Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăm năm sau (2)

Phiên bản Dịch · 883 chữ

Bồ Lao khủng bố, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, một cước dậm xuống, san bằng những ngọn núi nhỏ ven đường , uy thế kinh người như vậy. Giống như không gì có thể ngăn cản nó.

“Hống!”

Sau nửa nén nhang, một tiếng rít gào khác vang lên, đây là một con Thanh Ngưu, trên đầu mọc sừng rồng, chính là một con Hồng Hoang di chủng.

Đây là tọa kỵ của đại hán khôi giáp, may mắn kịp thời xuất hiện, chở hai người thoát khỏi vùng hoang dã này, tốc độ cực nhanh, bay qua núi non như đi trên đất bằng. Cuối cùng thoát khỏi sự truy đuổi của Bồ Lao.

“Đã không nhìn thấy nó nữa. Bây giờ chúng ta có thể yên tâm rồi.” Huyền Thiên quay đầu lại không thấy bóng dáng Bồ Lao đâu nữa, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể rơi xuống.

“Tam thiếu gia, con Hắc Quan Ưng kia, sau khi trở lại phủ, ta sẽ đưa cho ngươi. Nơi hoang dã này không an toàn.” Đại hán khôi giáp mở miệng nói.

“Được, vậy chúng ta về phủ tướng quân trước.” Huyền Thiên gật đầu, đáp ứng.

Cảnh vật lướt qua cực nhanh, di chủng Hồng Hoang của đại hán khôi giáp chạy như bay, toả ra lục quang trong suốt, như thể một ngôi sao băng xẹt qua thiên khung, chợt lóe rồi biến mất.

Với tốc độ khủng bố như thế, chỉ mới bay được hai ngày, hai người cũng đã vượt qua mấy vạn dặm thổ địa, từ hoang dã đến đế đô Khai Hồng đế quốc, hoàng thành Khai Hồng đế quốc vô cùng lớn, nhìn từ xa giống như một người khổng lồ, khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí tức uy nghiêm lại tường hòa. Tường thành cổ xưa, hiện lên màu xám đen, có dấu vết lịch sử, mặt trên hơi loang lổ, đều là vết đao thương kiếm, là chiến tranh năm xưa lưu lại.

Đây là hoàng đô của đế quốc, bố trí cũng nghiêm ngặt cẩn trọng hơn, bên cửa thành có một đôi binh lính canh gác, thậm chí bên cạnh còn có mấy con di chủng Hồng Hoang, cùng trấn thủ thành trì.

“Hống!”

Đúng lúc này, một tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, sóng âm rung trời, những tảng đá nhỏ trên mặt đất đều bị chấn đến mức run rẩy.

“Đó là cái gì? Hình như là một con Thanh Ngưu dị chủng thì phải.”

“Dị chủng như vậy ít có, người đến có thể không đơn giản.”

Lúc này các binh sĩ trấn thủ Hoàng thành nhanh chóng phòng thủ nghiêm ngặt, như lâm đại địch. Dù sao, nơi này cũng là hoàng đô của đế quốc, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.

Cuối cùng, thanh niên cũng đến, dừng lại ở chỗ phía trước cách hoàng thành không xa. Đại hán khôi giáp dẫn Huyền Thiên rời khỏi lưng Hoang Thú, sau đó bước về phía hoàng thành.

“Người đến là ai? Đế đô có lệnh, không cho phép người khác tự tiện tiến vào thành này.” Binh lính cầm đầu quát to, đã chuẩn bị sẵn sàng chặn đường.

Đại hán khôi giáp nghe vậy, cũng không tức giận, mà quát to: “Ngu ngốc, năm đó ở phủ tướng quân, ta còn là người huấn luyện các ngươi đó!”

Binh lính há hốc mồm, cẩn thận phân biệt, cuối cùng phát hiện đúng như vậy, khuôn mặt hắn ta lộ ra nụ cười, nói: “Hoá ra là Long hộ pháp, ta biết ngay mà, chẳng trách thấy con Thanh Ngưu kia quen mắt.”

Nói xong, hắn ta làm thủ thế, ý bảo các binh sĩ cho qua.

Tiến vào đế đô, đại hán khôi giáp cũng không tiếp tục cưỡi Thanh Ngưu nữa, nơi này là đế đô, có rất nhiều đại nhân vật, cùng các loại quy củ phức tạp. Mặc dù hắn ta là nhân vật có uy tín trong phủ tướng quân, nhưng cũng không thể không kiêng nể gì mà đi ngang.

Phủ tướng quân nằm ở trung tâm đế đô, tòa cổ thành này khổng lồ, hai người đi bộ khoảng nửa giờ mới đến được trước phủ tướng quân.

“Là Tam công tử, ngươi đã trở lại?” Lão nhân trấn thủ phủ tướng quân dụi dụi mắt, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, nhận ra Huyền Thiên đã trở về.

“Đúng vậy, Trình lão, ta ở bên ngoài rèn luyện, hôm nay đã trở về.” Huyền Thiên gật đầu, sau đó lộ ra nụ cười thân thiết.

“Nhưng mà, Tam thiếu gia, sao cảnh giới của ngươi vẫn chưa tiến vào ngưỡng cửa tu sĩ thế? Cứ như vậy mà trở về, chỉ sợ không dễ ăn nói với Huyền chủ đâu!” Trình lão chần chờ, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, lão nhìn Huyền Thiên không ngừng, cuối cùng vẫn xác nhận hắn chưa tiến vào ngưỡng cửa tu sĩ.

“Không sao, ta đương nhiên sẽ giải thích cho phụ thân, nhưng mà giờ ta muốn biết, phụ thân đang ở đâu?” Huyền Thiên lộ ra nụ cười, sau đó hỏi như vậy.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Cổ Thần (Dịch) của Ngũ Vương Tử

Truyện Hồng Hoang Cổ Thần (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Summer_Endless
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.