Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghề cũ

Phiên bản Dịch · 2143 chữ

Hoàng Sương tùy tay chộp lấy quần áo đặt bên giường, nhướng mi mắt nói với Bạch Anh:

- Đang tu luyện, con nít đừng la lớn gọi nhỏ.

Hoàng Sương quen tính lạnh lùng, Bạch Anh bị khí thế của nàng lấn át, trong một chốc không nói nên lời.

Tô Kính đứng dậy ngoắc Bạch Anh:

- Ta kêu nàng đi khố phòng tìm đồ đã tìm được?

Bạch Anh thẫn thờ nói:

- Vâng thưa thiếu gia, tìm được rồi.

- Đưa ta nhìn xem.

Bạch Anh dù sao là con nít, bị Tô Kính và Hoàng Sương hù một cái tư duy đổi hướng ngay, nàng hào hứng cởi bao vải trên lưng, đổ hết xuống giường.

Tô Kính nhìn Bạch Anh, thầm nghĩ: May mắn ta không gieo Ngũ Luân Chân Bảo cho các nha hoàn mà chỉ là hạt giống thần binh, không thì bên cạnh sẽ có một đám nhân yêu.

Gieo Ngũ Luân Chân Bảo vào nữ nhân không thể quá sớm, sớm nhất là mười bốn tuổi, nếu không phát dục nữ giới sẽ ngừng lại. Trừ phi thành tựu Kim Đan, không thì sẽ càng lúc càng giống nam.

Nghĩ đến đây Tô Kính rét run. Hắn không sợ nước địch ám sát, không sợ bị nghiêm hình tra tấn, nhưng làm ra một đống nhân yêu bên cạnh mình mới thật sự đáng sợ.

Sau khi đến thế giới này, bên cạnh có một đống thiếu nữ mười mấy tuổi hầu hạ, nói Tô Kính không vui là nói dối, trên Trái Đất làm gì có phúc hưởng thế này. Nếu thiếu nữ biến thành nhân yêu thì Tô Kính thà xuyên qua thế giới vong linh cho rồi.

Bạch Anh đổ mấy chục tấm bản vẽ màu vàng nhạt xuống giường. Chất liệu bản vẽ rất dày, rất cứng, có hoa văn thiên nhiên, giống phù văn Đạo Môn, phù hợp pháp tắc đại đạo của thế giới này.

Tô Kính nhìn những bản vẽ, hơi bất mãn hỏi:

- Chỉ có bấy nhiêu?

Bạch Anh chu môi cãi lại:

- Ta nói với Đại Tiên Sinh thật lâu, liên tục tìm mười mấy khố phong mới gom được nhiều vậy. Đại Tiên Sinh nói trừ hoàng thất ra dù là mười hai Đạo Cung chưa chắc có nhiều bản vẽ Mặc môn như thế.

Tô Kính cũng biết thứ chư tử bách gia lưu truyền lại đa số nằm trong tay hoàng thất. Những bản vẽ này quý giá ở chỗ giá trị nghiên cứu, vì là bản gốc nên theo thời gian trôi qua sẽ thưa dần.

Đạo Cung hiện giờ sao chép sửa chữa hết tư liệu chư tử bách gia trong học quán cả nước, thứ gì không có lợi cho Đạo Môn đã bị cắt bỏ.

Kỹ năng của chư tử bách gia trong kịch chiến gay cấn nhất sinh ra nhiều nội dung chuyên nhằm vào Đạo Môn, hiệu quả rất rõ ràng. Sau khi Đạo Môn chiến thắng thì những kỹ năng này hơn một nửa bị hoàng thất hốt đi, mười hai Đạo Cung và gia tộc luyện khí sĩ kiếm được một nửa khác. Trong trăm năm dài họ nghiên cứu quy mô lớn, dung hợp học thức những chư tử bách gia vào điển tịch Đạo Môn.

Tiêu Dao Hầu không thể có quá nhiều tư liệu, nếu Tô Kính muốn tư liệu Mặc môn thì nên về Tô gia Dực châu mà tìm.

Tô Kính cầm quyển sách nhỏ mỏng duy nhất trong đống bản vẽ, hỏi Bạch Anh:

- Sách thì sao?

- Chỉ có một cái này. Thiếu gia muốn thứ của Mặc môn làm gì? Không lẽ muốn tự mình chế tạo quân giới? Lão gia có thể ra lệnh cho bên Đạo Binh Ti, thiếu gia muốn cái gì thì kêu Đạo Binh Ti rèn ra.

- Nghiên cứu thuật cơ quan của Mặc môn mà thôi, ta nghe nói bệ hạ sắp viễn chinh quốc gia Tà Thần, qua Lục Long Tuyết Sơn có rất nhiều nguy hiểm linh tinh. Điều động quân đội là việc cực kỳ rắc rối, không bao nhiêu người lên được chút cự hạm bay Đạo Môn số lượng có hạn của đế quốc.

