Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Oa ngại ngùng

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Trung Châu, Bất Chu Sơn.

Bạch Nha đứng nơi đó, mỉm cười nhìn đang tức giận Nữ Oa.

"Ngươi dám cười ta?" Nữ Oa thấy nụ cười của hắn, càng tức giận hơn: "Hừ! Không thèm quan tâm ngươi nữa…"

Nói rồi nàng quay ngoắt sang một bên, thật không quan tâm nữa.

"Là Bạch Nha đạo hữu ghé chơi sao?" Nghe được tiếng ồn ào của ai đó, Phục Hy chậm rãi từ một chỗ khác xuất hiện, lên tiếng hỏi.

"Phục Hy đạo hữu tốt a, đã lâu không gặp, hôm nay bần liền đến quấy rầy rồi!" Nhìn thấy Phục Hy đi đến, Bạch Nha cười cười đáp lại một câu.

"Đạo hữu đến là tốt rồi, nếu không lại có ai đó muốn kéo ta đi Vô Biên Huyết Hải đây…" Phục Hy mở miệng nói, thần sắc có chút quái dị nhìn về ai đó mà ai cũng biết là ai.

"Ca ca!" Nghe được lời nói của Phục Hy, ai đó sắc mặt cũng chuyển thành đỏ ửng, hiển nhiên là… thẹn thùng nha.

"Ha ha, không nói cái này" Phục Hy cười cười, hướng về phía Bạch Nha làm thủ thế mời khách, nói: "Đạo hữu mời đi bên này"

Sau đó một đoàn ba người cứ thế mà tiến vào đạo tràng ở trong thung lũng.

Sơ lượt ôn một chút chuyện, sau đó lại luận đạo một phen, chỉ là sao với lần trước thì lần này luận đạo thời gian đã ngắn hơn không ít. Dù sao đây cũng không phải là lần thứ nhất luận đạo, hai bên… à không, ba bên cũng hết sức quen thuộc đối phương như nào.

"Đạo hữu lĩnh ngộ đại đạo quả thật càng ngày càng cao thâm a!" Sau một lần luận đạo này Phục Hy trên mặt cũng lộ ra cảm khái thần sắc, mà thông qua lần luận đạo, hắn hiển nhiên cũng biết được Bạch Nha kinh khủng cỡ nào, hắn phát hiện chính mình cùng Bạch Nha chênh lệch hiển nhiên cũng càng lúc càng lớn.

"Đạo hữu nói quá lời, đường dài còn lắm gian truân, bây giờ bần đạo vẫn cần học hỏi thêm nhiều a" Bạch Nha cũng nhịn không được, mở miệng nói. Dù sao hắn cũng chỉ đi góp vui mà thôi, tế luyện pháp bảo còn không có thời gian, lấy đâu ra rảnh rỗi mà truy cầu đại đạo gì gì đó.

"Lần bế quan này ta có chút tâm đắc, trước bế quan xem sao, không ở đây quấy rầy hai người các ngươi!" Phục Hy trầm ngâm chốc lát, sao đó ánh mắt lần lượt quét đến trên người Bạch Nha cùng Nữ Oa nhìn một chút, sau đó mở miệng nói.

"Hả!?"

Nghe được câu nói của Phục Hy, Bạch Nha cũng một bất ngờ, hắn đương nhiên không phải người ngu, làm sao không thể không nghe ra trong câu nói của Phục Hy có ý tứ gì chứ, mà ý tứ cũng rất dễ hiểu, đó là tạo cơ hội và không gian riêng cho hai người.

"Tốt a, ta đi trước, các ngươi cứ thoải mái a!" Phục Hy nói thêm một câu, sau đó liền rời đi, nhìn bộ dáng thật sự là đi bế quan.

Mà sau khi Phục Hy rời đi, giữa sân lúc này chỉ còn lại hai người là Nữ Oa cùng Bạch Nha, trong lúc nhất thời, bầu không khí nơi đây cũng có chút… lúng túng.

"Ngươi…"

"Ngươi… "

Hai người đồng thời lên tiếng, tràng diện lúc này lại càng lúng túng hơn. Thật lâu về sau, tựa hồ có gì đó thôi thúc, hai người đồng thời nhìn nhau, mở miệng nói.

"Ngươi nói trước đi…"

"Ngươi nói trước đi…"

Khác với lần lần trước, sắc mặt hiện tại của Bạch Nha có chút không dễ nhìn, không biết có phải hay không ảo giác, mặt hắn có chút đen. Mà đối diện với Bạch Nha, nhìn thật thần sắc biến quá liên tục của hắn, cũng nhịn không được phù miệng cười một cái. Theo đó tràng diện lúng túng nơi đây cũng được nàng hóa giải.

"Lâu như vậy mới đến nhìn ta, thành thật khai báo, những năm này ngươi ở bên ngoài làm cái gì?" Thấy sự lúng túng giữa hay người đã biến mất, Nữ Oa nhìn một chút Bạch Nha, mở miệng nói.

"???" Bạch Nha cảm giác có chút không đúng, câu hỏi này của Nữ Oa làm sao giống như là vợ hỏi chồng có hay không ở bên ngoài tìm người khác… ừm, có lẽ hắn nghĩ nhiều đi.

