Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hố

Phiên bản Dịch · 2278 chữ

Lâm Hoành Sơn lấy một ngọc bội ra, ngón tay quẹt qua ngọc bội, mắt hai mươi khôi lỗi vụt tắt ánh sáng.

Lâm Hoành Sơn nói với Tô Kính:

- Ngươi đã làm rất tốt, ít nhất không né.

Người ở ngoài viện cao giọng quát:

- Lâm sư phụ?

Lâm Hoành Sơn không kiên nhẫn nói:

- Ta ở, vào đi.

Một đốm đen vụt qua bầu trời, ít nhất cao cỡ mấy trăm trượng, hình như là con Bích Nhãn Thần Nha đáng ghét.

Cửa viện mở ra, một thiếu niên sạch sẽ bước tới, mặc y phục gia phó, đôi mắt đảo tròn nhưng không cảm giác gian xảo mà khiến người thấy đáng yêu.

Thiếu niên bước qua ngưỡng cửa, sải bước đến gần, chắp tay với Lâm Hoành Sơn:

- Lâm sư phụ, Hầu gia nhà ta mời sư phụ đi một chuyến.

Lâm Hoành Sơn kinh ngạc hỏi:

- Kêu ta đi?

Tiêu Dao Hầu điều Lâm Hoành Sơn từ vạn dặm xa xôi đến nhưng chưa từng gặp mặt nói chuyện, có lời gì toàn do hai quản gia tuyền lời. Lâm Hoành Sơn muốn gì thì Tiêu Dao Hầu đưa cho cái đó, gã thăm dò đòi phôi thai Khổng Tước Mâu của Khổng Tước Đạo Cung kết quả thật sự có.

Có vẻ như Tiêu Dao Hầu rất ủng hộ Lâm Hoành Sơn dạy học, nhưng Bích Nhãn Thần Nha rảnh rỗi bay trên trời làm gì? Nếu gã muốn tổn thương Tô Kính thì trừ phi Tiêu Dao Hầu đứng trước mặt gã, không thì người trong Hầu phủ làm gì có ai ngăn được gã?

Lâm Hoành Sơn thậm chí tu luyện ra Bạch Hổ Huyết Sát, khoảng cách mười trượng trước mặt gã là vô địch.

Thiếu niên cười tủm tỉm nói:

- Hầu gia nói vậy.

Lâm Hoành Sơn ném ngọc bội cho Tô Kính, nắm tay nữ nhi:

- Ừm, vậy ta đi! Tô Kính, ngươi ở đây tu luyện, chọn một khôi lỗi.

Lâm Tạ Hồng đi theo chân phụ thân. Thiếu niên nhìn một cái nhưng không nói gì, mang theo hai phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn đi ra viện tử dưới bóng cây che lấp.

Tô Kính không suy nghĩ Tiêu Dao Hầu tìm Lâm Hoành Sơn có chuyện gì, phụ thân muốn làm gì trong phủ thì hắn không có quyền lực huơ tay múa chân. Thần Binh Luân đã thành tựu hình thức ban đầu, hiện tại nói không muốn chơi với Lâm Hoành Sơn cũng quá muộn. Tô Kính thử đưa thần niệm vào ngọc bội, phát hiện có hai mươi phù văn địa sát, mỗi phù văn có thể đơn độc khống chế một khôi lỗi kim loại.

Tuy thứ này quý giá nhưng chỉ dùng cho việc luyện binh, nếu ra chiến trường thì không cách nào thay thế binh sĩ. Khôi lỗi kim loại được luyện chế từ thuật đạo, năng lực chiến đấu thua xa tinh nhuệ trong quân thật sự, chẳng qua chúng nó không sợ chết.

Tô Kính chọn đại một phù văn cấm chế địa sát, đưa chân khí vào khởi động nó. Phương xa một thuẫn giáp tay cầm trọng thuẫn, chùy xích sắt trong mắt lấp lóe tia sáng đỏ nhìn hướng Tô Kính.

