Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Chuyện Lớn Không Có Nghĩa Là Không Có Lễ Phép (2)

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

Sau đó trực tiếp dẫn đến chuyện phòng giặt quần áo buổi chiều ngày thứ hai, xuất hiện chuyện lớn lần thứ hai! Người tù phạm tên gọi là "Lô Gia Diệu" cùng nhiều người ẩu đả, hơn nữa dùng mảnh kiếng bể quẹt làm bị thương nhiều người tù phạm! Làm hiện trường hỗn độn một mảnh!

Thời gian náo động thao trường còn chưa đi qua bao lâu, ngục giam xuất hiện loại sự kiện ác tính này lần thứ hai, giám sát tâm tình lập tức trở nên hết sức không tốt, ngay cả chút công lao tìm lại được công cụ bị mất cũng không chống đỡ được lần này.

Hơn nữa lần này giám sát không chỉ chửi mắng "Sát thủ hùng" một trận, còn gọi A Chính cùng Lô Gia Diệu vào văn phòng, tự mình hỏi thăm nguyên nhân hai người động thủ.

"Rất đơn giản! Là ngươi hại chúng ta!"

"Chỉ bởi vì hắn là người mới! Ngươi thì có thể để cho hắn chịu oan ức!" Trang Thế Giai đang nằm sấp ở trên hành lang hút thuốc, bỗng nhiên nghe thấy văn phòng truyền đến một trận gầm thét.

Chuyện này làm cho động tác của hắn có hơi chậm lại, sau đó lập tức vểnh lỗ tai lên, chỉ nghe sát thủ Hùng đứng trong phòng làm việc đỏ tới mang tai quát lớn: "Ngươi và trưởng quan nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy!"

"Trưởng quan! Ta nói chuyện luôn luôn lớn tiếng như vậy! Ta nói chuyện lớn tiếng không có nghĩa là ta không có lễ phép! Trưởng quan! ! !" Trang Thế Giai phun ra một ngụm khói đặc, biểu lộ thay đổi lớn, vừa mừng vừa sợ, phảng phất là đang không giống như xem diễn, moẹ, tất cả hình ảnh tràn đầy cảm giác đều ở trong đầu.

Mà lúc này sát thủ Hùng tiến về trước mặt "A Chính", lồng ngực hổn hển, nổi nóng phát cáu túm hắn lên, có thể thấy được trong lòng hắn nóng giận bao nhiêu. Bất quá có giám sát đang ngồi bên cạnh, hắn cũng không dám làm thế nào đối với "A Chính". Có thể thấy được "A Chính" dám hô lên đoạn văn này mạng sống cũng bị dồn vào đường cùng, cố ý biểu hiện ra như vậy.

"Hừ! Ta biết tra rõ ràng như thế nào, chuyện này ngươi viết một phần báo cáo giao cho ta."Bộ dáng của Giám sát khí thế hung hăng nhìn hai người trước mặt, kéo xuống khuôn mặt nói xong một câu với sát thủ Hùng, lập tức đứng dậy rời đi khỏi vị trí đang ngồi.

Khi hắn ở hành lang trông thấy Trang Thế Giai mặt mũi tràn đầy hí ngược, hít mây nhả khói, vậy mà lần thứ hai hừ lạnh hừ một cái, lúc này mới mang người vượt qua bên cạnh hắn.

Từ sau khi tên gia hỏa này đi tới ngục giam Xích Trụ, làm sao đột nhiên là có thêm chuyện như vậy?

Người này rất phiền!"Sát thủ hùng" làm việc cũng càng ngày càng không đúng mực! Tốt nhất ngươi mau làm mọi chuyện xong xuôi, lăn ra ngục giam Xích Trụ!

Trang Thế Giai đầu óc mơ hồ nhìn xem giám sát rời đi, nghĩ thầm: "Cũng không phải ta gây chuyện, ngươi hừ ta làm gì a?"

