Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tri kỷ

Tiểu thuyết gốc · 5004 chữ

Chương 51

Tri kỷ

Kai thấy Rose xị mặt nhìn đống đồ ăn thức uống nát bấy dưới đất. Lúc đó nàng sắp lấy thì Beak sàm sỡ rồi đánh nhau ầm ĩ khiến hỏng hết, cantin bị phá không còn gì để mua. Đám con gái thích ăn vặt khi tám nhảm, Kai cười nhẹ:

- Chuyện nhỏ!

Rose tròn mắt trông Kai gọi điện thoại, đầu dây bên kia vang giọng trong trẻo:

“Cửa hàng Thanh Xuân Vườn Trường kính chào quý khách!”

Mọi người chú ý lời Kai nói:

- Tôi muốn lập quầy trà sữa cùng đồ ăn vặt tại trường học Thanh Nhã!

Cô gái nghe giọng nam tính trầm ấm quen thuộc liền reo lên:

“Anh có phải Kai không ạ?”

Kai rờ trán bật cười fangirl cuồng nhiệt, cô nàng hét lên phấn khích nghe giọng lịm tim của nam thần lần nữa.

“Vâng, vâng, chúng em sẽ đến ngay ạ! Cơ mà anh có thể thanh toán bằng tiền mặt không ạ?”

Kai tủm tỉm cười ý muốn gặp thần tượng của cô nàng:

- Anh sẽ đợi đến khi em… gái tan trường!

Đám nữ sinh tươi cười thích thú nghe Kai nói từ em, ngừng vài giây cho fangirl tưởng bở nam thần đợi mình, gã mới nói hết câu để troll fan, cô nàng bị trêu chọc không tự ái còn chữa thẹn bằng tiếng cười vang:

“Em sẽ chờ anh trao… cho em, nam thần của em!”

Kai cười nhẹ hàm ý mà fangirl nào cũng cho “sâu sa” đó. Gã từng nghe vô số lần. Mỗi khi gọi mua đồ, nam bắt máy sẽ tự nhận fan cuồng mười năm. Nếu là fangirl mơ mộng, trăm lần như một, tìm lý do kiếm cớ nhằm tâm sự với nam thần để nghe giọng soái ca dịu ngọt, cô nào cô nấy thể hiện fan chân chính, hâm mộ tài năng chớ không phải vẻ bề ngoài điển trai phong độ, hễ trò chuyện mấy câu, các nữ nhi ở “vương quốc trăm trứng nở ra trăm fan” đếch “hứng” nổi “cái tình” luôn “dâng trào cảm xúc” mà thổn thức thốt nam thần, soái ca của em. Kai không muốn mất thời gian vẫn chiều fan, kiên nhẫn tám nhảm đến lúc cô ta cùng nhân viên tới lắp đặt quầy hàng. Nàng fangirl háo hức hét lên:

- Em có thể ôm anh một lần được không ạ?

Kai vui vẻ đồng ý để cô nàng ôm chầm lấy gã. Nữ sinh ganh ghét, đố kị trông con nhỏ make up ảo lòi, diện đồ sexy gợi cảm, rụng trứng còn hơn mình mà ôm cứng nam thần, ả sẽ đếch buông nếu soái ca không nhắc khéo:

- Anh không mang theo tiền mặt, chuyển khoản cho nhanh nhé em!

Cô gái hi hi gật đầu chấp nhận, cười tươi tạo dáng chụp ảnh cùng nam thần. Đám nhân viên lắp đặt xong cũng tranh thủ xin chữ ký, selfi tự sướng cùng Idol. Kai hào hứng mời nhập tiệc:

- Từ nay mọi người vô tư ăn uống tại quầy hàng này, tôi sẽ thanh toán hết hóa đơn!

Đám thích ăn free được bao miễn phí hú hét điên cuồng. Chủ cantin ngứa mắt fan phong trào, cười khẩy thằng tỷ phú tính từng xu với mình, hào phóng với fan để hình tượng luôn tỏa sáng trong mắt đám rụng trứng. Kai hồ hởi giao lưu người hâm mộ, nhưng vẫn nhớ Anh Đào, cô gái mãn tuổi mê đồ uống học đường, nam thần vẫn rót trà sữa cho nàng, kẻ không hiểu cảm xúc chính mình muốn ngắm nụ cười lưu luyến tâm hồn ấy lần nữa. Nam thần cười mãn nguyện vì… trái tim đang lạc lối.

