Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ yếu phản kích

Phiên bản Dịch · 2111 chữ

Lâm Tạ Hồng ở riêng một viện lạc, quanh viện có mười mấy thân binh của Tiêu Dao Hầu canh gác.

Trong Hầu phủ tất nhiên sẽ không có người ngoài tiến vào, nhưng hôm nay đông người, các thân binh để phòng ngừa chuyện chẳng may. Nếu đánh nhau thì mười mấy thân binh tối đa chỉ xử lý được một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, khách khứa đến chỉ tính cường giả Kim Đan đã có hơn mười người, hơn trăm Trúc Cơ kỳ, đám thân bình không dám lơ là.

Lâm Tạ Hồng thì không có cảm giác nguy cơ, mấy ngày qua mỗi ngày nàng theo phu nhân Tiêu Dao Hầu tu luyện thuật đạo, trên người không còn mặc giáp da cũ nát mà thay đạo y muôn hoa.

Đệ tử Đạo Môn có xuất gia có người thì không. Người xuất gia mới mặc đạo bào, hình thức đơn giản, mộc mạc. Đệ tử Đạo Môn không xuất gia mặc đạo y hoa lệ hơn nhiều. Đạo y trăm hoa này khá hiếm thấy, lúc luyện chế cần dùng tinh hồn yêu vật loài hoa mộc.

Lâm Tạ Hồng đổi quần áo, tóc đen bện hai búi tóc thiếu nữ, bộ dạng khác hẳn lúc mới đến Hầu phủ.

Lâm Tạ Hồng đang ngồi trước gương to chấm đất, vú già đứng sau lưng chải tóc cho nàng. Ngón tay mềm mại loay hoay một kim tiền, đó là quà Tô Kính tặng cho nàng.

Lâm Tạ Hồng đang ở giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể, luyện hóa kim tiền chỉ mất ba ngày. Không gian trong kim tiền không lớn, chưa đến ba thước, Lâm Hoành Sơn có trang bị không gian cường đại hơn nhưng nàng không mở ra được.

Món quà này thật thú vị nhưng Tô Kính thật sự là người tốt sao?

Trong kim tiền có quà khác nữa. Tô Kính không có nhiều tích góp, vật phẩm tư nhân toàn là trước khi hắn xuyên việt, thế tử Tiêu Dao Hầu cũ cướp về. Thân phận của thế tử dù cao quý nhưng không có bằng hữu mạnh thật sự, đồ vật sở hữu ít đến tội so với luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.

Nên Tô Kính chỉ tặng một món pháp bảo cho Lâm Tạ Hồng.

Pháp bảo có hình chữ nhật, dài một thước hai tấc, rộng bốn tấc, lôi văn dày đặc, đỏ thắm như máu, thoạt trông khá đẹp. Nhưng người có chút thưởng thức sẽ biết pháp bảo này chỉ là một món phù pháp, luyện chế lớn như vậy vì chất liệu không tốt, không thể áp súc không thì sẽ không chịu nổi cấm chế phù lục đẳng cấp pháp bảo, sẽ tự động tan vỡ.

Hơn nữa pháp bảo này tràn ngập yêu khí, hiển nhiên là luyện khí sĩ yêu tộc luyện chế ra. Bình thường nếu là tán tu yêu tộc có thể Khí Phản Tiên Thiên đã là trời thương, yêu tộc Trúc Cơ kỳ càng hiếm thấy. Luyện khí sĩ yêu tộc luyện chế pháp bảo thô sơ hơn nhân loại luyện chế nhiều.

Pháp bảo này có cái tên gọi là Hắc Thủy Hồng Lôi, do một con lý yêu luyện, dùng vảy của nó làm chất liệu có thể bắn ra một thủy lôi. Yêu tộc rất ít có thể tu luyện lôi pháp, lý yêu có chút huyết mạch giao long, bẩm sinh cảm ngộ lôi pháp nhưng chỉ có thể dùng vảy rụng ra của mình luyện chế pháp bảo.

Thứ này uy lực lớn nhưng đó là đối với phàm nhân, còn với luyện khí sĩ thì công kích của pháp bảo này rất rời rạc, dễ chặn lại.

Nhưng Lâm Tạ Hồng rất thích pháp bảo này, nếu ở biên quan bắc vực thì nó rất đáng giá. Bắn ra một lôi pháp nếu đối phương không có tế ti thì quân đội Hoang nhân gì cũng không ngăn được.

Lâm Tạ Hồng thường cùng phụ thân làm thám báo đi khắp nơi điều tra bộ lạc Hoang nhân gần đế quốc. Trong Hoang nguyên sinh tồn khó khăn, dù chỉ có một chút hy vọng thì thì Hoang nhân vẫn liều lĩnh muốn thử đi vào biên cảnh đế quốc cướp bóc.