Tô Kính thầm nghĩ cách tốt nhất là tạo ra tuyến đường sắt mới tiện vận binh quy mô lớn, trên Trái Đất không vận binh sĩ chỉ xem như thủ đoạn phụ trợ. Đối mặt kẻ địch mạnh nên đi bộ dưới đất, từng tấc một tiến lên.

Lúc này Hoàng Sương đã mặc đồ đàng hoàng, xoay người đi ra ngoài. Nàng muốn trở về từ từ điều tức, tiêu hóa hạt.

Bạch Anh hào hứng lắc cánh tay Tô Kính hỏi:

- Thiếu gia, bệ hạ sẽ tây chinh? Vậy chắc thiếu gia sẽ đi đúng không?

Tô Kính đập nát ảo tưởng của Bạch Anh:

- Không mang các người theo được, trong bốn đội tinh nhuệ đế quốc không cho có nữ binh. Biên quan bắc vực có nữ binh nhưng xuất thân quân hộ, còn lại là phương quân đoàn, dù triệu tập đi viễn chinh cũng sẽ không sắp xếp nữ binh đi theo.

Bạch Anh nghe nói Lâm Tạ Hồng có thân phận trong quân nên muốn theo Tô Kính viễn chinh.

Bạch Anh giận dỗi sụ mặt ngồi trên giường.

Tô Kính cười hỏi:

- Bạch Anh thật sự muốn xuất chinh với ta?

Bạch Anh gật mạnh đầu, bím tóc nhỏ bay lên.

- Hiện giờ không được, Lâm sư muội là được phụ thân mình mang theo, làm thám báo, giáp nhẹ một mình. Bạch Anh học thuật đạo, có đi cũng ở hậu phương. Trận tiền tuyến giết địch đầu tiên là thiết kỵ đẩy ngã, luyện khí sĩ đẳng cấp như nàng chờ đến cuối cùng mới dùng thuật đạo thanh lý.

Bạch Anh tiếp tục lắc tay Tô Kính:

- Thiếu gia nghĩ cách đi.

Với Bạch Anh thì Tô Kính luôn có cách giải quyết vấn đề nhỏ này.

Lam Mân nhìn buồn cười, nhưng Bạch Anh còn nhỏ, nếu bị Lam Mân cười nhạo chắc sẽ rất tủi thân.

Lam Mân lấy cớ đi ra ngoài:

- Thiếu gia, ta đi lấy đồ ăn.

Tô Kính ở sau lưng kêu lên:

- Có ai trở về thì kêu các nàng ấy cùng làm, dạo gần đây món ặn không ra gì.

Lam Mân lớn tiếng trả lời, đi nhanh ra khỏi viện:

- Biết!

Tô Kính nhảy lên giường ngồi xếp bằng, giở bản vẽ Mặc môn để lại. Những bản vẽ này có lịch sử ít nhất mấy ngàn năm, được Tiêu Dao Hầu cất chứa thì ít nhiều gì có chút giá trị.

Bạch Anh thấy Tô Kính lơ mình thì càng buồn bực hơn, nàng giận dỗi quỳ trên giường không biết nên nói gì.

Nha hoàn khác dù bị Tô Kính giở tính thiếu gia ra cũng ráng giữ lễ độ, chỉ có Bạch Anh vì còn nhỏ nên còn tính tình con nít.

Lúc này Tô Kính bất lực, mặc dù long xà chân khí phục hồi nhưng không còn bao nhiêu thanh minh chân khí, không đủ để trợ giúp Bạch Anh gieo hạt giống thần binh.

Tô Kính thầm nghĩ nếu gieo hạt giống thần binh vào Bạch Anh chắc nhóc sẽ rất vui vẻ, tuyệt đối không rối rắm như Tử Đằng, cũng không cần tốn nước miếng thuyết phục như Hoàng Sương.

Có tổng cộng bốn mươi bốn tấm bản vẽ mặc môn, phần lớn đều là chế tạo dân dụng tiện lợi, có một số đánh dấu thuyết minh, có thể đổi thành bản vẽ kiến tạo binh doanh.

Chỉ có sáu tấm bản vẽ dùng để thiết kế vũ khí. Mặc môn thiết kế vũ khí có một đặc điểm là đa số vũ khí hạng nặng, cho người có chút khí cảm sử dụng. Tức là người miễn cưỡng đến giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể có thể dùng đa số khí giới của Mặc môn.

Tô Kính xem nội dung sáu bản vẽ, trực tiếp sử dụng lực lượng Lục Đạo Thần Giám sao chép hình ảnh vào gương cổ thanh đồng.

Khiến Tô Kính bất ngờ là thế giới này có thuốc nổ, đại pháo.

