Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ sinh linh đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Kế hoạch tích góp khí vận của hắn cũng không thể bỏ được , nhưng đầu tiên phải gặp sinh linh hiểu rõ hiện tại Hồng Hoang đã, mà cách tốt nhất chính là gặp sinh sinh. Sau đó Diệp Huyền tự thôi miên bản thân lầm vào trạng thái ngủ.

Thái Dương tinh lên, Thái Âm tinh hạ, vạn vật vận chuyển, không ngừng tranh đấu, không ngừng vươn lên. ngày qua ngày, năm qua năm. Một ngày này, Diệp Huyền mở mắt, hắn được hệ thống thức dậy, phải công nhận cách này khá hiệu quả, giống như chỉ ngủ một giấc ngủ bình thường, quả không tệ.

-Hệ thống, đã qua bao lâu rồi?

-Tinggg… túc chủ, đã qua 257 năm.

- Ta ngủ một giấc 257 năm???

Thất thố về sau, hắn mới giật mình tỉnh lại. Cũng đúng, Hồng Hoang thứ không đáng tiền nhất là gì, chính là thời gian, đụng một cái là mấy vạn năm, mấy trăm vạn năm. Định thần lại, hắn bắt đầu nhìn về phương xa, nơi đó có một người đang lẳng lặng đứng đó, một nữ tử với mái tóc màu xanh dương, mắt phượng mày ngà, khí chất xuất trần nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng quyết liệt. Thoáng chốc Diệp Huền xê dịch đứng trước mặt, làm nữ tử giật mình vội vàng lui lại về sau, dâng lên mười phần cảnh giác.

-Ngươi là ai, dám tự tiện xông vào đạo trường của ta???

Diệp Huyền mở miệng nói chuyện, tuy hắn rất gấp nhưng nhìn bề ngoài vẫn lạnh lùng, thần bí. Haizz, không gấp không được à, chờ đợi bao năm mới có sinh linh tiến vào, nếu như bỏ lỡ mất thì không biết chờ đến khi nào nữa.

Nhìn đến vị nam nử trước mắt, Phụng Thanh không hiểu có cảm giác hoảng hốt bởi khí chất không thua kém gì lão tổ Nguyên Phượng của Phượng tộc, thậm chí còn cao hơn một bậc. Hơn nữa do xét lại không thể cảm nhận được tu vi đối phương, đừng quên nàng bây giờ là Đại La Kim Tiên. Ở Hồng Hoang hiện tại cũng được xem như cao đoan chiến lược. Để cho nàng ko thể nhìn ra tu vi trừ khi đối phương thực lực viễn siêu nàng hoặc là người mang chí bảo. Mà nam tử trước mặt có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt nàng như vậy cũng có thể đánh lén nàng, hậu quả khó mà lường được. Như vậy có thể xem ra đối phương thực lực cùng tu vi cao hơn nàng rất nhiều.

-Ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai, dám xông vào đạo trường của ta?

Diệp Huyền nhìn nữ tử trước mặt, phát hiện đối phương giường như bị đứng hình, lòng hơi xấu hổ, không thể không mở miệng lần nữa.

Phụng Thanh lấy lại tinh thần, hơi khom người hành lễ.

-Bẩm tiền bối, vãn bối chính là trưởng lão Phượng tộc, mấy trăm năm trước thấy đạo lưu tinh từ hỗn độn xuống Hồng Hoang, nhưng vì sự vụ bế thân, nay mới có thể đến xem xét, không ngờ lại mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi.

Nàng rất khôn khéo, lấy ra Phượng tộc tấm mệnh bài này làm lá chắn, để đối phương cảm thấy e ngại mà cân nhắc, đừng quên bây giờ Phượng tọc chính là Hồng Hoang tam đại bá chủ.

-Phượng tộc??? Chả lẽ là Long Phượng Kì Lân tam đại thần tộc, vậy bây giờ chính là tam tộc sơ kiếp.

Nghĩ nghĩ, chỉ có biết càng nhiều hơn mới có thể suy tính ổn thỏa được.

-Ngươi, đi theo ta.

Phụng Thanh giật mình, tinh thần căng cứng, trong cơ thể pháp lực căng cuộn, lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực lượng. Nàng chính là trưởng lão Phượng tộc, Đại La Kim Tiên đại năng, ngạo khí mười phần, làm sao có thể tùy ý cho người an bài.

-Tiền bối, ta chính là trưởng lão Phượng tộc, ngài làm như vậy có phải hay không không được tốt. Nếu như trong tộc biết ta mất tích, lúc ấy sẽ đi tìm kiếm, hậu quả…..

Diệp Huyền nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt thầm nghĩ thật khác à, không phải nói những người tu vi thấp nhìn thấy đại năng chả phải lập tức quỳ xuống bái sư hoặc là muốn đi theo bên cạnh hầu hạ sao. Đúng là tiểu thuyết không thể coi là thật à, ai chả có ngạo khí, ai chả có hùng tâm.haizzz. Trong lòng thở dài một hơi, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng siêu nhiên, chầm chầm mở miệng.

