Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Cái Ân Tình (2)

Phiên bản Dịch · 1460 chữ

Sát thủ Hùng đáng thương còn cho rằng cảnh đội sẽ người tới lâu dài. . .

Sau khi hắn nói xong, đốt một điếu thuốc thơm, hạ thấp thanh âm hỏi: "Ta bảo ngươi tìm người làm sao rồi?"

Trang Thế Giai đồng dạng hạ giọng, tặc hề hề đáp: "Hùng ca, không có người thừa nhận a? Có phải ngươi gạt ta chuyện gì đúng không!"

Sát thủ hùng từ chối cho ý kiến khẽ cười một tiếng, rõ ràng nói ra: "Ờ, là có chút chuyện không nói với ngươi. Bất quá, không nói với ngươi là vì tốt cho ngươi, có một số việc biết rõ càng nhiều, càng phiền phức nhiều . . ."

"Ta hiểu, ta hiểu."

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ người tìm ra người thôi, ta không thể thiếu lợi ích cho ngươi."

Sát thủ hùng đã hạ thấp đề phòng đối với Trang Thế Giai, thậm chí muốn đem hắn lôi kéo về phía bên người mình.

Trang Thế Giai ra vẻ mừng rỡ lớn tiếng cam đoan: "Đa tạ Hùng ca, ta nhất định giúp ngươi tìm ra người."

"Uh, ta tin ngươi." Sát thủ hùng trực tiếp bóp tắt thuốc lá để ở trong bàn ăn, bưng bàn ăn đứng dậy rời đi. Thật không nghĩ tới, trên mặt Trang Thế Giai mang nụ cười, trong lòng đang ở thầm mắng: "Tin cái đầu mẹ ngươi nha, ngươi một cái ngớ ngẩn tử! Ngươi chết ngạnh rồi!"

. . .

Chiều hôm qua thao trường bạo động, để giám sát hết sức nổi nóng, hung hăng mắng to một trận mấy người quản lý trung tầng. Sát thủ hùng đương nhiên ở trong hàng ngũ những người bị mắng, hơn nữa nghe nói bị chửi mắng chửi xối xả, một chút cũng không nể tình.

Thế là từ hôm qua bắt đầu đám tù nhân đều không sống yên lành được. Toàn bộ bị giam lại? Nghĩ hay thật, trừ bỏ Đại Ngốc bị nhốt ở phòng tạm giam ra, toàn bộ tù phạm đều tăng ca công tác! Bình thường tám giờ tối là kết thúc công việc, hiện giờ phải đến mười giờ tối mới xong việc, hơn nữa giữa trưa còn không có thời gian nghỉ ngơi.

Đây là dùng mồ hôi và máu cảnh cáo tù phạm đừng gây chuyện, 1 người gây chuyện, toàn bộ người đều không sống tốt. Thuận tiện còn có thể ép khô toàn bộ tinh lực! Để bọn hắn không có thời gian tiếp tục gây chuyện!

Đương nhiên, những người này còn thuận tiện có thể giúp cho ngục giam sáng tạo thêm một chút thu nhập. Mặc dù bộ phận thu nhập này cần trực tiếp giao lên cho bộ phận tài chính của chính phủ, không có cách nào từ bên trong vớt chất béo, nhưng mà chính phủ sẽ dựa tỉ suất nhất định từ kim ngạch hàng năm thu vào, lấy ra một phần tiền chia cho hệ thống giám ngục làm tiền thưởng. Cho nên bất kể là giám sát vẫn là giám ngục bình thường, bọn họ đều thật để ý đối với nhà máy sản xuất của nhà tù. Xem như thu nhập phụ trừ bán thuốc lá, đồ ăn vặt ra.

Đám tù nhân đã vô cùng quen thuộc với những chiêu trò cũ rích của ngục giam này từ lâu rồi, ngoài miệng kêu khổ thấu trời chuyện làm thêm giờ này, trong lòng đã sớm khinh thường biện pháp cũ rích này.

Khoảng mười giờ, mỗi cái ngục giam mở ra cửa sắt, từ các cảnh ngục dẫn theo từng đội từng đội tù phạm đi vào khu làm việc. Sau đó lại từ đồng sự trực ca đêm mở ra từng gian cửa kho, xua đuổi những tù phạm miệng đầy bực tức này đi vào.

10 điểm 40 điểm, bên trong phòng giám thương tắt đèn không lâu, đám tù nhân vừa mới móc ra bài poker, thuốc lá, tạp chí mỹ nữ. . . Chuẩn bị tiến hành hoạt động giải trí một chút.

Không nghĩ tới, ầm ầm hai tiếng, đèn lớn hành lang ngục giam mở lên lần thứ hai, tiếng bước chân dày đặc nhanh chóng tới gần cửa kho.

Sau cửa phòng bệnh Số 8, đám người Ngốc Tiêu, A Chính, Lô Gia Diệu biểu lộ đột biến, vội vã loạn cả một đoàn.

