Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị (2)

Tiểu thuyết gốc · 1824 chữ

Mặt trời đã lên cao, lúc này cũng là thời gian Vũ Phàm rảnh rỗi, hắn thường đọc thêm điển tịch và cố sự của các vị tiền bối đi trước để tích lũy thêm tri thức cho bản thân, trong những điển tịch và cố sự này, lâu lâu cũng sẽ có một chút bình giải về con đường tu luyện và công pháp vũ kỹ, nhờ vậy mà hắn cũng có thêm thông tin về điểm mạnh và điểm yếu của chiêu thức vũ kỹ trong thiên hạ.

Tỷ như quyển Lệ Phi Vũ cố sự hắn đang đọc này, mặc dù chỉ là một quyển điển tịch được viết từ những lời truyền tai trong dân gian mà thôi nhưng bên trong vẫn có những thứ giá trị, chẳng hạn như cách mà vị tiền bối này dùng tu vi Trúc Cơ kỳ đối đầu với một con Mãng Giao Kim Đan kỳ ra sao, dùng chiêu thức và chiến thuật như thế nào để hạ gục nó.

Tuy nội dung biên lại có chút khoa trương, nhưng vẫn có điểm hữu dụng, nhất là khi hắn vận dụng với phương thức suy diễn trong thức hải để thử những chiến thuật này.

Phương pháp này gọi là Thụy Miên Thuật.

Khi tinh thần lực đủ mạnh mẽ, tu sĩ có thể suy diễn chiêu thức trong thức hải, dùng hư ảnh này để quan sát tìm ra điểm khiếm khuyết của bản thân cũng như cách thức để đối phó một chiêu thức của địch nhân.

Thụy Miên Thuật này không quá hiếm thấy nhưng đòi hỏi người thi triển phải có tinh thần lực đủ mạnh và có tri thức sâu sắc về thứ mà mình quan tưởng.

Nói đơn giản chính là một tu sĩ không thể nào quan tưởng ra một con giao long khi mà chẳng biết một cái gì về nó cả, hoặc cao hơn một xíu là dù cho hắn biết hình dạng của giao long nhưng không biết cách thức công kích của nó, thì cũng vô phương quan tưởng được một trận chiến của hư ảnh bản thân với một con giao long.

Cho nên, tu sĩ bình thường sau khi giao chiến với đối thủ có thực lực mạnh mẽ xong, thường thì sẽ bế quan để suy nghĩ và cảm ngộ lại trận chiến của hắn và đối thủ, tìm cách phá giải phương thức công kích của đối phương và hạn chế lại khiếm khuyết của bản thân.

Đây chính là cách mà tu sĩ dùng để tinh tiến chiến lực của bản thân.

Bởi vì với tu sĩ mà nói, một thân tu vi là chưa đủ, hắn cần phải biết cách vận dụng tu vi và vũ kỹ của mình thì mới được xem là cường giả, cho nên mới có trường hợp Trúc Cơ trung kỳ có thể đánh bại Trúc Cơ hậu kỳ là như vậy.

Cho nên mới có câu nói, hôm nay ngươi thắng ta, nhưng chưa chắc hôm sau ta đã bại dưới tay ngươi lần nữa.

Do vậy, Vũ Phàm luôn chú ý đến việc nâng cao tri thức của bản thân, một là để sử dụng Thụy Miên Thuật, hai là để khi gặp phải những chuyện đã đọc được trong cố sự, hắn cũng có thể dễ dàng xử lý, nhờ vào kinh nghiệm và thất bại của những vị tiền bối đi trước.

- Ca, thập bát công chúa cầu kiến ca!

Tiếng của Diệm Cơ vang lên từ bên ngoài, cắt đứt đi dòng suy nghĩ trong đầu của Vũ Phàm, hắn nhẹ gật đầu, đáp lời nàng:

- Mời bọn họ đến chính sảnh, ta sẽ ra ngay!

- Vâng, ca ca!

