Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suối nước nóng

Phiên bản Dịch · 2074 chữ

Nữ nhân có đôi mắt như chuông đồng, trông thấy Tô Kính liền chắp tay chào thế tử. Mông nàng to bằng càng xe, Tô Kính nhìn cổ nàng đeo vòng cổ màu đen, chính giữa xỏ minh bài kim loại.

Thì ra là đại yêu! Thân phận của Tô Mộ không bằng hắn, không ngờ nàng có đại yêu.

Cái gọi là đại yêu tức là yêu quái có thể biến ra hình người, tương đương với trình độ luyện khí sĩ Kim Đan kỳ.

Tô Mộ giới thiệu đại yêu đánh xe, sau đó vươn tay mời Tô Kính lên xe:

- Tam ca, đây là sư nghiêm, từ nhỏ chăm sóc cho ta.

Cửa xe mở, Tô Kính thấy trong xe khá chật chỉ có một chỗ ngồi.

Chân mày Tô Mộ cong lên, cười ngọt ngào:

- Mời tam ca ngồi.

Tô Kính không khách sáo trực tiếp ngồi vào vị trí, mùi thơm kỳ lạ vờn quanh hắn, mùi hương giống trên người Tô Mộ.

Tô Mộ bước nhanh lên xe, tùy tay đóng cửa xe lại, ngồi xuống trước mặt Tô Kính.

Cửa xe vừa đóng lại, vách thùng xe chậm rãi trong suốt, chỉ mười mấy giây hầu như không thấy thung xe nữa, chỉ có hoa văn màu xám mờ nổi xung quanh gợi ý nơi đó có vách tường.

Tô Kính khẽ thở dài:

- Ngũ muội thật có tiền.

Thùng xe này không phải đạo khí, có thể nói là thứ để hưởng thụ, tuy nhỏ hẹp nhưng mở trận pháp ra, gió mát hiu hiu, tầm nhìn vô biên, người ngoài không thấy bên trong.

- Tam ca, chiếc xe này là ta dùng tài liệu dự trữ làm ra, sớm muộn gì sẽ bị ta luyện chế thành một món đạo khí. Tiếc rằng hiện giờ ta không có sức mạnh, tài liệu bỏ vào toàn là cấp thấp, chỉ có thể làm vật xa xỉ.

Tô Kính ngạc nhiên nhìn muội muội nhỏ nhất của mình, cảm giác đã hơi xem thường nàng:

- Muội muốn luyện chế Hành Vân Chiến Xa của Tô môn?

Mắt Tô Mộ tỏa sáng tựa ánh sao rực rỡ:

- Đúng vậy!

Tô Mộ vỗ thùng xe của mình nói với Tô Kính:

- Ta đọc nhiều sách hành quân đánh nhau, Hành Vân Chiến Xa có thể theo kịp tốc độ hành quân của bất cứ binh chủng nào trong đế quốc. Đại yêu lái xe có thực lực Kim Đan, người muốn đánh lén ta ít nhất phải từ Kim Đan tứ trọng trở lên. Người cảnh giới như thế nếu ra tay thì trong Đạo Cung đế quốc nhìn liền biết, không có bí mật gì.

Xe ngựa nhỏ xinh chạy nhanh trên đường, phía trước là một khu rừng, nơi này trồng mấy ngàn cổ thụ che rợp trời, phương xa đằng sau rừng cây là vườn hoa Hầu phủ. Xe ngựa chạy vào rừng cây, trong rừng có đường mòn bóng râm, Tô Kính cảm giác sát khí bị ngăn cách ngoài xe.

Trong bóng cây tối ẩn núp rất nhiều yêu quái, chúng nó bị đại yêu lái xe chấn nhiếp nên không con nào dám đến gần chiếc xe ngựa.

Tốc độ xe ngựa chạy chậm lại, Tô Mộ nói:

- Tam ca có thể dẫn tiến lão sư của tam ca cho ta không?

- A?

- Ta nghe nói tam ca bị kẹt trong Địa Phủ Chi Môn là lão sư đã cứu tam ca, người đó là đạo võ song tu đúng không?

- Đúng, nhưng phụ thân muốn nhúng tay bên biên quan bắc vực, muội đừng thêm phiền. Chờ ngũ muội tìm hòa thượng nặng ký trong Tâm Ý tông, thuận tiện chiêu mộ binh sĩ trong Dực châu thì muội xem như dòng chính Tô môn, dễ dàng chiêu mộ một vạn người.

Tô Mộ nhíu mày nói:

- Chiêu mộ ngay bây giờ thì ta nuôi không nổi.

Tô Kính mỉm cười nói:

- Để Tâm Ý tông bỏ tiền ra, nói là ta ủng hộ bọn họ nuốt phật tông khác.