Bọn họ không thể dùng thuật đạo trồng trọt, không có quốc gia cường đại ủng hộ họ làm. Tế ti hay trưởng lão bộ lạc đều không cho phép Đạo Môn vào Hoang nguyên, càng không cho Hoang nhân học thuật đạo.

Nên biên giới đế quốc thường là lằn ranh giữa thiên đường và địa ngục.

Đế quốc có nhiều người nghèo hơn nữa cũng không ai chết đói, càng không mệt chết. Mỗi năm có hơn mười vạn Hoang nhân chết vì đói lạnh, nhiều đứa trẻ Hoang nhân vừa sinh ra đã phải gánh lấy vận mệnh này.

Nên Hoang nhân muốn chiến đấu với đế quốc và bộ lạc khác, không có sự lựa chọn khác.

Lâm Tạ Hồng phân biệt về lực lượng qua quân đội, bộ lạc Hoang nhân. Hắc Thủy Hồng Lôi này có thể sử dụng lặp lại, ít nhất có thể kích phát mấy trăm lần.

Trong cất chứa của thế tử Tiêu Dao Hầu thứ này đứng sau không gian kim tiền.

Lâm Tạ Hồng nhìn mình trong gương, thở dài như người lớn.

Vú già đứng sau lưng nàng cười nịnh:

- Tiểu thư . . . Không không không không, người là đệ tử của Hầu gia, sau này mọi người phải gọi người là công tử. Công tử, hôm nay là ngày tốt cớ sao thở dài? Có chuyện gì mà đại điện không thể giải quyết thay công tử được?

Lâm Tạ Hồng ủ rũ nói:

- Ngươi rất khéo nói, ở biên quan bắc vực mọi người thường nói thẳng ruột ngựa.

Đến Hầu phủ này Lâm Tạ Hồng cảm giác như cá mất nước, không vui chút nào.

Vú già thật sự rất khéo nói:

- Trong phủ này chúng ta là người hầu nào dám nói thẳng ra.

Lâm Tạ Hồng bật cười, nàng nghiêng đầu, bên tóc mai đã chải vuốt thẳng thớm.

Lâm Tạ Hồng lấy một nén bạc ra khỏi không gian kim tiền nhét cho vú già:

- Đi đi, ta tự mang giày được rồi, cái này thưởng cho ngươi.

Một nén bạc này đáng giá hai, ba trăm đồng tiền. Vật giá Đông Tần đế quốc rất ổn định, Lâm Tạ Hồng còn chưa có thu nhập, chờ sau khi bái sư mỗi tháng mới được lĩnh đồ. Bao gồm ngân lượng, vật tư để tu luyện và một số thứ tiêu hao.

Vú già nhận nén bạc, tuy ít nhưng cũng thấy vui rồi. Người hầu trong Hầu phủ không ngốc, biết Lâm Tạ Hồng hiện giờ không có tiền, đưa nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.

Vú giá rối rít cảm ơn rồi ra ngoài. Lâm Tạ Hồng co chân lên mặc vớ vào sau đó kiểm tra ủng da của mình. Bách hoa đạo y nàng mặc trên người là Tiêu Dao Hầu đưa đến, làm đệ tử của Tiêu Dao Hầu thì Lâm Tạ Hồng không thể ăn mặc quá nghèo nàn. Nhưng giày này là phụ thân tự tay luyện chế, nàng kiên quyết không đổi đi.

Khi Lâm Tạ Hồng khom người xuống trông thấy có cái đầu phản chiếu trong gương làm nàng hết hồn.

Lâm Tạ Hồng đã quen thuộc quy định của Hầu phủ, đang trong phòng của nàng, dù Tiêu Dao Hầu có đến cũng sẽ để gia phó thông báo trước chứ không lặng lẽ xâm nhập. Sau khi vú già đi ra thì trong phòng lẽ ra chỉ còn lại một mình Lâm Tạ Hồng mới đúng, tất cả người hầu đều ở gian phòng bên ngoài.

Bề ngoài Lâm Tạ Hồng chỉ có bảy, tám tuổi, nhìn kỹ thì thấy cỡ mười tuổi, nếu nhìn vào mắt nàng sẽ tưởng đã mười sáu, bảy tuổi. Đó là vì từ khi Lâm Tạ Hồng lên sáu, bảy tuổi đã theo phụ thân đi chấp hành nhiệm vụ trong quân trên Hoang nguyên, nàng trưởng thành quá sớm.

Đổi lại đứa con nít khác dù thiên tư hơn người, tài trí vô song, lúc này phản ứng cũng sẽ không giống như Lâm Tạ Hồng. Với Lâm Tạ Hồng có một số việc là bản năng, khi nguy hiểm đến nàng dứt khoát lấy pháp bảo trong kim tiền ra bắn ra Hắc Thủy Hồng Lôi.