Trong bản đồ thiết kế sáu loại vũ khí tấm thứ nhất là pháo hạm bay làm người chói mắt. Tô Kính đã tạo ra thứ này trên Trái Đất, dùng lò phản ứng nhiệt hạch làm động lực.

Pháo hạm bay này dài khoảng ba mươi trượng, chưa đến một trăm thước, lớn hơn cái Tô Kính thiết kế gấp đôi. Pháo hạm to có thể chứa từ hai đến ba mươi người, từ phần đầu đến phần đuôi có tổng cộng ba pháo lớn, có thể bắn đạn pháp Mặc môn thiết kế xuống dưới.

Bản vẽ không tên đạn pháo mà gọi là Huyền Vũ Bạo Viêm, loại đạn pháo lớn bắn ra ngoài đánh trúng mục tiêu có thể tạo thành vụ nổ lớn. Mặt sau bản vẽ liệt kê trăm loại điều chế thuốc nổ. Tô Kính tổng kết sơ toàn là thuốc nổ uy lực lớn, cực kỳ không an toàn. Nếu là luyện khí sĩ như hắn phát hiện kho đạn, một thuật đạo ngũ hành nho nhỏ ném vào có thể gây ra vụ nổ tan nát.

Thuốc nổ an toàn thì uy lực nhỏ, không giết được bao nhiêu người mà còn tốn tiền. Thứ này có uy lực lớn trong không gian nhỏ hẹp, tức là khi dễ không có quân đội luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ. Đạn pháo sức sát thương lớn, tầm bắn xa, chỉ cần bay ở độ cao trăm trượng chưa đến hai trăm năm mươi thước thì tầm bắn cỡ năm dặm.

Có điều vì ổn định trang bị thuốc nổ trên hạm nên tốc độ bay rất tệ, một canh giờ bay khoảng hai mươi dặm.

Tóm lại Tô Kính nhức đầu xem các loại số liệu, đây không phải vũ khí, nó càng giống quả cầu khí nóng được cải trang mang theo ba máy ném đá. Nếu gặp kiếm tu biết bay, một kiếm chọt một cái có thể dễ dàng đánh rớt.

Đặc biệt nhấn mạnh nếu pháo hạm bay thấp thì tầm bắn cũng tụt dốc không phanh, bay lơ lửng mười trượng chỉ có tầm bắn gần hai trăm thước.

Hèn gì Tiêu Dao Hầu lấy được thứ này, không có giá trị chiến lược gì cả. Nhưng về ý tưởng thì rất mới mẻ độc đáo, nếu có thể nâng cao các số liệu cơ bản cũng xem như sát khí trên chiến trường, ít ra là thứ tốt để công thành, tốt hơn dùng chùy đụng cửa thành nhiều. Thứ này tốt hơn máy ném đá ở chỗ cực kỳ chính xác, điểm rơi đạn pháp chuẩn từng trượng.

Tô Kính rất thích bản vẽ này. Hoàng Đình Kinh của Đạo Môn tuy vĩ đại nhưng Tô Kính muốn tự mình khai thác suy nghĩ. Khả năng dựa theo quy tắc Hoàng Đình Kinh nghiên cứu vũ khí khoa học kỹ thuật là rất nhỏ, dù Tô Kính có thể sống ngàn tuổi cũng không có hy vọng đạt tới mục đích.

Hiện tại Tô Kính có suy nghĩ là nếu như hoàng đế muốn viễn chinh quốc gia Tà Thần thì những thiết kế vũ khí sẽ được chú trọng, hắn đi biên quan bắc vực trước kiếm chút tiếng tăm, nếu hoàng đế xem trọng sáng tạo phát minh của hắn thì khi trở về có thể hắn sẽ được trực tiếp đưa vào Đạo Binh Ti nghiên cứu vũ khí mới. Nếu làm vậy Tô Kính hầu như được đọc hết tư liệu hoàng thất Đông Tần đế quốc cất chứa.

Rốt cuộc Tô Kính tìm thấy con đường mình thích, có mục tiêu làm tâm tình của hắn siêu tốt. Cơ sở đạo pháp của Tô Kính không xếp nổi một vạn người dẫn đầu trong toàn Ngọc Kinh thành, còn về ý tưởng thiết kế vũ khí thì hắn tự tin có thể lọt vào tốp ba. Đặc biệt vũ khí cho binh đoàn quy mô lớn tác chiến thì Tô Kính tràn đầy kinh nghiệm.

Nghiên cứu những bản vẽ Mặc môn, chuyên môn thiết kế ra hai món dùng trên chiến trường giành được chiến thắng, với Tô Kính thì chuyện này đã quá quen thuộc.

Đi trong quân lập công không bắt buộc phải xông pha chiến đấu mới được. Tám nha hoàn tu luyện bí pháp Binh gia, Tô Kính không định kêu họ đi chiến đấu. Những thiếu nữ này giữ lại bên cạnh làm nhân viên kỹ thuật của hắn là tốt nhất.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.