Anh Đào đưa cốc che khóe môi chúm chím, thích cái cách Kai tận dụng danh tiếng bản thân cùng món khoái khẩu của học trò nhằm nhắc khéo fan… xóa mọi thứ không nên giữ. Muốn ăn chùa uống free hết thời học sinh, kẻ thực dụng ngầm ra hiệu cho bạn bè gỡ hết clip, video cùng đống ảnh chụp vụ ẩu đả trên mạng. Rỉ tai nhau tạm dừng sống ảo, triệu like, ngàn tim đỏ chói, trăm share cùng vô số bình loạn không có tư cách so sánh nam thần soái ca - tình nhân trong mộng - người chồng lý tưởng - crush quốc dân toàn cầu.

Rose mới nãy còn ở đây, giờ biến đâu mất, Kai ngỡ em gái mang đồ về lớp, nhưng túi vẫn trên bàn, gã ngó quanh thấy Rose lúi húi phía xa. Gã toan gọi, Sam chợt lao vào lục soát khắp nơi, tìm đỏ mắt không thấy liền gào mồm:

- Mẹ kiếp, đứa nào dám lấy mũ của bố mày?

Kỷ vật của Sam là vô giá với fan hâm mộ, hắn quắc mắt đỏ sọc nghi ngờ đám rảnh háng. Kai gãi đầu chép miệng tới hạ hỏa đầu nóng cho thằng em:

- Nếu có kẻ dám trộm đồ của Sam, anh sẽ bắt Vuốt Rồng cho chú bẻ móng!

Vệ sĩ rút hết mấy phút trước, Kai mới nhắc Vuốt Rồng, gã muốn thử xem Sam có còn cay cú chuyện mũ bẩn, thằng em dễ chạm nọc liền nổi đóa:

- Tôi đang điên, ông anh nhắc thằng chó đó nữa, tôi bất chấp tất cả mà bẻ gãy cổ nó đấy!

Sam tìm tiếp, cuống cuồng lo lắng, mặt mũi biến dạng đáng sợ hơn lúc mũ bị bẩn. Sam điên máu vì mất kỷ vật, căm hận kẻ thù phá hoại, tự trách vô dụng, cáu gắt với cả anh trai, mọi thứ xác nhận Kai không hề cảm tính, Sam thực sự đánh mất ký ức. Kai đến nơi em trai đang thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, thầm lặng ở bên gia đình lúc cần mình nhất. Gã chưa thể so với cố nhân, chỉ mong tình anh em hiện tại bù đắp nỗi đau quá khứ cho Sam. Rose không chịu nổi không khí ngột ngạt, người thân cứ diễn kịch câm thế này, nàng phát điên mất, khổ nỗi một khi đàn ông im lặng, chẳng ai động viên nổi ngoài… rượu, chỉ men say mới giải được sầu. Rose tìm quanh vui mừng phát hiện chai bia dưới ghế gãy, bèn cầm đến cho Sam.

- Nè, uống đi!

Sam ngơ ngác một lát mới hiểu ý Rose, hắn gật đầu thay lời cảm ơn, cạy nắp bia bằng ngón cái. Rose múm mím nén cười, khép kín chân ngăn hớ hênh, chống cằm xuống gối ngắm Sam uống như muốn nuốt trôi mọi bức xúc. Em gái một lòng quan tâm đến người nó yêu, anh trai bị bỏ mặc không thương tiếc, Kai thở phù thầm ước có ai đó đem bia cho mình. Ai mang cũng được, lúc này gã chỉ muốn say cùng người thân. Nhưng nếu là người đó, hôm nay sẽ là ngày vui nhất trong đời. Gã chép miệng tự giễu ước mơ viển vông, bên tai chợt vang tiếng lạch cạch, Kai quay quắt lại, mừng rỡ nhìn chằm chằm chai bia lăn tới từ xa. Gã chăm chú quan sát đám đông, fan liền nhao nhao:

“Em lăn bia cho anh đó!”

“Nó xạo đó anh, em mới là người lăn cho anh!”

“Má, mấy con rụng trứng này dám cướp công của tao!”

“Thôi im mẹ mồm đi, lũ mặt dày tranh công, tay tao còn dính vết bẩn trên chai này!”