"Nhanh nhanh nhanh, thu hồi tất cả đồ lại!"

"Tắt đi thuốc lá, moẹ, ăn đầu mẩu thuốc lá vào đi nha!"

"Mpẹ, sớm không tới, muộn không tới, ta sắp ném ngươi mới đến!"

Mặc dù buôn bán thuốc lá trong ngục giam, nhưng mà ngục giam cũng không cho phép hút thuốc. Nếu là ở công trường, địa phương nhà vệ sinh này hút vài điếu đều rất bình thường, các cảnh ngục mở một con mắt, nhắm một con mắt sẽ không quan tâm. Nhưng mà bây giờ đột nhiên có đợt điều tra lớn, chính là nói rõ ràng đến tìm phiền toái. Ai còn dám hút thuốc? Đầu mẩu thuốc lá cũng không dám thừa một cái.

Hơn nữa những người đánh bài, xem tạp chí kia, lúc này cả đám huynh đệ nhỏ giọng chửi mắng, đủ loại tiểu động tác đều có.

Sát thủ Hùng dẫn một đám người ung dung không vội đứng lại tại cửa phòng cứu thương số 8, 1 gã cấp dưới lập tức thay hắn mở cửa sắt ra.

Bởi vì đánh nhau với "Đại ngốc" "Ngốc Tiêu" ở trong phòng bệnh số 8, cho nên phòng bệnh số 8 là nơi có khả năng tìm ra vật bị mất nhất. Trần Thiên Hùng là người thứ nhất mang đám người đến phòng bệnh số 8.

Thật ra mấy người "Ngốc Tiêu" cũng biết rõ công xưởng mất đi công cụ, "Sát thủ hùng" nhất định sẽ mang giám ngục tìm tới cửa. Bất quá, không phải người nào đều biết chuyện ăn cắp công cụ, mọi người muốn chơi hoạt động giải trí, đám người Ngốc Tiêu nào có đạo lý ngăn cản? Càng ngăn cản chính là càng chột dạ, càng chột dạ thì sẽ bị sát thủ Hùng để mắt tới.

Bởi vậy, tất cả mọi người như thường, Ngốc Tiêu cũng làm xong chuẩn bị nghênh đón kiểm tra.

Trang Thế Giai một tay mang theo gậy cảnh sát vào kho, một cánh tay khác lập tức tản ra không khí trước mặt: "Lại là mùi khói, lại là mùi chân hôi, moẹ, còn có cmn mùi cá tanh."

Đây là hắn lần thứ nhất đi vào trong phòng bệnh ngục giam, hơn nữa còn là tiến đến đang tình huống có tù phạm, cho nên vị đạo đập vào mặt thực sự làm cho hắn có hơi kinh động đến.

Đàn ông không hổ là đàn ông, đi tới chỗ nào cũng sẽ không quên tay nghề tổ truyền a . . . thúi kinh tởm

Sát thủ hùng đứng ở giữa phòng điều trị, những người khác bao vây quanh đứng vững, dùng gậy cảnh sát vỗ nhẹ bàn tay hô: "Lục soát! Phòng vệ sinh, cửa sổ, chiếu, quần áo, toàn bộ đều điều tra cẩn thận cho ta!"

Ba mươi tên tù phạm bên trong phòng bệnh riêng phần mình đứng vững ở bên cạnh giường, không ai dám loạn động lửa cháy đổ thêm dầu. Đại khái là thảm trạng "Đại ngốc" hôm qua hết sức có lực chấn nhiếp, gần nhất huyết tính của các tù phạm đều giảm xuống không ít.

Bọn tiểu nhị Trang Thế Giai mang theo là chuyên gia lục soát đồ vật, những hơn nữa nhân viên cảnh sát cũng là được qua huấn luyện, tìm kiếm từng chút khe hở không bỏ qua chỗ nào.

Rất nhanh thuốc lá, bài poker, bàn chải đánh răng mài nhọn hoắt, từng món từng món hàng cấm bị tìm ra.

Trang Thế Giai cũng ở trong một cái khe hẹp trong giường tìm ra một tấm áp phích trần trụi, trên poster cô gái ngực lớn hết sức chói mắt, mấu chốt là phủ sơn mới tinh còn có phản quang.

"Trưởng quan, vừa tới hàng mới, tất cả mọi người là đàn ông đều có dục vọng, hạ thủ lưu tình một lần được không a?" A Chính đột nhiên xích lại gần một bước nhỏ, điên cuồng nháy mắt với Trang Thế Giai ra hiệu.

Trang Thế Giai nghĩ nghĩ, một lần nữa đem áp phích thả lại phía dưới ván giường, làm bộ cái gì đều cũng trông thấy, sau đó đi đến trước người "A Chính" cúi đầu tiếng cười nói ra: "Thiếu nợ ta một cái ân tình."

Bạn đang đọc Hồng Kông Đại Kiêu Hùng (Dịch) của Manh Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.