cất rương vào vòng tay. Tô Kiến, Tô Mộ lĩnh đan dược, ký tên trên sổ sách. Quản sự kêu người lại đưa đạo y cho Tô Kính.

Đây không phải ý của Tiêu Dao Hầu, là quản sự tự nịnh Tô Kính, dù sao hắn có quyền lực lĩnh đạo y trong khố phòng. Đạo y này là pháp khí hạ phẩm, nhìn bình thường nhưng có thêm dây lưng bện bằng sợi tơ hoàng kim, điểm xuyết mười hai mảnh ngọc phù, giá trị hơi cao.

Tô Kính vỗ vai quản sự, với người hầu không cần nói cảm ơn. Quản sự đã giật mình vinh hạnh, lòng vô cùng hân hoan.

Mười thân binh đứng chờ ngoài cửa, hai người dẫn đầu là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Tiểu tư của Tô Kiến không thể đến gần cửa phòng, họ đứng chờ ngoài cửa viện từ xa.

Tổng cộng mười lăm người, chuẩn bị mười lăm con ngựa tuấn. Quản sự một đường đưa đến cổng lớn ngoài cùng.

Tô Kính ngẫm nghĩ, lấy một viên Xung Nguyên đan ném cho quản sự:

- Thưởng ngươi.

Quản sự mặt mày hớn hở.

Tô Kiến lên tiếng:

- Tam đệ rộng rãi như vậy không tốt.

Tô Kính nói:

- Không sao, được phân phối làm quản sự ở đây tất nhiên là thân tín của phụ thân, đều là người mình, không xem như lãng phí.

Tô Kính nhảy lên ngựa, người vận chuyển long xà chân khí không toát ra ngoài người nhưng con ngựa đen thui đã ngoan ngoãn chạy bước nhỏ, giống như yêu thú đã đi theo hắn bao nhiêu năm.

Ra khỏi Hầu phủ Tô Kiến liền tăng tốc tiến lên. Trong Ngọc Kinh thành không hạn chế tốc độ, miễn không đụng vào người khác là được. Bạch Mã Tự ở thành tây, Tiêu Dao Hầu phủ ở thành bắc, nếu không đi nhanh sẽ mất một canh giờ mới đến nơi.

Tô Kính ngồi thẳng trên ngựa, cảnh vật thụt lùi nhanh hai bên, hắn chợt nghĩ đây xem như vung roi giục ngựa rong ruổi kinh hoa?

Thân binh ở phía sau hét to:

- Thiếu gia chậm một chút!

Thuật cưỡi của Tô Kính siêu tốt, con ngựa thì tốt nhất trong cả nhóm, đã bỏ thân binh lại một khoảng cách.

Tô Kính cười lớn tăng tốc vọt lên khoảng cách hai con phố mới để ngựa đen chậm lại bước chân, chờ các thân binh đuổi theo.

Nơi bọn họ cư ngụ là chỗ tụ tập phủ đệ quý tộc, trên đường không có bình dân bách tính. Nếu không chẳng biết sẽ có kẻ nghèo hèn nào trốn một bên thầm xem thường.

Ngươi cho rằng ngươi có tiền có thế là có thể đua xe sao?

Đám thân binh đuổi theo tới nơi, Tô Kính không rong ruổi hết sức nữa, chỉ giữ tốc độ ngang bằng mọi người.

Tô Mộ thấy Tô Kính không sử dụng thuật đạo gì mà chạy mau hơn mình không nhịn được hỏi:

- Tam ca học kỵ thuật ở đâu vậy?

- Lâm sư phụ dạy, chờ ta vào Vũ Lâm quân tuy không có khả năng xông pha chiến đấu nhưng vẫn phải học kỵ thuật. Dù là Trúc Cơ cũng không thể dùng pháp khí bay cả ngày, nếu không sẽ mệt chết.

- Tam ca có thể mua một con yêu thú, trong Vũ Lâm quân không cấm tự chuẩn bị tọa kỵ. Chiến mã tốt mấy cũng không bền bằng yêu thú.

Tô Kính cười nói:

- Nuôi rắc rối.

Tô Kính nói thật, luyện khí sĩ Đạo Môn vốn có truyền thống cưỡi yêu thú, nhưng yêu thú khác với chiến mã, phải tự chăn nuôi. Tô Kính dồn hết tinh thần vào việc sáng tạo phát minh, hắn không kiên nhẫn bỏ ra thời gian nuôi một tọa kỵ như vật nuôi.

Đoàn người nói cười bất giác từ xa thấy tháp cao nguy nga trong Bạch Mã Tự.

Đó là kiến trúc duy nhất bị phá hủy trong chùa, vốn cao một trăm tầng, là kỳ tích trong Phật môn giờ chỉ còn lại ba mươi ba tầng, vẫn bắt mắt nhất, thấp hơn Quan Tinh lâu trong hoàng cung một nửa.

Đằng trước có cổng chào cao ngất, binh sĩ canh gác, từ chỗ này bắt đầu hạn chế tốc độ. Từ cửa đông vào phạm vi Bạch Mã Tự bắt đầu có nhiều người đi đường, nhóm Tô Kính thả chậm ngựa chạy, mười lăm con ngựa tuấn đi nước kiệu có tiết tấu khó tả.

Một đội binh sĩ mặc áo giáp đỏ thẫm nhanh chóng từ bên cạnh lao ra, quan quân dẫn đầu trước ngực có đeo đầu thú bằng đồng, đó là tiêu chí Binh Mã ti phụ trách tập nã trộm cướp.

- Đứng lại, không được đi phía trước!

Thế giới này không có nha dịch, tất cả lực lượng võ trang thuộc về quân đội. Tiêu chí trong quân cực kỳ phức tạp, không có gia thế như Tô Kính chưa chắc phân biệt được đầy đủ.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.