Kai lờ mờ đoán ra nhưng chưa thể xác nhận, may thay đám đông tranh công, nếu fan muốn lấy lòng sẽ mang tận nơi chớ không đánh đố kiểu này. Đám háo danh chẳng bằng người dưng, khó hiểu được anh em gã, chỉ có ai đó tinh tế và không còn… xa lạ… mới cảm nhận tâm sự người mình thân quen. Kai hướng về phía xa, gã tưởng người ta không mang tận nơi vì… ngại. Nửa giây sau, hắn ngớ ra trông nàng đứng gần cửa chính. Nàng gật nhẹ đầu chào Kai, vội đến nỗi chẳng nói một lời, cứ thế bỏ đi, ung dung và bình thản như cái cách nàng biến mơ thành thật vậy.

Điều đó bình thường với nàng.

Nhưng với kẻ đa tình đang lặng ngắm theo gót hồng, vò đầu cười buồn tự giễu:

“Người ta chỉ tiện chân đá bia cho mày thôi, mày tự tin quá hóa ảo tưởng rồi!”

Đó lại là cảm xúc dang dở với kẻ không hiểu nổi trái tim mình.

Sam ngước nhìn Kai hết cười buồn lại tư lự, hắn dụi mắt mở to hết cỡ, không tin nổi ông anh lại lơ ngơ hệt gã khờ đứng làm thơ, hắn phun bia tung tóe, cười sằng sặc:

- Gì đấy ông anh, đừng cù thằng em chết cười thế chớ! - Sam ho lụ khụ - Mịa, đương uống ngon thì sặc!

Kai giật mình nhận ra vừa đơ đến ba phút, gã bất giác nóng ran mặt nhưng vẫn tỉnh bơ giật nắp bia, cụng chai với Sam. Hắn nhướng mày nhòm ông anh tu một hơi cạn nửa chai, mắt tròn mắt dẹt đếch hiểu sao Kai thở phù một hơi, mấy giây trước còn trầm lặng, mấy giây sau cười vui. Sam ngơ ngác nghiêng đầu ngó Kai:

- Ông anh bị con quái gì cắn thế? Hết buồn như tiếc nuối điều gì đó lại hân hoan, hớn hở như chưa từng vui hơn lúc này là thía nào? Mía, tôi đang nẫu ruột, ông lại show niềm vui quái lạ đó là sao?

Kai cười chảy nước mắt thằng em xốc nổi điều nhỏ nhặt, nhưng chuyện cần sâu sắc lại tinh ý hơn bất cứ ai. Gã bá vai Sam, miệng tu bia phải hé cười vì nghe ông em làu bàu:

- Vui kiểu éo gì cứ như nào giờ hai thằng đếch hiểu nhau, nay mới có thể cảm nhận tâm tư ấy!

Sam cằn nhằn đếch hiểu kiểu gì, không nhận ra mình vừa nói hết tâm sự trong lòng ông anh. Sau tất cả, không còn khoảng cách nào giữa anh và em nữa, anh em gã đang ở gần nhau hơn bao giờ hết. Kai cười khục:

- À thì… mà thôi!

Kai bỏ lửng câu nói và nhắc đến người thân:

- Chị dâu và cháu gái của chú đang ở đâu thế?

Sam giật thót kêu lên:

- Thôi bỏ mẹ rồi, quên mất phải về sớm!

Kai cười rung vai, Rose tít mắt, hai anh em lắc đầu đến mệt tên cuồng gia đình, hắn quát đuổi kẻ cản đường mà lao vùn vụt. Kai cầm giúp Rose túi đồ to, anh cùng em vui vẻ chạy theo Sam về lớp học. Sam thở phù trông các cô gái vẫn an toàn nhưng buồn rười rượi, hắn tưởng bị chọc ghẹo, tên nóng tính toan gào lên, Rose chạm nhẹ vai hắn, nàng khẽ cười nói nhỏ:

- Ai dám trêu gia đình của anh chớ!? Ngốc!

Mía, lại anh, anh, anh, con nhỏ gọi anh ba lần rồi. Mình có phải người yêu của cô ta quái đâu? Rốt cuộc mắc chứng gì thế? Mẹ kiếp, điên cái đầu, đương tính hỏi cho ra nhẽ, ông anh lại kéo đi chỗ khác uống bia.