Sửu Đạo Nhân kỳ dị xuất hiện sau lưng Lâm Tạ Hồng, vươn tay đang định phát ra thuật đạo khống chế nàng thì nguyên khí dao động kịch liệt trước mặt gã.

Sửu Đạo Nhân giật nảy mình, nơi này là Tiêu Dao Hầu phủ, gây tiếng động lớn thì gã muốn đi cũng khó khăn.

Lâm Tạ Hồng phát ra Hắc Thủy Hồng Lôi ngay trước mặt mình, nàng không có cơ hội quay người lại. nếu Lâm Tạ Hồng xoay người hay làm động tác công kích hoặc phòng ngự, dẫn đạo lôi pháp công kích thì đã bị Sửu Đạo Nhân kiềm chế, tùy tay diệt pháp bảo phát ra thuật đạo.

Lâm Tạ Hồng không chút do dự làm hành động không thể tổn thương kẻ địch vì để Hắc Thủy Hồng Lôi phát ra hoàn toàn.

Nếu tiếng sấm vang lên thì nguyên Tiêu Dao Hầu phủ đều nghe thấy.

Lâm Tạ Hồng quyết đoán trong chớp mắt khiến cường giả Kim Đan biến sắc, Sửu Đạo Nhân không sợ nàng, gã sợ Tiêu Dao Hầu thì đúng hơn. Vì Tiêu Dao Hầu dám trực tiếp giết Sửu Đạo Nhân, hay thậm chí gã chỉ hơi có rục rịch, nếu bị Tiêu Dao Hầu nhìn thấy thì sẽ không nể nang tình cảm với Đạo Cung. Vì sau khi xảy ra chuyện có hoàng đế ra mặt dùng thuật đạo kiểm tra xem Tiêu Dao Hầu có nói dối không, nếu gã không nói dối tức là Sửu Đạo Nhân định cướp đệ tử của Tiêu Dao Hầu ngay trong Hầu phủ, Sửu Đạo Nhân chết không oan.

Sửu Đạo Nhân cũng là Kim Đan nhưng không mạnh bằng Tiêu Dao Hầu, huống chi hai quản gia của Tiêu Dao Hầu đều là cường giả Kim Đan, ba đánh một không chột cũng què.

Nên tay Sửu Đạo Nhân không đụng vào người Lâm Tạ Hồng, bàn tay vốn màu xám đen đổi sang màu vàng kim đập, thể tích bàn tay tăng lớn mấy lần cách không bắt lấy pháp bảo trong tay Lâm Tạ Hồng.

Sửu Đạo Nhân cảm giác như bắt lấy một đoàn lửa, từ khi gã tu thành Kim Đan đến nay ít khi có cảm giác nóng cháy phóng lớn gấp trăm ngàn lần. Sửu Đạo Nhân thầm la hỏng rồi, pháp bảo này có điều lạ!

Sửu Đạo Nhân mà thả tay ra là lôi pháp kia sẽ kích phát ra, điều này không hợp với lẽ thường. Thông thường pháp bảo nào bị Sửu Đạo Nhân bóp một cái thì chắc chắn bị hủy, nhưng pháp bảo này chẳng những không bị hủy diệt còn định kích phát lôi pháp đánh chết gã.

Sửu Đạo Nhân chưa biết rằng cũng vì gã đã thành Kim Đan, thực lực cường đại, nếu là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường thì không thể nào bắt lấy pháp bảo này.

Lâm Tạ Hồng trơ mắt nhìn pháp bảo trong tay mình bị đối phương cách không cướp đi, trong lòng hơi sợ. Tay nàng bắn ra mấy chục kim bạc, Lâm Tạ Hồng biết kim bạc không thể nào tổn thương đối thủ được, người này dám tấn công nàng trong Tiêu Dao Hầu phủ thì ít nhất là cường giả Kim Đan.

Mấy chục kim bạc lấp lóe ánh sáng màu lam, đều là kịch độc. Sửu Đạo Nhân cười nhạt đứng yên tại chỗ, tất cả kim bạc bay lướt qua người Sửu Đạo Nhân, không cái nào trúng gã. Sửu Đạo Nhân mà nhúc nhích thì rất có thể bị bắn trúng, vì âm thầm bắt Lâm Tạ Hồng nên gã sử dụng thuật đạo không bảo vệ hết chỗ hiểm toàn thân. Sửu Đạo Nhân thấy kim bạc có độc, dù sao đối phương đã nằm trong lòng bàn tay gã rồi. Mặt Sửu Đạo Nhân hiện nét dữ tợn.

Bắt cóc cô bé này rồi rắc rối đẩy hết cho sư huynh!

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.