Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong mộng cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Hỗn Thế thần kiếm – Huyết Lệ hoa

Màn đêm dần buông xuống, mọi ngóc ngách trong Tứ phủ đều được thắp sáng đèn thật kĩ càng. Đám gia nhân liên tục xì xào bàn tán với nhau về chuyện Tứ Lão Yêu Long tộc Đỗ Hành đích thân tìm đến phủ của Phạm gia để cầu khẩn Y Đế giúp cứu mạng con gái. Kẻ làm việc vặt như quét dọn sân vườn tranh thủ nói cho gã chẻ củi phụ bếp biết, rồi từ cái gã phụ bếp ấy lại truyền đến tai người gánh rau củ quả bán gần phủ. Người bán rau sau khi nghe xong lại đem chuyện kể tiếp cho những người khác, cứ thế mà chỉ trong thoáng chốc, tin tức đã nhanh chóng lan rộng ra khắp thành Diên Khánh, không ai là không biết.

Cùng lúc này, Hàn Phong đứng một mình thẫn thờ đưa mắt ngắm vườn hoa cúc tràn đầy sức sống dưới chân trong vô thức. Nỗi phiền muộn, lo lắng đan xen hiện rõ trên nét mặt chàng. Mấy gia nhân tình cờ đi ngang qua thấy vậy cũng chỉ biết nhìn theo dáng lưng chàng, giơ tay chỉ trỏ vẻ tò mò đôi chút rồi lặng lẽ rời khỏi chứ cũng không ai dám quấy rầy sự yên tĩnh đó cả. Hàn Phong mặc kệ hết những kẻ hiếu kì đang dò xét xung quanh bởi tâm trạng chàng hiện tại thật sự rất tồi tệ, tệ đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm ánh mắt của người khác nữa.

Cảm giác bất lực bao trùm khiến tim chàng đau thắt, Hàn Phong mơ hồ nhớ lại hình ảnh Đỗ Băng Nhi với gương mặt bê bết máu được Đỗ Hành bế nằm tựa đầu trên ngực rồi tới cảnh tượng Y Đế thản nhiên mạo phạm nàng để hút dịch từ dạ dày ra. Nhớ đến đây, bất giác chàng nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt trông càng lúc càng khó coi.

Giá mà chàng có bản lĩnh lớn hơn ngay từ ban đầu thì đã không phải nhìn thấy những điều không muốn nhìn, càng không phải chịu cảnh bị người ta xem thường nhưng lại chả có chút năng lực nào để phản kháng. Mím chặt môi, từ trong cổ họng Hàn Phong khổ sở gằn lên hai tiếng:

-Vô dụng!

Phạm Khánh Vân nép mình phía sau bức tường gần đó, lặng lẽ quan sát từng sự thay đổi trong cử chỉ, hành động của Hàn Phong. Nàng đã ở đấy từ rất lâu rồi, chỉ là không đủ can đảm để bước đến đứng đối diện người con trai nàng thầm thích mà an ủi tâm trạng chàng. Mi mắt Phạm Khánh Vân dần rũ xuống đượm buồn, nàng vẫn luôn âm thầm dõi theo chàng, thấu hiểu chàng tuy nhiên vẫn chưa lần nào thực sự thể hiện cho chàng biết. Trước giờ nàng cứ mãi ngập ngừng với tình cảm của chính mình.

Nàng lo sợ điều gì chứ? Một đại tiểu thư có dung mạo mĩ miều tới mức gây cho người khác thương nhớ ngay từ giây phút đầu gặp gỡ, nàng sở hữu lợi thế lớn đến nhường ấy mà lại chẳng biết tận dụng nó để giành lấy thứ vốn dĩ thuộc về bản thân sao? Nàng sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Hàn Phong hay bởi do sự yếu đuối, tự ti về cái gọi là cách biệt thân phận mà suốt bấy lâu nay luôn vây hãm trái tim nàng khiến nàng không dám mở lòng ra với bất kì ai?

Nếu gia tộc nhà nàng môn đăng hộ đối với gia tộc của Hàn Phong thì liệu rằng có giúp cho nàng thêm chút can đảm nào hay không? Tính cách giữa nàng và Hàn Phong về điểm này thật quá đỗi giống nhau, chính vì quá giống nhau nên mới khiến cả hai vô duyên, vô phận.

~ oOo ~

Mộng cảnh được tạo ra bởi pháp trận “Mộng Hồn” mà Ma tộc yểm vào Đỗ Băng Nhi có hình dạng là một rừng hoa mai anh đào vô cùng rộng lớn, cánh hoa bay trong gió phủ sắc hồng khắp nơi. Những cây hoa mai anh đào cao tầm trung mọc ngẫu nhiên xung quanh, thoạt mới nhìn qua thì giống như chẳng có quy luật nào. Tuy nhiên, thực chất nó lại là một mê cung pháp trận được ẩn giấu ngầm dưới lớp ảo ảnh rừng hoa, mục đích dùng để giam giữ kẻ nhập mộng.