- Chú biết đàn ông vô duyên nhất là lúc nào không?!

Sam làu bàu ông nói mịa cho nhanh, lằng nhằng làm giề. Kai cười rần rồi thở nhẹ:

- Đàn ông vô duyên nhất là xen vào chuyện con gái. Đám con gái không thích bị hóng hớt tâm sự đâu!

Sam được thông não liền hiểu ra, bèn đi theo ông anh, hắn nhoái đầu xem Anh Đào đứng đợi ngoài cửa, Rose đến bàn Hanna và Lan. Sương đang ngồi bên động viên, an ủi chị gái. Rose đặt túi đồ lên bàn, Hanna và chị em Lan vẫn buồn. Rose vô tư bóc đồ ăn vặt nhâm nhi, ăn hết món nọ đến món kia mà chẳng ai phản ứng, cô nàng bèn cố ý nhai nhóp nhép, uống sữa rồn rột, tỉnh bơ, phớt lờ tiếng chế nhạo xung quanh, lầy lội vừa ăn uống kiểu kém duyên vừa đùa giỡn:

- Ăn hem, ngon lắm nha! - Nàng chìa món khoai tây chiên cho Lan, giơ xiên thịt nướng cho Sương - Trùi ui, hem ăn hả, phí quá dị, tui ăn hết ráng chịu nha!

Hanna mím môi ngăn tâm trạng bị quấy phá, không nhịn được cười vô số cách làm mặt xấu trêu ngươi.

- Nè ăn đi, chuối chiên giòn tẩm mật ong! - Nàng chìa miếng chuối vàng ruộm cho Hanna - Món bà thích nhất đó!

Trầm lạnh như Sương cũng phải ngồi ật lưng ra ghế, lắc đầu bó tay cô gái đã lầy còn lì hơn cả ông cậu Sam. Bạn thân đang gắng đè nén nỗi buồn, Lan không thể vui đùa vô tư ăn uống. Tri kỷ vẫn coi mọi thứ chẳng liên quan đến mình, bình thản bước ngang qua và ra khỏi lớp. Nửa phút sau đến lượt Rose rời phòng, nàng than đau bụng phải đi vệ sinh. Rose về sau mười phút, ba cô gái khó hiểu Rose vui hơn trước. Rose tỉnh queo đưa đồ cho mọi người, Hanna phát hiện tay áo bạn bị rách bèn hỏi:

- Bà bị vạ lây vụ đánh nhau hả?

Rose vội quệt đẫm tương ớt bỏ vào miệng nhai, nàng muốn đổ mình đỏ mặt vì cay nóng:

- Ớt gì cay thế!

Rose kiếm cớ:

- Đánh nhau loạn xạ, tạp vật văng tứ tung, anh hai không cứu kịp, tui bị toác đầu rồi!

Hanna thích thú nghe Rose hào hứng ca ngợi anh trai bá đạo, cảnh sát không dám can ngăn, một mình ổng cân cả Sam và Vuốt Rồng. Ông anh còn lật mặt lão chủ cantin giở thói gian thương. Rose nháy mắt khen anh trai quốc dân ấm áp tận tâm, vô số cô gái muốn làm vợ, riêng nàng chỉ thích làm em gái thôi. Hanna cười nhẹ cái ý khác biệt với đời:

- Tui sợ anh trai đào hoa, làm vợ nơm nớp mất chồng, em gái vô lo vô nghĩ, anh hai chăm sóc tận tình, cưng chiều yêu thương, không bao giờ bỏ rơi em gái! Nhất là với ông anh cuồng em gái như anh hai. Hi hi!

Hanna mím môi bóp mũi con nhỏ lí lắc đùa mọi lúc mọi nơi, không tha một ai. Nàng lườm kiểu đừng đùa dai nữa, mà hãy bẻ lái sang Sam. Rose hiểu bạn còn hơn mình, nhưng hễ nhắc tên ngốc, người có tật liền giật mình, Rose khựng lại mấy giây rồi chia đồ ăn ra bàn, tỉnh bơ vừa nhấm nháp vừa hào hứng nói lý do Sam đánh nhau. Rose nổi tiếng khắp trường nhờ giọng nói truyền cảm, điệu bộ tấu hài đến thượng đế cũng phải cười, miêu tả sôi nổi, sống động như hiện ra trước mắt, mọi người vẫn ngó nàng chằm chằm, Rose say sưa kể chợt thấy tất cả đứng hình, ai nấy ngạc nhiên, khóe môi mấp máy vén mép lên lại khép chặt mấy lần. Lan đang buồn cũng gắng nén cười tránh bêu xấu đóa hồng, đồng nghĩa tự biến mình thành vô duyên.