Thật thú vị, nếu hắn có thể luyện chế một phù văn cấm chế thiên cương thì có lẽ sức chiến đấu của thứ này sẽ tăng cao nhiều. Tô Kính thầm nghĩ, đây là công tác hắn sở trường nhất, chế tạo binh khí.

Còn có hơn ba năm, hắn có thể làm đến trình độ gì?

Trong khi Tô Kính suy nghĩ vẩn vơ thì Lâm Hoành Sơn mang theo nữ nhi đi cùng thiếu niên đến Lãng Uyển Thư Hải. Mỗi đi qua con đường mòn là Lâm Hoành Sơn cảm giác áp lực trên người nặng một phần, chờ hắn từ chỗ mình ở đến dưới mười ba tầng lầu Lãng Uyển Thư Hải thì buộc phải dốc hết sức ra ứng đối, tránh cho lực lượng trong người mất kiểm soát bị kích phát ra ra.

Trước cửa lớn dưới lâu có một nữ nhân mặc váy dài màu đen đứng chờ, nàng mặt mày sáng sủa yêu diễm vô song, da trắng gần như trong suốt, dưới ống tay áo hẹp là đôi tay đeo cái vòng màu vàng nhạt tỏa ánh sáng kỳ lạ.

Lòng Lâm Hoành Sơn thít chặt, đây cũng là một đại yêu. Lâm Hoành Sơn chưa mở ra Huyết Nhục Luân nên không nhìn ra là yêu vật gì biến hình người, dù là yêu vật gì thì thứ này có trình độ tương đương với luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhân loại. Tại sao Tiêu Dao Hầu có nhiều yêu vật mạnh như vậy làm phó tòng?

Luyện khí sĩ Đông Tần đế quốc nuôi yêu vật không có gì lạ, đối với luyện khí sĩ thì yêu vật chỉ chia ra hai loại là hoang dã và nuôi trong nhà. Yêu vật hoang dã sau khi tu luyện thành hình người sẽ có địa vị ngang ngửa luyện khí sĩ, miễn không đụng vào gốc rễ của đế quốc thì không ai đi trảm yêu trừ ma.

Bởi vì tu luyện thành hình người rồi yêu vật mở ra trí tuệ, sẽ không làm chuyện não tàn đó.

Yêu vật được nuôi trong nhà đều bị thủ đoạn khống chế mạnh mẽ, ví dụ vòng tay màu vàng sậm trên đôi tay nữ nhân mặc váy đen là một đôi đạo khí. Loại đạo khí này không phải dùng trong chiến đấu mà để khống chế tự do của nàng.

Thiếu niên đưa phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn đến nơi này, cười nói:

- Lâm sư phụ, ta đưa đến đây thôi, ta không có tư cách vào cửa tòa lầu này.

Lâm Hoành Sơn gật đầu.

Nữ nhân mặc váy đen nói:

- Lâm tiên sinh, Hầu gia đã chờ ở bên trên, mời đi theo ta.

Giọng nữ nhân trong trẻo động lòng người, Lâm Hoành Sơn tu luyện ý chí như sắt thép vậy mà có dấu hiệu bị hòa tan. Lâm Hoành Sơn cau mày, gã không tu luyện thuật đạo chính quy dẫn đến tệ đoan, nếu không đã chẳng vất vả che giấu thực lực thế này.

Đi vào cánh cửa, nữ nhân váy đen nghiêng người leo lên thang lầu hẹp. Lâm Hoành Sơn theo sau, Lâm Tạ Hồng đặt bàn tay nhỏ trong tay phụ thân, lòng hơi hồi hộp.

Ở biên quan bắc vực Lâm Tạ Hồng và phụ thân từng gặp đại nhân vật, nhưng lần đầu tiên dối mặt người như Tiêu Dao Hầu. Phụ thân có mạnh đến mấy cũng chỉ lẻ loi một mình, khó sử dụng được chiến trận phối hợp hung mãnh nhất của Binh gia.