-Ngươi đang uy hiếp bổn tọa sao???

Vừa dứt lời, Phụng Thanh đã một chưởng đánh về Diệp Huyền, bàng bạc pháp lực nồng đạm như muốn xé tan không gian uy mãnh lao nhanh về phía trước. Diệp Huyền hơi hoảng hốt, đã nói chuyện xong đâu, ta đã làm gì ngươi đâu, Hồng Hoang nữ tử ai cũng tính khí vậy sao, nếu vậy mộng tưởng 3000 giai nhân chắc phải suy nghĩ lại.

Diệp Huyền vung tay lên, tất cả pháp lực đều biến mất, quay đầu nhìn lại chỉ thấy nữ tử như một đạo lưu quang sắp chạy ra khỏi hắn lĩnh vực. Hắn hoảng hốt, sợ vịt đã nấu xong rồi còn vỗ cánh bay đi, lập tức một đạo ý nghĩ ra phong tỏa không gian, khiến cho nữ tử Phượng tộc đứng im trên trời, vẫn mang bộ dáng chạy trốn. Diệp Huyền từ từ bước lại, mỗi bước chân như đánh vào tâm linh của Phụng Thanh, nàng không ngờ rằng đối phương lại mạnh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã tóm gọn lại nàng. Nhìn xum quanh từng tầng từng tầng không gian chồng chất lại với nhau, biết được mình hôm nay khó thoát khỏi kiếp này rồi, chỉ hi vọng mình có giá trị với đối phương, không đến mức thân tử đạo tiêu.

Đi đến nữ tử trước mặt, Diệp Huyền nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó vung tay lên, cả hai đến động phủ của hắn, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ hắn thả ra nữ tử, nhẹ nhàng mở miệng nói:

-Ngươi tên là gi?

-Bẩm tiền bối, tiểu nữ Phụng Thanh.

- Không chạy nữa???

-Tiền bối nói đùa, Phụng Thanh không giám.

Nàng giờ đây nào dám có ý nghĩ gì, nói đùa, người ta chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để nàng hồn phi yên diệt. bây giờ cần phải tích cực phối hợp, may ra còn có đường sống.

-Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết về Hồng Hoang hiện tại.

-Áchh.. Tiền bối, ngài chẳng phải chỉ cần bấm tay là ra sao.

- Hừ!!!

Một tiếng hừ vang lên làm Phụng Thanh giật mình một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói gì thêm. Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ à, nếu ta có thể bấm tay tính ra ta còn hỏi ngươi sao. Thấy không khí có chút không đúng, Diệp Huyền mới mở miệng:

-Nói đi.

Phụng Thanh liền nhanh chóng sắp xếp từ ngữ mở miệng nói:

-Bẩm tiền bối, sau khi Hung thú lượng kiếp kết thúc, tiên thiên sinh linh khó khăn lắm mới dành chiến thắng, Hồng Hoang rơi vào thời đại thái bình, tất cả đều cố găng tu luyện, củng cố lại thế lực. Một vạn năm trước, Phượng tổ xuất thế, tạo nên Phượng Hoàng nhất tộc, cai quản bầu trời, Tổ Long tạo Long tộc, cai quản Hải Dương sông ngòi, Thủy Kì Lân tạo nên Kì Lân tộc, cai quản mặt đất. Ba đại thế lực hiện nay chính là ba thế lực mạnh nhất Hồng Hoang, chưởng quản gần như Hồng Hoang thổ địa. Ba vị tộc tổ càng là tu vi thông thiên, chính là mạnh nhất.

-Thời kì tam tộc sao…

Diệp Huyền lẩm bẩm, vậy là Hồng Quân chưa thành thánh, La Hầu cũng chưa xuất thế, như vậy thời gian còn lại rất nhiều.

-Hiện tại nơi này là nơi nào???

- Nơi này chính là phía Nam Hồng Hoang, thuộc địa bàn của Phượng tộc, nếu như lấy Đại La tu vi phi hành hết tốc lực xuống phía Nam, trong vòng trăm năm có thể gặp Phượng tộc tổ địa, nơi đó có Ngô Đồng Thụ, chính làm một trong thập đại Tiên thiên linh căn, cũng là Phượng Hoàng tộc bảo vật.

Phụng Thanh nói xong, không khỏi nhìn về phía nam tử này, đây cơ bản là những thường thức đơn giản, bất kể sinh linh nào cũng có thể biết được, vậy mà vị tiền bối này mạnh như vậy lại không biết, chả lẽ bế quan tu luyện làm đầu óc hỏng rồi, nàng cũng chỉ dám nghĩ như vậy, bên ngoài vẫn thành thật ngồi im, không dám làm càn.

Bạn đang đọc Hồng Hoang- Vô Địch Lĩnh Vực sáng tác bởi MinhHuyenChan9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHuyenChan9
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.