"Cũng không có gì, ta chỉ là…" Bạch Nha cũng thành thật kể ra tất cả quá trình từ lúc rời đi đến giờ, không có một chút giấu giếm gì… à không, hắn không kể một chuyện, không phải chuyện gì khác ngoài việc gặp gỡ Tử La.

Bạch Nha đây cũng không có cách, để Nữ Oa đợi mình lâu như vậy, nếu như bây giờ lại nói mình ở bên ngoài cùng nữ nhân khác đi cùng nhau khắp nơi, vậy thì xong phim luôn.

"Dạng này a, bên ngoài thật sự là không đơn giản" Nghe được Bạch Nha kể lại, Nữ Oa cũng đại khái hiểu rõ tình hình bên ngoài, tuy nói Thần Nghịch đã ngã xuống nhưng nguy hiểm là vẫn còn đó.

Nhìn thấy Nữ Oa như thế hiểu chuyện, Bạch Nha âm thầm gật đầu một cái, sau đó lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, thoáng cảm nhận cơ thể… à không, thoáng cảm nhận tu vi của Nữ Oa, đại khái vừa đột phá Đại La Kim Tiên trung kỳ không bao lâu.

"Cho nên ngươi mới cần tu luyện thêm nha!" Bạch Nha nhìn nàng, cười nói.

"Hừ!" Nữ Oa hừ nhẹ một cái, hiển nhiên không phục chút nào, nàng nói: "Ai cần ngươi quan tâm!"

"Vậy sao…"

"Đương nhiên!" Nữ Oa có chút đắc ý, sau đó liền nghĩ đến chuyện gì, liền hỏi: "Ngươi thật giết chết Thần Nghịch?"

"Không ta thì…"

"Ngừng!" Nữ Oa thấy hắn lại muốn kể chuyện xưa, liền mở miệng nói: "Thần Nghịch là Đại La Kim Tiên đỉnh phong, còn ngươi là Đại La Kim Tiên trung kỳ thì sao có khả năng diệt sát được hắn ta chứ?"

"Ta…ta…ta…" Bạch Nha nhất thời không biết trả lời như thế nào, không lẽ lại nói Ma Tổ La Hầu vì Tử La mới nhường cơ hội cho hắn, hay lại nói Ma Tổ La Hầu bị đau bụng nên không đánh nữa?

Vù!

Trong lúc Bạch Nha đang tìm câu trả lời cho Nữ Oa thì đột nhiên có một trận gió lạ thổi qua, cảm giác khóe mắt có chút cay, hắn xoa xoa một chút, khi mở mắt ra thì lập tức giật nảy mình.

"Đây là Bàn Cổ Điện!" Nhìn nơi đại diện đang đứng, Bạch Nha có chút khẳng định, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu hắn tiến vào nơi đây. Chỉ là hắn hơi khó hiểu tại sao mình lại đứng ở chỗ này, rõ ràng đang nói chuyện với Nữ Oa mà.

"Ngươi đã đến…" Lúc này thanh âm quen thuộc của Bàn Cổ vang lên trong đại điện.

"Đã…đã đến?" Bạch Nha khóe miệng một trận co giật, trong lòng lại nhổ nước bọt một trận, lừa quỷ nha, rõ ràng là ngươi đưa ta đến chứ ta nào muốn đến. Trong lòng nghĩ là vậy, bất quá Bạch Nha bề ngoài vẫn là bình tĩnh, gật đầu nói: "Ừm, ta đã đến"

"Biết hôm nay ta định nói gì sao?" Bàn Cổ hư ảnh hiện ra trước mắt hắn, mở miệng nói.

"Không biết" Bạch Nha lắc đầu.

"Chuyện lúc trước ngươi nghĩ thế nào?"

"Cũng được đi, bất quá thù lao quá ít"

"Thế ngươi muốn gì?"

"Ta muốn biết sự thật!"

"Sự thật gì?"

"Ngươi thật sự vẫn lạc?"

Trung Châu, Bất Chu Sơn, Bàn Cổ Điện.

Lúc này đã không còn Bạch Nha, Bàn Cổ hư ảnh đứng đó, ánh mắt trầm tư nhìn trước mặt Bàn Cổ chi Tâm, thở dài một hơi, sau đó hư ảnh cũng hắn cũng biến mắt tại chỗ.

Bàn Cổ Điện lại yên tĩnh như vẻ vốn có.

"Này, này. Ngươi không sao chứ?" Nữ Oa lấy tay vỗ lên người Bạch Nha mấy cái, ánh mắt cùng giọng nói chút lo lắng, không biết hắn bị làm sao.

Lúc này đây, Bạch Nha rốt cuộc động, vươn người một cái, hắn nói: "Không có gì, ta không sao"

"Không sao thì tốt rồi, làm ta sợ muốn chết!" Thấy hắn không có việc gì, Nữ Oa thở phù một hơi nói ra.

"Ngươi lo lắng cho ta sao?"

"Hừ! Ta mới không thèm lo lắng cho ngươi á!" Nữ Oa hừ nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi nơi xa.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.