Bởi thế cho nên dù bất cứ ai đi chăng nữa, chỉ cần không may bị trúng phải Mộng Hồn Đại Pháp thì có là Đỗ Hành tu vi cao cường cũng đành bó tay mà cam chịu cảnh bị trói buộc hồn phách tại nơi này. Ở đây vừa có gió mát êm dịu, vừa có hoa cỏ thơm ngát, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh tách biệt hẳn với sự phàm tục của thế gian. Nhưng trái ngược hoàn toàn với sự rực rỡ và có phần hơi “thơ mộng” ấy, bóng dáng một cô gái vì kiệt sức mà khụy xuống cùng đôi bàn tay đang run rẩy nắm chặt vào chuôi của thanh Thập Tinh Hỏa Long Kiếm đã vẽ lên một bức tranh hiện thực chứa đầy kinh hãi.

Lưỡi kiếm nhuộm đỏ từng vệt dài máu tươi nhưng xót xa hơn bởi máu ấy không phải của kẻ thù, mà xuất phát từ hàng loạt vết thương trên thân thể nàng dọc theo đôi tay mà chảy xuống. Nàng mang gương mặt chằng chịt những vết rạch dài sâu hoắm, nhiều vết rạch tàn độc đến mức lộ ra cả xương. Tuy nhiên dù vậy, ánh mắt nàng vẫn vô cùng kiên định, thậm chí không hề xen lẫn một tia buông xuôi nào. Ngay lúc này, từ trên không trung văng vẳng một điệu cười chế giễu:

-Hà hà, tiểu mỹ nữ quả đúng là có cốt cách của Long tộc. Nếu ta giết chết nàng thì thật uổng phí quá!

Đỗ Băng Nhi tay nắm chặt kiếm, gắng gượng đứng dậy. Nàng dùng toàn bộ hơi sức cuối cùng để hét to lên bằng giọng căm ghét:

-Tên hèn nhát ngươi là ai? Mau bước ra đây!

-Hà hà! Vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ? Nàng nên cảm thấy biết ơn ta vì đã kiên nhẫn giữ lại mạng sống của nàng cho tới tận bây giờ đi!

-Ngươi rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại nhắm vào ta cơ chứ?

Nói đến đây, bất chợt một cơn gió lớn kéo tới thổi tung hết những cánh hoa rơi rụng dưới đất lên, cuộn thành một quả cầu khổng lồ ngay trước mắt Đỗ Băng Nhi. Nàng nhíu mày, lập tức lùi vài bước đề phòng. Trong nháy mắt, quả cầu được tạo thành từ hàng ngàn cánh hoa mai anh đào bỗng vỡ tan ra, từ bên trong xuất hiện một nam nhân cao ráo có dung mạo anh tuấn, mặc bộ y phục màu hồng phớt nhàn nhạt, dáng vẻ kiểu rất phong lưu xuất hiện.

Trên vầng trán phía bên trái, điểm ở giữa gần lông mày của tên này có khắc một kí hiệu đặc trưng của Ma tộc, tay phải gã phe phẩy một cái quạt giấy họa tranh sơn thủy, đồng thời ngón cái đeo theo nhẫn không gian. Hơn nữa, trang phục đang mặc cũng khiến người khác dễ dàng đoán ra được xuất thân cũng như địa vị cao quý của gã.

Vừa nhìn thấy kẻ đối diện, Đỗ Băng Nhi tức khắc xuất chiêu chém một nhát về phía trước không chút nhân nhượng. Tuy nhiên, bởi phần vì nàng bị giam trong mộng cảnh khiến tu vi bản thân sụt giảm, phần khác vì kẻ địch của nàng vốn dĩ có tu vi cao hơn nên chiêu thức nàng vừa tung ra chẳng mấy chốc đã bị gã ta hóa giải một cách dễ dàng. Người nam nhân lạ mặt ấy sau khi bị nàng dùng sát chiêu nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, gã từ tốn nhếch mép trêu đùa:

-Nữ nhân ở hỏa long gia tộc ai nấy cũng đều nóng tính như vậy hết à? Hà hà, nếu lỡ tay chém chết ta thật thì nàng làm sao mà có thể biết được ta là ai cơ chứ?

Đỗ Băng Nhi nhếch môi cười khinh một cái, ngắn gọn đáp lại:

-Ma tộc. Thập Tướng Ma Quân.

Giọng cười bỡn cợt vang lên, tên nam nhân kia mở lời khen ngợi:

-Hà hà, quả là con gái của hỏa long gia chủ có khác! Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, lại còn thông minh nữa chứ. Thảo nào khiến người ta phải nảy sinh lòng đố kị, ganh ghét đến như thế.

-Ngươi nói kẻ muốn hãm hại ta là ai cơ?

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.