Toàn thiên hạ đối địch với mình khiến Lâm Hoành Sơn sống hết sức thận trọng, tất cả cũng chỉ vì nữ nhi. Phụ thân sống vất vả vì mình khiến Lâm Tạ Hồng nhỏ tuổi mà tâm trí đã rất chín chắn, nàng không dám càn quấy tại đây nếu không những gì phụ thân đã cố nhẫn nhịn đều vô nghĩa.

Lầu cao mười ba tầng ở dưới chân cường giả dù không sử dụng công pháp gì thì chỉ vài giây là lên đến đỉnh. Rất nhanh Lâm Hoành Sơn được đưa đến trước cửa thư phòng, có mấy khách khanh ủ rũ đứng ngoài cửa.

Cửa thư phòng mở ra, một khách khanh mặc áo trắng bước ra, mặt ủ mày chau. Khách khanh áo trắng nhìn Lâm Hoành Sơn một cái rồi lờ đi, kêu đồng bạn sau đó nhường đường cho nữ nhân mặc váy đen.

Từ bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng cứng nhắc:

- Kêu Lâm tiên sinh tiến vào.

Là Tiêu Dao Hầu, có vẻ tâm tình của gã rất tệ, không biết xảy ra chuyện gì.

Lâm Hoành Sơn nắm chặt tay nữ nhi bước vào trong, nữ nhân mặc váy đen khép cửa lại sau lưng gã, nàng cũng lách người vào trong.

Trên khuôn mặt điển trai của Tiêu Dao Hầu lấp lóe ánh sáng xanh liên hồi, làn da thẩm thấu ra từng đợt chân khí đã không thể ức chế.

Kim Đan lục trọng viên mãn, lực lượng của Tiêu Dao Hầu đang ở thời kỳ khó kiểm soát. Lâm Tạ Hồng trốn sau lưng phụ thân, Tiêu Dao Hầu rò rỉ lực lượng khiến nàng thấy khó chịu.

Tiêu Dao Hầu cười cười, hít sâu, chân khí trên mặt bị hút vào da.

Tiêu Dao Hầu chỉ cái ghế trước mặt, gã đứng sau bàn học:

- Lâm tiên sinh, kêu tiên sinh đến vì có việc muốn bàn.

Lâm Hoành Sơn lắc đầu nói:

- Tạ ơn Hầu gia nhưng tiểu nữ không chiụ nổi chân khí mà Hầu gia tiết ra ngoài, ta đứng được rồi.

- Nữ nhi của tiên sinh . . .

Mặt Tiêu Dao Hầu lại thoáng hiện ánh sáng xanh trông hơi dữ tợn, trái tim Lâm Hoành Sơn treo cao.

Tiêu Dao Hầu cười nói:

- Lúc tiên sinh vào kinh trên đường gặp một người tên Diệp Thiêm?

- Đúng vậy!

Tiêu Dao Hầu nhìn Lâm Hoành Sơn, đầy ẩn ý nói:

- Người này là đệ tử của Thanh Dương cung, rất được sư phụ của hắn yêu thương.

Lâm Hoành Sơn bình tĩnh nói:

- Có Hầu gia ở tgì ta sợ gì.

- Nhưng ta không phải hoàng đế của đế quốc, khi đối diện Đạo Cung chưa chắc bảo vệ tiên sinh được. Tiên sinh không ở kinh sư nên không biết mỗi năm vào ngày năm tháng năm mười hai Đạo Cung trong kinh thành sẽ toàn thiên hạ lựa chọn nhân tài sử dụng, hễ được mười hai Đạo Cung vừa mắt thì hài tử không môn không phái đều bị đưa vào Đạo Cung, trở thành đệ tử của Đạo Cung. Diệp Thiêm đó lòng dạ hẹp hòi điểm danh muốn nữ nhi của tiên sinh vào Thanh Dương cung thì . . . Lâm tiên sinh, ta không có quyền lực ngăn cản, tiên sinh định làm thế nào?