“Tin đồn hóa ra là thật à?”

“Tin đồn gì thế?”

“Cô ta vừa chứng minh yêu Sam bằng giọng kể ấm áp, ngọt muốn xỉu luôn kìa!”

Rose mặc kệ lời trêu chọc, nàng chẳng cần giấu khuôn mặt đỏ đậm, vô tư khen Sam hết lời, dùng cả ngôn ngữ cơ thể để tả Sam cuồng bạo, tức giận muốn giết tên biến thái và đồng bọn. Đám đông mủm mỉm đóa hồng đổi giọng chọc cười khán giả. Hanna thích thú bạn thân khéo dẫn dắt câu chuyện, mỗi lần kể Sam trúng đòn, Rose tối sầm mặt, giọng vẫn run sợ Sam trọng thương. Hanna cười mỉm lén liếc chị em Lan. Sương giật mình thót tim, lo lắng người thân bị đâm hụt, nỗi sợ thành phấn khích Sam đập sấp mặt Beak. Lũ vệ sĩ biến thái luôn ám ảnh chị em Lan, nay ông cậu hành Beak và Vuốt Rồng, dẫu chúng không liên quan đêm hôm đó, coi như đòi lại một chút công bằng. Ấm ức vơi bớt tâm trạng nặng nề, Lan chưa thể vui khi tri kỷ vẫn lạnh nhạt. Cô bạn quay về phòng học, hờ hững bước qua đám đông đang ùa về công chúa. Bọn háo danh muốn tiếp cận nãy giờ, nay mới có cơ hội đến bắt chuyện, làm quen Rose trước:

“Bạn hẹn hò với Sam lâu chưa?”

“Hai người yêu nhau từ bao giờ thế?”

“Bạn thân của đóa hoa thuần khiết, em gái thứ hai của nam thần, người yêu của Sam, con dâu tương lai của bác Hằng, bác ấy là mẹ của hai siêu sao thế giới đó!”

“Ôi thần linh ơi, ngó xuống mà coi, có ai may mắn như đóa hồng tươi thắm này không?”

Rose chỉ nói vài câu xã giao, chúng lại vui hơn mở hội, nói cười tíu tít, rào trước đón sau chán chê liền vây quanh bốn nàng thơ xinh đẹp, tài năng nhất trường. Ngày xưa, trăm người muốn hái, ngàn kẻ muốn ngửi, vô số loại muốn làm chủ bốn đóa hoa ngát hương. Vạn kẻ xấu cũng phải có một người tốt, chung quanh còn nhiều kẻ thật lòng yêu quý, buồn cho người trong cuộc phải sống chung với thị phi, bị bạn bè ganh ghét nhan sắc, bị người dưng đố kị tài năng, bị vô số hiểm họa rình rập tấm thân trong trắng.

Nay nguy cơ tăng vọt tốc độ, hoa mắt, chóng mặt hằng hà lời khen đẹp người đẹp nết, sa số tán dương con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, đếm mãi không hết bọn tráo trở ngày nào còn khinh bỉ nhà rách cửa nát, trước mặt bóng gió giả nai yếu đuối, sau lưng xúc xiểm nhân phẩm hạ tiện… đếch xứng giặt váy máu cho gái bán trôn nuôi miệng. Tất cả hoá thành tiếng cười thân ái như người một nhà:

“Lan ơi, trước đây mình bị hack nick, thằng mất dạy đó không lừa được ai, nó giở bài cùn chửi cả list friend, bạn thông cảm và cho mình add lại nha!”

“Sương ơi, vì hiểu nhầm mới nói xấu chị em bạn! Mình mới biết điều này hôm qua thôi, thành thật xin lỗi!”

“Thằng Đức trước kia hâm mộ, sau này gato tài năng chị em bạn, nó kể với mình sai sự thật về hai bạn, hèn hạ không ra mặt mà núp lùm, âm mưu biến mình thành kẻ rêu rao nói xấu kể tội các bạn. Xin lỗi nha!”

