Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt chược được sinh ra

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Duyệt Duyệt cũng lôi cánh tay của Bạch Vũ nói: "Ba! Vẫn là ba tốt nhất! Ba nhanh nói trò chơi này chơi như thế nào đi?”

Bạch Vũ búng tay một cái, ngay sau đó một khối lập phương được làm từ cây trúc, từng cái từng cái rơi trước mặt bọn chúng.

Ba nữ nhi không ngừng gãi đầu, hỏi: “Ba, cái này là cái gì nha?”

Bạch Vũ vừa búng tay vừa nói: “Nếu các con đã nói Tranh Thượng Du không công bằng, như vậy bốn người cùng nhau chơi chung quy cũng coi như công bằng đi.”

“Khống chế gia tăng số lượng bài, rèn luyện bản thân, còn không cho người khác nhìn thấy. Hơn nữa quy tắc càng thêm phức tạp nên cơ chế tuyệt đối là công bằng."

Chỉ trong chốc lát, các khối gỗ được chế tác tinh xảo, vẽ các loại hoa văn càng ngày càng nhiều, dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Ngay cả thê tử của hắn cũng bị hấp dẫn tới, nhìn chằm chằm vào đó.

Hai tay của Lộ Lộ nâng cằm lên, nằm rạp trên mặt đất nhìn lão ba của mình biến ra từng khối lập phương, mà trong lòng không khỏi hỏi: “Lão ba, những vật này là cái gì vậy?”

Bạch Vũ không chút do dự đáp: “Thứ này được gọi là mạt chược.”

Trong lúc nói chuyện, cả một bộ mạt chược được Bạch Vũ biến ra.

Sau đó Bạch Vũ mỉm cười nói quy tắc cơ bản của mạt chược cho ba nữ nhi và lão bà của mình nghe.

Bốn người này nghe xong thì trong lòng tràn đầy chờ mong, không ngừng ma quyền hai tay.

Trong mắt bọn họ, chỉ nghe Bạch Vũ nói thì còn lâu mới đủ, chỉ khi thật sự chơi thì mới biết được cái mạt chược này rốt cuộc là cái gì.

Duyệt Duyệt không kịp chờ đợi nên đã cầm mạt chược lên rồi nói với Bạch Vũ: “Lão ba, dù ba có kể một ngàn, một vạn lần thì cũng không bằng chân chân thật thật làm một việc. Không bằng chúng ta mau chơi đi.”

Duyệt Duyệt tự nhận mình có chỉ số IQ cao cho nên nàng muốn làm người đầu tiên chơi.

Nhưng mà Bạch Vũ cũng không vội đồng ý nữ nhi của mình, mà làm một cái thủ thế, sau đó nói: “Đừng vội! Hãy nghe ba nói tỉ mỉ lại quy tắc chơi một lần nữa.”

“Ai nha! Còn phải nói lại quy tắc gì sao? Ba, vừa rồi ba đã nói quá rõ ràng rồi!”

Nữ nhi nhỏ nhất - Tinh Tinh cũng đứng ra.

"Con cũng đã nghe rõ ràng thì hai tỷ tỷ làm sao có thể không rõ ràng đây chứ?"

Sau đó, nàng nói lại quy tắc mà Bạch Vũ vừa nói.

Nên đánh cái gì? Nên xáo bài thế nào? Ra bài như thế nào, làm thế nào để rơi bài….nàng thuật lại toàn bộ mà không sai một chữ nào.

Bạch Vũ sợ hãi thán phục, tuy tiểu cô nương này chỉ mới gần hai tuổi, nhưng trí nhớ so với hắn còn mạnh hơn.

Nhưng sau khi Bạch Vũ nghe Tinh Tinh nói xong quy tắc thì bổ sung một câu: "Ba còn chưa nói với các con người thắng sẽ nhận được gì, thua sẽ ra sao, chẳng lẽ các con không muốn biết sao?”

Ánh mắt của ba nữ nhi tràn đầy chờ đợi nhìn Bạch Vũ.

Trong nháy mắt, từ trong tay của Bạch Vũ biến ra một cây bút lông, lúc này trên bút lông phủ đầy mực.

Bạch Vũ ném bút lông lên không trung, sau đó lại đưa tay bắt lấy, hắn nói: "Ai thua phải vẽ một con rùa nhỏ lên mặt hoặc là vẽ gạch chéo, các con thấy cái nào thì tốt hơn?”

Lộ Lộ đứng ra nói: "Con nghĩ vẽ con rùa nhỏ sẽ tốt hơn! Như vậy thì chúng ta còn có thể rèn luyện kỹ năng hội họa, chứ gạch chéo thì không có ý nghĩ gì!”

Duyệt Duyệt luôn thích nói ngược lại tỷ tỷ mình nhưng lúc này nàng cũng đồng ý với cách làm của đại tỷ mình.

Mà Tinh Tinh thì niên linh còn quá nhỏ nên cũng không có chủ ý gì, vì thế nàng cũng đồng ý với lời của đại tỷ.

"Được! Nếu mọi người đã định ra quy tắc thì bây giờ chúng ta bắt đầu chơi. Chỉ cần ai thua thì vẽ con rùa nhỏ lên mặt. Nhưng mà bọn hài tử à, ba phải nói cho các con biết, mực bôi trên cây bút này cũng không phải là mực nước bình thường đâu đấy."

"Trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào có thể rửa sạch được! Dù sao chúng ta chơi cái mạt chược này cũng phải có thắng có thua, chờ đến khi chúng ta chơi mấy vòng thì sẽ biết ai là người thua nhiều nhất. Người thua không chỉ phải vẽ con rùa nhỏ lên trên mặt mà còn phải học rùa nhỏ bò."

Nhưng sau khi Bạch Vũ nói xong, hắn nhớ lại quy tắc thắng thua mà mình vừa nói.

Trong nhất thời, hắn cảm thấy mình đã tự đào một cái hố cho bản thân rồi. Cho dù là ai thua đều sẽ làm con rùa nhỏ, như vậy không phải là đang mắng hắn chính là một con rùa lớn sao?

Lúc này, ba tỷ muội nhìn nhau, rõ ràng ai thì cũng đều không muốn bị vẽ con rùa nhỏ lên mặt, nữ hài tử lại càng như thế.

Nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt của bọn chúng đều tập trung lên người Bạch Vũ.

Ba tỷ muội giao lưu ánh mắt với nhau, gật đầu một cái, xem ra lần này ba tỷ muội bọn chúng phải toàn lực hợp tác rồi.

Chỉ cần cuối cùng ba người bọn chúng đều không trở thành kẻ thua cuộc mà để phụ thân thua thì cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một kẻ thua cuộc, làm vương bát bò trên mặt đất, vậy hãy dành cho phụ thân của bọn chúng đi!

Bạn đang đọc Hồng Hoang: Hóa ra cha ta lại lợi hại như vậy! của Bạch Toàn Phong Lý Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Nghi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.