"Được rồi được rồi, làm đại lão tính tình quá nóng tính, lười nhác so đo với hắn làm gì."

"Đánh sạch phạm nhân lại đến xét phòng!" Lúc này trong văn phòng truyền đến một tiếng rít lên lần thứ hai.

A Chính cùng Lô Gia Diệu đi ra phòng làm việc ở dưới hai người cảnh ngục trông giữ, Trang Thế Giai ở trong thời điểm bọn hắn đi ngang qua, mở miệng lên tiếng chào hỏi với A Chính. Không nghĩ tới, giờ phút này A Chính luôn luôn lạc quan chẳng thèm để ý hắn, cái trán mang một cục u lớn màu tím đậm đi qua bên cạnh hắn, đợi đến đi qua Trang Thế Giai sau mới thổi lên huýt sáo, thay đổi một loại khuôn mặt vô tư.

"Không thèm ngó đến ta sao?" Trang Thế Giai cười sờ sờ khuôn mặt, thầm nghĩ: "Mặt đẹp trai đối với đàn ông quả nhiên không có tác dụng."

Bất quá không hề cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy tất cả đều trong chừng mực của hắn, có chuyện gì phải tức giận đây? A Chính không quan tâm hắn thì thế nào, sớm muộn vẫn là phải cần hắn giúp bận bịu!

Chạng vạng tối.

Phòng trừng phạt.

Giám ngục vừa mới đưa xong cơm, Lô Gia Diệu ở bên cạnh kéo qua một tấm nhựa plastic, tay chân vụng về đem ghế nhựa đạp đổ. Mặt sau cái ghế có một bộ câu đối.

"Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng."

Lô Gia Diệu bưng bàn ăn, suy nghĩ hai hàng câu nói, ánh mắt có hơi phức tạp, lấp lóe đạo ánh sáng khác thường.

Hắn ổn định xong tâm tình, mặt nở nụ cười hô qua hướng phòng bên cạnh: "Chính ca, nơi này có một bộ câu đối."

"Đó là ta viết." A Chính ngồi xổm ở phòng trừng phạt cách vách, cũng chính là phòng tạm giam, từng ngụm từng ngụm ăn bữa tối. Hắn lại không phải lần đầu tiên ngồi Phòng trừng phạt, hơn nữa thời kì người mới đánh nhau khung cũng không ít, chính là nhân vật giống với Lô Gia Diệu là người không chịu áp bức, có can đảm phản kháng. Đáng tiếc, nhà tù rất nhanh dạy dỗ hắn cách làm người biết sống quỳ. Thế là ngày đó hắn lĩnh ngộ ra lẽ sống của đời người, ở dưới cái ghế khắc lên đoạn văn này.

Nói thật, muốn nhìn thấy đoạn văn này còn có hơi khó khăn, đầu tiên trước tiên cần phải đến được phòng trừng phạt này, sau đó lại đi đến sát vách tường, cuối cùng lại lật nhào ghế xuống, một thao tác theo thứ tự như vậy cần tới không ít duyên phận.

A Chính nghĩ tới đây cầm lấy cốc sứ uống xong một ngụm nước, trong miệng cũng không khỏi thở dài: "Ngươi có thể trông thấy câu nói này thật đúng là không dễ dàng chút nào nha."

"Ha ha ha, Chính ca." trên sắc mặt Lô Diệu Gia khẽ cười một tiếng phức tạp, đỡ lên kính mắt hiện ra vết rạn nút.

A Chính lấy tay cầm lấy miếng thịt duy nhất trong bàn ăn, dán lên trước mắt, ngoẹo đầu từng miếng từng miếng một mà ăn lấy: "Ngục giam thật giống như một cái sở thú to lớn, có rất nhiều sư tử, hổ, voi . . ."

Bạn đang đọc Hồng Kông Đại Kiêu Hùng (Dịch) của Manh Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.