Nữ rối rít xin tha thứ, đứa chắp tay, đứa trưng dáng vẻ vô tội ngây thơ bị lợi dụng, đứa kín đáo thở hắt ra, thầm khen mình ngày xưa tỉnh đòn không chơi ngu. Đứa nào đứa nấy lần lượt thể hiện cảm xúc, kẻ hối hận rơm rớm nước mắt, người cười cười nói nói. Khóc hay cười, buồn hay vui, tất cả thành nô tỳ lấy lòng công chúa. Nam còn chướng tai gai mắt hơn, lũ háu gái thèm… xun xoe nịnh đầm, thi nhau xem thằng nào nâng váy dịu dàng nhất, một lũ đầu xanh đầu đỏ, mặt mũi non choẹt lại cố tạo dáng men lỳ, khóe môi bóng nhẫy dớt dờn dợt phun lời tỏ tình ướt át:

“Nếu Sương lạnh về đêm, anh nguyện sưởi ấm cho em!”

“Từ ngày quen bạn, mình yêu bạn bằng cả trái tim. Lan không phải công chúa, Lan là đóa hoa trong tim mình!”

“Trước đây Lan là nàng thơ, bây giờ là công chúa. Nhưng với mình, Lan vẫn là đóa hoa tinh khôi của ngày hôm qua!”

Hàng đống mỹ từ bay bướm ve vãn hai nàng công chúa, đám “bạch mã” tưởng mình là hoàng tử trổ tài rót mật vào hoa, trao tình nồng mong sưởi ấm trái tim băng giá. Hanna rờ trán tỏ rõ mệt mỏi. Rose nhướng mày hết cỡ, chớp chớp mắt liên tục nhòm cả lũ hơn vật thể lạ, cô gái show dáng vẻ kiểu:

“Bầy đàn này chui ra từ hang hốc nào thế?”

Đàn ong bướm vẫn bâu xâu hơn ruồi bu mật. Anh Đào toan tới can thiệp nhưng ngừng lại giữa chừng, nàng không thể bảo bọc cả đời, sau này còn muôn trùng sóng gió chực chờ, người thân phải rèn bản lĩnh, luyện tinh thần từ bây giờ, tương lai mới không bị chết chìm. Người dì chăm chú nghe Sương bóc mẽ:

- Nhớ không nhầm cô add tôi trước!

Sương đợi con nhỏ vui mừng hỏi:

- Bạn vẫn nhớ sao? Đúng là bạn tốt!

Nàng bèn cười nhạt:

- Người hủy kết bạn là cô, không phải tôi!

Con nhỏ ngãng ra lúc lâu mới hiểu ý:

“Đếch có ai hack nick lừa thất bại lại chửi bới om sòm còn rảnh háng hủy kết bạn!”

Ả xấu hổ cúi gằm đầu. Sương không quan tâm liệu ả có hối hận, nàng vạch mặt đứa khác:

- Thằng Đức lợi dụng cô để bôi nhọ chị em tôi đạo văn, cô mạt sát chúng tôi khắp hội, nhóm, diễn đàn. Tôi công nhận cô bị dắt mũi, cơ mà lời xin lỗi này đến sớm hơn hôm nay mới có thành ý!

Lời lẽ sắc lẻm chém thẳng vào bộ mặt giả tạo, kẻ chọn thời điểm hối lỗi cười trừ, lén chuồn khỏi lớp học. Sương lạnh tanh hỏi đứa tồi tệ nhất:

- Hiểu nhầm hả? OK, cô hiểu nhầm tôi chuyện gì thế?

Đứa bạn lí nhí nói:

- Bạn ngủ với huấn luyện viên để chiếm một suất thi đấu quốc tế!

Hanna điên tiết vu oan đạo văn, lúc này giận tím ngắt mặt mày, Rose hốt hoảng nhoài người can ngăn nhưng không kịp, Hanna tát thẳng đứa bôi nhọ. Con nhỏ lươn lẹo sợ hãi nhắm nghiền mắt. Ba giây sau, ả mở hé trông Sương cầm tay Hanna. Lan chạm nhẹ lên áo để ngăn nàng. Hoa lành tính dễ thương, hễ người thân bị ức hiếp liền mất kiểm soát hành vi. Cháu gái của ai đó bị xúc phạm, nàng đương nhiên đòi lại công bằng. Lần trước hoa cứu Lưu Ly, tượng không lạnh nhạt với hoa, hoa vẫn cảm giác tồn tại một khoảng cách vô hình… sâu không thấy đáy. Nay tình và nghĩa đưa đường dẫn lối cho tượng đến bên hoa.