Lâm Hoành Sơn cau mày, gã thật sự bối rối. Lâm Hoành Sơn có nghe về việc Đạo Cung tuyển chọn thiếu niên, bên ngoài gọi đó là Đăng Thiên Thang, có nhiều thử thách. Nếu đệ tử hạch tâm nêu tên đòi người thì sẽ bỏ qua quá trình thử thách, tức là nếu Diệp Thiêm mở miệng vậy nữ nhi của gã chắc chắn sẽ bị đưa vào Thanh Dương cung.

Diệp Thiêm là đạo sĩ theo kiểu thải bổ, đưa nữ nhi cho gã sẽ bị hủy hoàn toàn. Hiện tại dù Tiêu Dao Hầu nêu yêu cầu gì thì Lâm Hoành Sơn không cách nào từ chối.

Tiêu Dao Hầu cười hỏi:

- Hay là để nữ nhi của Lâm tiên sinh bái ta làm sư phụ đi?

Lâm Hoành Sơn kinh ngạc hỏi:

- Hầu gia?

Lâm Hoành Sơn chưa từng nghĩ đến yêu cầu này.

Tiêu Dao Hầu kiên nhẫn giải thích rằng:

- Nếu là đồ đệ của ta thì đương nhiên Thanh Dương cung không dám cứng rắn cướp. Thế lực của Tô gia ở Dực châu không nhỏ hơn Thanh Dương cung, ta để Lâm Tạ Hồng chính thức bái sư, xem như là bệ hạ muốn nàng vào cung cũng phải được ta đồng ý.

Lâm Hoành Sơn giữ im lặng, nữ nhi của gã cho đến nay không tu luyện Ngũ Luân Binh gia vì chưa trưởng thành, chỉ có thể đặt nền móng. Đối với Binh gia cách tu luyện của nam nữ có sự khác nhau.

Bắt đầu thì nam có thể tu luyện Thần Binh Luân ngay, nữ cần chờ mười bốn tuổi mới được. Nếu tu luyện Thần Binh Luân sớm thì khi nữ nhân lớn đến hai mươi tuổi không thể phát dục, sẽ không ra nam chẳng ra nữ. Tuy có cách giải quyết vấn đề này nhưng chờ nữ nhân tu luyện ra Thiên Địa Luân mới phát dục đặc điểm của nữ giới.

Lâm Tạ Hồng tu luyện ngũ đại pháp chú sớm thì theo tuổi lớn dần sẽ bị người phát hiện không ổn. Cho nên Lâm Hoành Sơn luôn không truyền dạy bí pháp Binh gia cho Lâm Tạ Hồng.

Bái Tiêu Dao Hầu làm sư phụ?

Lâm Hoành Sơn bỗng muốn cười lớn. Tiêu Dao Hầu định lôi kéo gã? Lâm Hoành Sơn là một nhân vật khá quan trọng ở biên quan bắc vực, không thiếu đệ tử thân tín, có nhiều bằng hữu trong tướng lĩnh. Nhưng nếu Lâm Hoành Sơn bị lộ thân phận thì cả nhà Tiêu Dao Hầu sẽ bị gã hố chết.

- Lâm tiên sinh, việc nữ nhi của tiên sinh tính ra thì cũng tại bản hầu mà ra. Bản hầu sẽ tổ chức nghi thức chính thức để tiểu cô nương bái sư, Tô gia Dực châu sẽ phái người đến, trong cung cũng sẽ có chỉ. Hai phu phụ ta sẽ hết sức dạy dỗ nàng.

Lâm Hoành Sơn lùi ra sau một bước chắp tay thi lễ:

- Nguyện hiệu mệnh vì Hầu gia!

Nghe câu đó đuôi mày Tiêu Dao Hầu lộ nét vui mừng, gã ở Nam Cương quá lâu, muốn thò tay vào biên quan bắc vực nhưng phải tìm cơ hội. Lý gia Định châu chắn ngang chính giữa, Đại Tư Mã như Tiêu Dao Hầu đành bất đắc dĩ không làm gì được.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.