Tô Mộ không kinh nghiệm thấy nhiều thứ nên lo lắng nói:

- Làm vậy không tốt đi tam ca, nếu Phật môn hợp nhất có khi nào bên bệ hạ . . .

- Chúng ta không khống chế thì sớm muộn gì Phật môn vẫn sẽ hợp nhất. Bệ hạ viễn chinh phải mượn lực lượng Phật môn, trừ Tô gia Dực châu chúng ta muốn khống chế Tâm Ý tông, e rằng thế gia khác cũng sẽ ra tay. Muội cứ làm đi, ta có thể thực hiện được lời hứa này.

Tô Kính thầm nghĩ trên Trái Đất nước lớn muốn động võ luôn để đàn em lên trước. Đông tần muốn san bằng quốc gia Tà Thần sao cho phép Phật môn ở bên cạnh xem náo nhiệt. Chẳng lẽ chờ khi hao binh tổn tướng để Phật môn thâu tóm hết?

Để hòa thượng xung phong trước tra xét quốc gia Tà Thần thế nào mới là đạo lý thép. Tô Mộ chỉ là con nít, phần lớn thời gian lo tu hành, mặc dù chí hướng cao xa tiếc rằng không có kinh nghiệm chính trị.

- Được rồi, tam ca đã nói vậy thì thôi.

Tô Mộ không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, tự nàng nghiên cứu rồi sẽ hiểu ý Tô Kính nói.

Tô Kính đặc biệt dặn dò một câu.:

- Đừng hứa hẹn, ngũ muội nhớ kỹ điều này, không thì về sau Tâm Ý tông sẽ hận chúng ta.

Xe ngựa xuyên nhanh qua rừng cây, phía xa có cây cầu dài bắc qua cái hồ nhỏ. Giữa hồ nước có một viện lạc, Tô Kính nghiêng đầu nhìn, đôi mắt thấy mắt trận pháp nằm ở đáy hồ.

Phụ thân khá xem trọng nữ nhi này, bài bố ngang ngửa với hắn.

Xe ngựa chạy gần cầu dài, đột nhiên sương mù nổi lên bao trùm mặt hồ, đây là trận pháp, vì tiết kiệm năng lượng chỉ khi nào đến gần nó mới khởi động. Từ xa thấy viện tử giữa hồ chỉ là ảnh phản chiếu, chờ khi đi lên sẽ khác biệt.

Tô Kính nhìn cây cầu dưới chân lướt nhanh, mở miệng khen:

- Nơi này không tệ, sau này phải đến nhiều.

Chớp mắt đã đi một nửa cầu dài, Tô Kính phát hiện xung quanh tràn ngập sương mù không phải ảo giác, mặt nước khá nóng tỏa ra hơi nóng gặp không khí lạnh bên trên, một mảnh trắng xóa không thấy rõ phong cảnh bên ngoài.

Không lâu sau xe ngựa dừng lại, sương mù mỏng dần. Tô Kính thấy ngoài xe ngựa đá lởm chởm, trên một vách tường to điêu tạc một nhà lầu.

Vách vực là đá hoa cương đỏ thẫm xen lẫn các hạt hoàng kim, trông cứng rắn, nóng cháy như mới phun lên từ lòng đất, có mùi dung nham.

Tô Mộ mở cửa xe, chờ Tô Kính xuống xe nàng nói với đại yêu đánh xe:

- Được rồi, ngươi đi đi, có chuyện ta sẽ kêu ngươi.

Đại yêu cung kính nói:

- Rõ!

Đại yêu đánh xe ngựa vòng qua vách vực biến mất.

Tô Kính nhìn quanh, phát hiện đảo nhỏ giữa hồ nhỏ hơn hắn phỏng chừng. Mặt sau tòa lầu điêu trên vách vực có cây to cao trăm trượng, bóng cây che một nửa đảo nhỏ, có tiếng nước chảy phát ra từ sau thân cây.

- Tam ca đi theo ta, không có gì chiêu đãi tam ca, tâm tuyền thủy của ta dùng để ngâm mình siêu tốt. Tam ca chưa Trúc Cơ càng được lợi nhiều hơn.

Tô Kính kinh ngạc kêu lên:

- Hả?

Muốn tắm rửa?

Đằng sau cây lớn mơ hồ có bức tường đỏ, tiếng nước chảy phát ra từ sau tường. Tô Kính thí mũi, thoang thoảng mùi lưu hoàng nhưng xen lẫn thứ khác, không gay mũi chút nào ngược lại có mùi thơm.

Tô Mộ cười dẫn Tô Kính vòng qua tòa lầu điêu trên vách vực đi đến gần cửa hồng dưới chân tường đỏ, đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên là suối nước nóng. Diện tích không lớn, trong suối nước nóng có một cây gỗ điêu lung linh trong suốt. Gỗ điêu cao hơn ba trượng, có trăm ngàn cái lỗ tỏa mùi thơm kỳ lạ.