Hoa ngây ngốc lặng ngắm hai bức tượng, mong manh hay mạnh mẽ, tượng trao tình cảm lấp đầy khoảng cách vô hình.

Chỉ là nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt trìu mến.

Cảm xúc đó chạm đến trái tim.

Cảm xúc nồng ấm ấy là tình thân gia đình.

Hoa cảm thấu điều ấy từ cha con Sam và mẹ của ai đó. Nhưng với kẻ thiếu vắng tình thân, nhận bao nhiêu cũng không đủ. Sau tất cả, những người được mong chờ nhất đã trao cái tình mà nàng luôn khao khát.

Hoa cúi đầu khóc trong niềm vui… tượng đang ở gần hoa hơn bao giờ hết.

Sương buông tay hoa, nói với con nhỏ ăn không nói có:

- Không có lửa sao có khói! - Sương vẫn cười nhạt thếch - Nhưng trước khi cô thổi bùng đống lửa đó lên, tôi chưa từng thấy khói bốc ở chỗ xó xỉnh nào!

Đứa vu oan liền câm miệng. Sương chuyển qua tùng xẻo con bạch mã đầu tiên:

- Ổ, anh mong sưởi ấm tôi hả? OK, tốt thôi, cơ mà anh quên tên tôi là gì rồi à? - Nàng cười nhạt kẻ vô vị - Tôi không muốn tan thành mây khói đâu!

Rose bật cười thích thú câu trả lời siêu chất. Ở ngoài cửa, Anh Đào vẫn theo dõi mọi chuyện, ban đầu nàng gật gù hài lòng Sương không khoan nhượng, đối đáp chừng mực nhẹ nhàng, lời lẽ đanh thép sắc sảo vạch trần bọn mặt dày. Ít phút sau, nghe cháu gái bị đổ oan, người dì gắng nén giận đỏ tím chân mày, toàn thân rung bần bật, nàng siết tay rớm máu mới ngăn nổi phẫn nộ. Cơn điên tạm lắng, nàng đăm chiêu nhìn Lan. Sương luôn nhường câu hỏi khó nhất cho chị, em gái vẫn muốn chị phải kiên cường đối đầu gian khó. Anh Đào tin tưởng cháu gái vượt qua thử thách, trống ngực đập thình thịch hễ lo cho người thân.

Cách đó khá xa, bạn thân âm thầm hướng về Lan. Cô bạn thuở hàn vi là thiên thần với người yêu quý, hồ ly trong mắt kẻ ganh ghét. Lan luôn chới với ranh giới giữa yêu và ghét. Xưa, nàng bị thị phi đàm tiếu, dị nghị, tung tin đồn thất thiệt, nào ban ngày ngoan hiền, ban đêm là sugar baby. Nào trông gương mẫu thế thôi chớ nát mẹ nó rồi, toàn chơi bắt cá mười tay; loằng ngoằng hết thằng đại gia nọ đến công tử kia chưa đủ, con điếm đổi tình lấy điểm từ giáo viên, ngửa ra cho cả huấn luyện viên chơi nhằm chiếm suất trên tuyển quốc gia, ngủ với cả ban tổ chức để vô địch kiếm đạo toàn quốc. Hiện tại không phải nghe hạ nhục nhân phẩm, thay thế là lời văn hoa đường mật. Tri kỷ vẫn lo lắng vì muốn trầm mà không thể lặng, ức chế hành hạ tâm lý bạn thân. Cô gái nhút nhát khiến ai nấy ngỡ ngàng:

- Lúc tôi sống trong nhung lụa bình yên, bạn tôi trốn chạy hào nhoáng hư vinh, không dám nhận là tri kỷ! - Nàng khinh bỉ bọn hám danh - Khi sóng gió bủa vây gia đình tôi, đám xa lạ giống các người tránh xa, bây giờ mò đến tìm hai đứa nghèo mạt rệp, rách nát mạt hạng ngày xưa, nay thành công chúa trong mắt các người!