Diệm Cơ còn nhỏ, nên chưa hiểu rõ bối phận, xưng hô kêu loạn, rồi riết thành quen, nó cứ gọi Vũ Phàm là ca ca, còn Ngưng Nhi là tỷ tỷ.

Vũ Phàm nghe riết thành quen, cũng không muốn bắt lỗi gì một đứa trẻ ngây ngô như Diệm Cơ cả, nên cứ mặc cho tiểu la lỵ gọi mình như vậy.

Vũ Phàm bước ra khỏi thư phòng, tiện tay xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Diệm Cơ làm tiểu la lỵ thích thú cười híp cả mắt.

Hắn rẽ trái, rẽ phải đi qua mấy cái hành lang, rồi cũng đến chính sảnh.

Mục Thanh Liên vừa thấy Vũ Phàm đã vội đứng dậy thi lễ với hắn, nàng cũng biết chừng mực, nên nói:

- Tiểu nữ bái kiến Khương công tử!

Vũ Phàm cũng chắp hai tay đáp lễ nàng:

- Tại hạ bái kiến Thập bát công chúa! Mời công chúa ngồi!

Thi lễ xong hắn đi thẳng lên đại ỷ, chỗ dành cho gia chủ Khương phủ rồi ngồi xuống.

Liễu Giai Mẫn cũng cực kỳ cẩn thận để tránh cho nhiều người sinh nghi về mối quan hệ của bọn họ nên căn dặn Mục Thanh Liên rất kỹ càng, hơn nữa, trước khi đến bái phỏng Khương phủ, nàng và thập bát tiểu công chúa cũng đã đi bái phỏng các vị công tử khác ở chỗ này.

Điểm này làm cho Vũ Phàm rất an tâm.

Thị nữ rót trà cho bọn họ xong xuôi liền lui ra bên ngoài đại sảnh, chờ lệnh của Vũ Phàm.

Lúc này Mục Thanh Liên mới lên tiếng:

- Khương ca ca, sắp tới muội có thể theo ca đến Ẩn Nặc thành được không?

Vũ Phàm nhíu mày, hắn thấp giọng hỏi:

- Muội đến đó là vì Quỷ Bí Chi Trủng phải không?

Bình thường chính sảnh đều có đại trận tỏa âm để phòng khi có việc cần, lúc nãy khi thị nữ đi ra ngoài, Vũ Phàm đã kích hoạt đại trận tỏa âm, cho nên hai người bọn họ mới có thể thoải mái nói chuyện như vậy.

Liễu Giai Mẫn gật đầu đáp lời thay cho Mục Thanh Liên, nàng nói:

- Bên trong có một thứ cần phải do đích thân công chúa đoạt lấy.

Nàng ngừng lại một chút nhìn sắc mặt của Vũ Phàm, nhưng nàng nhanh chóng thất vọng, bởi vì biểu cảm của hắn từ đầu buổi đến giờ chỉ thay đổi đúng một lần, là cái nhíu mày lúc nãy, mà dường như cũng là do hắn cố tình làm như vậy.

Không thể nắm bắt được cảm xúc của đối phương, quả thật rất khó để đàm phán, Liễu Giai Mẫn lựa lời nói tiếp:

- Công chúa còn nhỏ, lịch luyện cũng chưa đủ cho nên mong Khương công tử chiếu cố cho nàng một chút, Liễu gia sẽ hết sức hỗ trợ công tử chuẩn bị.

Vũ Phàm chỉ gật đầu đáp lời nàng, như có chuẩn bị sẵn từ trước, hắn đưa đến trước mặt nàng một cái ngọc giản, bên trong ghi vật phẩm hắn cần.

Liễu Giai Mẫn tiếp nhận ngọc giản, đọc qua một lượt những yêu cầu của hắn bên trong, nàng liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng:

- Khương công tử an tâm, Liễu gia nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài đầy đủ.

- Đa tạ Liễu tiền bối, lần này đi Ẩn Nặc thành ta sẽ hết mực bảo vệ Mục muội muội.

Lời này của hắn là thật, không phải vì lợi ích của Liễu gia cho hắn, mà là vì nàng gọi hắn là ca ca.