Tô Kính hỏi:

- Chỗ ngũ muội không có người hầu hạ sao?

Tô Mộ không trả lời, mỉm cười nói:

- Không cho tam ca nhìn lén!

Tô Mộ nói xong đạo y như bị bàn tay vô hình cởi rút vào trong vòng cổ, vai trắng đung đưa, nàng đạp mạnh nhảy vào suối nước nóng.

Tô Mộ xuống nước rồi nhẹ nhàng xoay người, thân trên không một mảnh vải.

Tô Mộ ngoắc Tô Kính:

- Tam ca mau xuống mau lên!

Tô Kính bật cười, đứa nhỏ này trước bài xích sau thân thiết, lúc đầu thấy hắn còn cáu giờ thì gần gũi hơn. Tô Kính cẩn thận tìm tòi trong hồi ức của thế tử, phát hiện lúc nhỏ xíu thế tử và Tô Mộ chơi khá tốt, mãi đến khi thế tử tự suy sút sa đọa thì hai người hầu như không còn qua lại nữa.

Tô Kính không xấu hổ, hắn cởi áo đi vào suối nước nóng. Tô Mộ chỉ một chỗ, Tô Kính qua đó ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa vào tảng đá.

Trong nước suối ấm áp linh khí lưu động, dù không thuần túy bằng nguyên khí thiên địa nhưng ưu điểm là không bá đạo, rất dịu nhẹ.

Tô Kính khẽ thở dài:

- Lần trước ta đến đây là ba năm trước.

Tô Mộ chu môi nói:

- Ai biết đoạn thời gian đó tam ca làm sao vậy, cứ hay chơi với đám hồ bằng cẩu hữu. Ta sợ dơ bẩn viện này nên không cho tam ca lại đây, ca đừng giận.

Tô Kính chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ hít sâu vào, cảm giác vô cùng thả lỏng. Đi tới thế giới này mấy tháng Tô Kính rất mệt mỏi, đối diện sinh hoạt hoàn toàn mới hắn không thích ứng, nhưng không có sự lựa chọn khác.

Tô Mộ nhìn chằm chằm da thịt phần ngực Tô Kính một lúc, kinh ngạc phát hiện không có khói đen toát ra.

Tô Mộ không kiềm được hỏi:

- Tam ca đã thanh lý hết đan độc trong người?

Tô Kính thuận miệng đáp:

- Đúng rồi, chỉ tiếc chân khí ban đầu tu hành.

- Có gì mà tiếc, ta muốn học tập bí pháp tu lại nhưng phụ thân nói không cho phép. Có địa tâm tuyền thủy, mỗi lần dùng đan dược rồi ngâm một lát sẽ giảm bớt chỗ hại nhiều.

Tô Kính thầm nghĩ: Ta tái tạo thân thể, không muốn nếm thử lại đau đớn đó đâu.

- Tam ca, ta muốn xin một điều.

Tính cách của Tô Mộ nói hai câu mào đầu đã là hiếm có, thấy Tô Kính thả lỏng tinh thần nàng lập tức vào chủ đề chính.

- Ngũ muội nói đi.

- Phụ thân nuôi yêu ở Lôi sơn, ta muốn vài con, tam ca nói giúp cho ta được không?

Tô Kính lấy làm lạ hỏi:

- Ủa? Muội có đại yêu ở bên cạnh rồi còn muốn tiểu yêu làm gì?

Đại yêu vạm vỡ đó một bàn tay có thể đập chết Ưng Dương, Khuyển Thập Lang trăm phần trăm.

- Ta muốn tìm người hầu hạ. Vú già, nha hoàn bên người đều bị ta đuổi đi, chỉ còn mấy người làm việc nặng, nhiều lúc không tiện.

Tô Kính do dự nói:

- Ta không dám bảo đảm, yêu vật Lôi sơn toàn là phụ thân nuôi để làm yêu binh. Nếu ngũ muội thiếu người hầu thì có thể về Dực châu tìm một ít, cũng đáng tin.

Tô Mộ lộ vẻ mặt làm nũng:

- Thì tam ca cứ hỗ trợ đi, sau này ta sẽ mời ca thường xuyên đến đây, không có người hầu tam ca cũng khó chịu đúng không?

Nhưng Tô Kính nhắm mắt không nhìn thấy:

- Vậy đi, ngũ muội làm tốt việc Tâm Ý tông rồi ta đi nói với phụ thân, khi đó phụ thân cũng biết suy nghĩ của chúng ta, muốn nuôi hai tiểu yêu không khó.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.