Từ đầu đến cuối, Lan không hề hướng về tri kỷ. Nhưng giọng nói uất nghẹn, mỗi câu mỗi lời như đang trách bạn thân nhất:

- Môn thứ hai sắp diễn ra, mau trả lại yên tĩnh cho tôi làm bài!

Tán gái thất bại, đám háo sắc vừa tức vừa thẹn cúp đuôi chuồn thẳng. Sương vỗ vai an ủi chị và quay về lớp học của nàng.

Thí sinh thi xong nộp bài rồi lục tục về nhà. Kai cùng Sam đến đón người thân, Rose chạy ra nói gì đó với Anh Đào, cô gái tóc vàng gật đầu bỏ đi. Sương, Lan ngơ ngác chưa hiểu, Rose quay lại giải thích:

- Nãy tôi đi vệ sinh, Mai nói nửa tiếng nữa hẹn gặp hai người ở đồi hoa phía Tây thành phố. Tôi nhờ anh Kai chở chúng ta đi. Chị Đào biết chuyện nên cùng vệ sĩ về tập đoàn rồi.

Lan và Sương hớn hở hỏi thật hả. Rose gật đầu xác nhận. Chị em băn khoăn sợ bạn thân nói lời chia tay, do dự chưa dám đi. Rose xua ngay ý tiêu cực:

- Chưa chi lo cái quái gì thế? Nhỡ cô ấy muốn khởi động lại tình bạn thì sao? Các cô chẳng phải mong có cơ hội tâm sự với nhau à? Nắm bắt cơ hội trời ban này đi! Xoắn não làm gì cho mệt!

Lời có lý thuyết phục chị em Lan, Rose bèn vẫy tay gọi Kai:

- Anh hai quay xe!

Kai lắc đầu cười cô em tinh nghịch, cõng Hanna ra bãi đỗ xe. Sam nheo mày nhăn nhó, cái mặt quăn quíu hơn khỉ ăn gừng nhòm Rose, hắn cứ ngó chằm chằm khiến cô gái nóng gáy, gắt:

- Anh nhòm cái gì mà nhòm?

Rose thấy lạ Sam tự nhiên hiền khô, đếch vặc lại nàng như trước, hắn nhướng mày, nheo mắt, gãi mũi, nhếch môi, một loạt biểu cảm hài hước tập trung vào nàng. Rose nóng má đỏ mặt, lúng túng lên xe, mím môi nén cười ngắm Sam qua gương chiếu hậu, hắn vẫn đứng như thằng ngố đến khi nghe Kai gọi, tên ngốc vội trèo lên, chọn chỗ cách xa Rose nhưng có thể quan sát con nhỏ kỳ quái.

Rose thi thoảng liếc gương trên nóc oto, suýt cười thành tiếng bản mặt ngơ ngơ ngác ngác, Sam ngó nghiêng ngóng Rose, hàm há ra lại tẹp tẹp lưỡi, đôi khi trễ xuống muốn rớt khỏi miệng. Rose chả hiểu sao hắn quan tâm mình, má đào vẫn nóng bừng màu hồng phấn, múm mím mủm mỉm ngắm trộm người yêu suốt dọc đường đi.

Kai lái xe, chốc lát lén liếc cô em thứ hai, gã cười ý nhị cách hai đứa thể hiện tình cảm, một đứa cắn môi đắm đuối hình ảnh tên lùn một mẩu, cao chưa đến nách bạn gái tương lai. Đứa kia ngô nghê chả hiểu con mẹ gì, chốc chốc lại lổm bổm gì đó trong miệng, hắn cứ lơ ngơ tới lúc oto đến đồi hoa. Sam xuống xe nhưng không theo cháu gái. Kai và Rose đứng hai bên Sam. Hanna ngó qua cửa kính trông theo bóng chị em Lan, mong ước mọi sự tốt lành đến với hai người. Lan và Sương xem đồng hồ, chị và em mong chờ mười phút cuối trôi nhanh. Các nàng vừa đi vừa ngó quanh tìm bạn, nụ cười háo hức tắt lịm nghe tiếng kêu cứu:

- Sương, Lan, cứu mình… ưm… cứu… ư… mình…

Bạn đang đọc Hồng Hoang - Virus Tử Thần sáng tác bởi Sampatin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sampatin
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.