Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung Đột Bùng Phát (2)

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

"Đại lão . . ." Mắt to động động miệng, còn muốn cầu tình.

"Ngươi có ý kiến sao?" A Tích 1 bộ áo trắng, bỗng nhiên đứng ở sau lưng hắn lạnh giọng nói ra.

Chỉ thấy trên tay hắn cầm lấy 1 cái đao hồ điệp, xoay chuyển vừa đi vừa về, vù vù vù, vung ra một loại tiết tấu trong trẻo lạnh lùng. Loại thanh âm này nghe hết sức xinh đẹp, thế nhưng mà cảm thụ chính là làm cho lòng người phát lạnh.

Mắt to phần gáy mát lạnh, lập tức nói: "Đại lão, ta không ý kiến."

Mắt to xem như ngựa đầu đàn của Nhan Cửu, nguyên bản có được tư cách quản lý một con đường, cũng chính là lợi nhuận địa bàn một con đường.

Con đường này thật ra chính là Thông Thái Nhai. Hiện giờ để cho hắn buông tha chất béo cả đường phố, chuyển đi thu chất béo thiếu vay nặng lãi, nào có người sẽ cam tâm tình nguyện?

Bất quá địa thế còn mạnh hơn người, mắt to cho đại lão mất mặt, đại lão trừng phạt với hắn, đổi một người mới thượng vị. Mã tử thấp hèn không chỉ có không ý kiến, ngược lại đều sẽ cảm giác rất đúng.

Huống chi, A Tích tâm ngoan thủ lạt, võ công mạnh ngoài ý liệu. Vừa mới vào đường khẩu không mấy ngày, liền giúp "Nhan Cửu" diệt trừ mấy gã đối thủ. Mắt to thật sợ hắn vừa cự tuyệt, một cây đao lập tức phải cắm vào phần gáy hắn a.

"Cút đi." Nhan Cửu hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy chén rượu trên mặt bàn, uống cạn một chén rượu tây, sau đó đặt mạnh chén rượu whisky lên mặt bàn: "A Tích, buổi tối gọi đủ nhân mã, đi với Tân Giới đốt công xưởng hàng loại A!"

"Vâng, đại ca." Răng rắc một tiếng, A Tích đem đao hồ điệp thu ổn, ngữ khí thanh thúy đáp.

Hắn nói chuyện có loại luận điệu người phương bắc, hiển nhiên không phải người Hồng Kong sinh trưởng ở địa phương, chỉ bất quá Nhan Cửu lơ đễnh, đã sớm quen thuộc giọng nói A Tích.

Lúc Nhan Cửu xem ra "A Tích" căn bản không giống như là mã tử đại lão đường khẩu có thể gặp, đều có tư cách làm long đầu câu lạc bộ sát thủ tâm phúc bên người, song hoa hồng côn. Có thể thu được "A Tích" làm tiểu đệ là vận khí của hắn! Cũng nên chết đi tên xúi quẩy!

. . .

Giữa trưa hôm sau.

Trang Thế Giai đang ở bên trong sở cảnh sát xử lý văn bản tài liệu, chuẩn bị các loại thẩm vấn mấy người dính líu lấy trùm xã hội đen. Loại tiểu mao tặc không lên mặt bàn này, bất kể là hắn thẩm tra, hay là cái kẻ khác thẩm tra đều như thế, dù sao nhốt vào là xong.

Dù sao hiện giờ đội thường phục nghiêm hình bức cung là tặc lưu, người vô tội đều có thể thẩm tra thành có tội, có tội còn có thể thoát thân? Trang Thế Giai sẽ không đối với thị dân vô tội dùng xuống chiêu số ba lạm, thế nhưng mà đối với bại hoại xã hội sao? Thât ngại quá, phương thức gì đơn giản nhất, thì dùng phương thức đó.

"Đinh đinh đinh." điện thoại sở cảnh sát reo, Thái Nguyên Kỳ ngồi gần nhất, thuận tay cầm lên điện thoại hô: "Khu thường phục đây, chuyện gì?"

"Ta là xưởng trưởng hãng tân giới, ta tìm ông chủ Trang, hắn là ông chủ xưởng chúng ta." Lý xưởng trưởng ngữ khí sốt ruột, gọi trước điện thoại nhà Trang Thế Giai, không có người nhận, sau đó mới gọi công tác cảnh đội thử.

"Trang tử! Tìm ngươi!" Đổi 1 người tiếp, nói không chừng còn không biết Trang lão bản phải không. Nhưng mà trong lòng Thái Nguyên Kỳ rõ ràng, vội vàng cầm điện thoại lên hô: "Nhanh lên, giống như có chuyện lớn."

"Sự tình gì nha . . ." ngữ khí của Trang Thế Giai có chút biếng nhác, trên mặt một bộ biểu lộ đừng làm trở ngại ta lười biếng.

Bất quá sau khi hắn nhận điện thoại, lập tức lập tức biến đổi một khuôn mặt.

"Mẹ! Nhan Cửu lại dám đốt công xưởng ta!" Trang Thế Giai "Lạch cạch" để điện thoại xuống, biểu lộ nhiễm lên sát khí.

Thái Nguyên Kỳ lập tức vội vàng đứng lên hỏi: "Muốn các huynh đệ giúp ngươi hay không?"

"Đừng điên đầu! Bây giờ là giờ làm việc, 1 mình ta xin phép nghỉ là đủ! Không giải quyết được lại tới tìm các ngươi." Trang Thế Giai vỗ vỗ bả vai Thái Nguyên Kỳ, ra hiệu hắn không có việc gì.

Sau đó, một mình hắn hướng đi văn phòng Chu Hoa Tiêu, cộc cộc cộc, gõ vang cửa gỗ.

"Chết tiệt vào đê."

Chu Hoa Tiêu mặc kệ đối với người nào đều câu nói này.

Trừ phi ngươi giống như Lạc ca, không phải gõ cửa vào, mà là đẩy cửa.

"Tiêu thúc."

"Ta muốn xin nghỉ."

Trang Thế Giai đứng ở trước bàn gỗ, biểu lộ nghiêm chỉnh, xem xét chính là muốn đi làm chính sự.

Chu Hoa Tiêu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc điểm điểm đầu: "Tốt, tốt, sở cảnh sát thong thả, ngươi lập tức đi chứ."

"Cái kia, Đại Tiêu Ca, ta nghĩ cho mượn xe ngươi sử dụng . . ."

Trang Thế Giai chỉ chỉ chìa khóa xe trên bàn.

Chu Hoa Tiêu không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp đem chìa khoá ném cho hắn nói ra: "Đi nhanh về nhanh."

Hắn cũng không muốn đón xe về nhà.

"Đa tạ Đại Tiêu Ca." Trang Thế Giai nắm lấy chìa khoá nói lời cảm tạ, quay người rời phòng làm việc.

Chu Hoa Tiêu lộp bộp một tiếng, ánh mắt nhìn qua bóng lưng Trang Thế Giai, toát ra một chút biến hóa.

Hắn xem như nhìn thấu tên tiểu tử thúi này. Không có việc gì hô Tiêu thúc, có việc Đại Tiêu Ca, thật sự là quá gà tặc.

Bạn đang đọc Hồng Kông Đại Kiêu Hùng (Dịch) của Manh Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.