Vũ Phàm biết Liễu Giai Mẫn sẽ có suy nghĩ khác, nhưng hắn cũng không có nhu cầu đi giải thích với nàng.

Thanh Liên nghe Vũ Phàm nói vậy đôi má có chút ửng hồng, nàng nhìn hắn một cái rồi nở nụ cười thật tươi.

Liễu Giai Mẫn ở một bên thấy vậy trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ, bây giờ nàng cũng chỉ có thể tin tưởng Vũ Phàm, hy vọng hắn sẽ thật sự chiếu cố cho tiểu công chúa ở bên trong Quỷ Bí Chi Trủng mà thôi.

Thật sự đứng trên cương vị của Liễu Giai Mẫn mà nói giữa Liễu gia và Vũ Phàm chỉ có sự ràng buộc duy nhất chính là lợi ích của đôi bên.

Còn chuyện Vũ Phàm nhận Mục Thanh Liên làm muội muội vẫn còn quá sớm để khẳng định được điều gì.

Vật phẩm mà Vũ Phàm yêu cầu Liễu gia cung cấp có đủ từ phù lục, bảo cụ để bày trận cho đến đan dược giải độc và một số trang bị đặc thù để vượt qua được hiểm cảnh trong Quỷ Bí Chi Trủng.

Đây là hắn dựa vào địa đồ và những thông tin của Quỷ Bí Chi Trủng từ nhiều nguồn khác nhau mà dự liệu chuẩn bị, hy vọng có thể bảo toàn tính mạng khi thám hiểm ở bên trong.

Phải có mạng thì mới có thể tầm bảo.

Bàn xong chính sự, Vũ Phàm dẫn Thanh Liên đi dạo một vòng Khương phủ, vừa đi vừa kể cho nàng nghe về mấy cái điển tích là lạ.

Có lẽ đối với người khác, chuyện này chỉ là xã giao bình thường, nhưng đối với Thanh Liên mà nói, cũng là lần đầu có người mà nàng gọi là ca ca kể chuyện cho nàng nghe.

Ba người bọn họ đi một vòng trong Khương phủ thì dừng chân trước phòng luyện đan, từ bên trong truyền ra mùi đan dược nồng đậm, Vũ Phàm đi trước, vừa đi vừa nói:

- Thanh Liên, theo ta, ta dẫn muội đi gặp đại tẩu.

Thanh Liên mở lớn đôi mắt của nàng, hưng phấn theo sát chân hắn, nàng tò mò nhìn về phía thân ảnh của một nữ nhân đang đứng ở bên trong.

Vũ Phàm canh thời gian rất chuẩn xác, khi hắn vừa tới, cũng là lúc Ngưng Nhi vừa ngưng luyện đan dược xong, cũng coi như là không làm phiền đến nàng.

Thanh Liên nhanh nhảu nói lớn:

- Tiểu muội Thanh Liên ra mắt tẩu tẩu.

Ngưng Nhi mỉm cười vui vẻ đáp lời nàng:

- Tỷ gọi là Thanh Thanh, rất vui được gặp muội.

- Hi hi, Thanh Thanh tỷ.

Ba người bọn họ không hẹn mà hợp cùng nhau cười cười nói nói vui vẻ cả buổi.

Liễu Giai Mẫn ở một bên cũng có cảm xúc là lạ, cũng lâu lắm rồi, nàng mới thấy Thanh Liên vui vẻ như vậy, sinh ra ở đại gia tộc cũng chưa hẳn là một điều may mắn.

Dù sao thì Thanh Liên cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi mà thôi.

"Khương Chính Hạo, nếu để ta phát hiện ngươi dám lợi dụng nàng, ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!"

Liễu Giai Mẫn nắm chặt bả vai của mình, nàng lo sợ những nụ cười này là giả dối, sợ rằng Vũ Phàm cũng như những kẻ có mưu đồ khác mà thôi.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế sáng tác bởi AnCuLaoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnCuLaoSi
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.