Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lập lời thề

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

Hỗn Thế thần kiếm – Huyết Lệ hoa

Hoa Vô Tư ngừng cười, nghiêng đầu sang một bên:

-Hả?

-Một người đang nguy kịch nhưng tại sao thái độ của ngài vẫn cứ thản nhiên vậy chứ? Nếu Đỗ Băng Nhi chết, Phạm gia và cả thành Diên Khánh đều sẽ bị liên lụy vì ngài!

Hắn im lặng, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Phạm Khánh Vân lúc lâu rồi nói:

-Đỗ Hành không gấp thì nha đầu ngươi gấp cái gì?

-Đỗ gia chủ không hối thúc ngài thì ngài vẫn sẽ tiếp tục bình thản như hiện tại sao? Ngài định để mặc cho bệnh nhân của mình phải chịu đủ hết mọi loại đau đớn thì mới bắt đầu cứu người chăng?

Hoa Vô Tư đuối lí, nội tâm hắn dù đang rất bực tức nhưng không có cách đáp trả lại bèn chuyển hướng công kích qua Hàn Phong:

-Được thôi! Muốn ta ngay lập tức cứu nha đầu kia thì tên đẹp mã ngươi cũng góp chút sức đi chớ hả?

-Hàn Phong thật sự không hiểu ý của Y Đế. Nhưng nếu có thể giúp được gì thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Hít hơi thật sâu, Hoa Vô Tư nói dõng dạc từng chữ một:

-Ta muốn ngươi thề rằng cả đời này ngươi sẽ không bao giờ lấy Đỗ Băng Nhi làm vợ!

Sắc mặt Hàn Phong lập tức thay đổi, chàng chẳng tài nào tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe thấy. Tâm trạng bỗng nhiên rối bời, chàng thắc mắc hỏi:

-Y... Y Đế muốn ta thề như vậy để làm gì chứ?

-Muốn cứu người thì cũng nên có sự đánh đổi mà, Đỗ Hành cũng chấp nhận đổi bộ giáp và chiếc nhẫn để cứu con gái rồi, giờ tới lượt ngươi!

Hàn Phong nắm chặt lòng bàn tay, điều kiện mà Hoa Vô Tư đưa ra ngay tức khắc đánh thẳng vào yếu điểm trong tim chàng bởi cả đời chàng nỗ lực phấn đấu cũng chỉ vì một mục đích duy nhất thôi. Nếu mục đích sống duy nhất này cũng bị lấy mất thì chàng chẳng còn lại gì nữa. Đương lúc tình hình đang căng thẳng thì Phạm Khánh Vân lên tiếng can ngăn:

-Y Đế! Ngài ép buộc huynh ấy thề như vậy có ích lợi gì cho ngài đâu?

-Nha đầu ngươi suy nghĩ chả thấu đáo chút nào cả! Ta bắt hắn thề chớ có bắt hắn phải giữ lời thề đâu? – Hoa Vô Tư ung dung trả lời lươn lẹo.

Phạm Khánh Vân gấp gáp:

-Hàn Phong huynh ấy là chính nhân quân tử, làm sao có thể lập lời thề rồi lại nuốt lời được chứ? Ngài rõ ràng là đang ép huynh ấy vào đường cùng!

-Lời nha đầu ngươi vừa nói mới đúng là thứ khiến tên đẹp mã này rơi vào đường cùng đấy! Có ai bắt hắn phải làm quân tử không? Muốn ta cứu người mà chút việc nhỏ này cũng không thực hiện được, vô dụng như thế thì còn học đòi làm quân tử à? Lúc trước tới Phạm gia từ hôn khí thế trông cũng hùng hồn lắm mà sao bây giờ gặp chút thiệt thòi lại phải đắn đo vậy chớ?

-Như vậy ngài có thu lại lợi lộc gì đâu?

Hắn gân cổ cãi:

-Nha đầu ngươi chẳng phải vì bị tên đẹp mã này thẳng thừng từ hôn mà buồn rầu suốt mấy ngày trời sao? Bây giờ chính là lúc khiến cho kẻ làm ngươi đau lòng phải đau lòng giống ngươi vậy, bổn Y Đế là đang giúp lấy lại mặt mũi cho ngươi và cho Phạm gia đó!

Sự im lặng bao trùm lên bầu không khí xung quanh, chẳng ai mở lời đáp lại Hoa Vô Tư nữa. Hàn Phong cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân khiến vị Y Đế này luôn một mực gây khó dễ chàng. Mọi sự chú ý lúc bấy giờ đều tập trung lên người chàng, ngoài Phạm Khánh Vân ra thì không còn ai lên tiếng nói giúp cho chàng cả. Thậm chí Đỗ Hành cũng chẳng hề thay đổi sắc mặt trước điều kiện vô lý của Hoa Vô Tư. Ánh mắt ông ta nhìn vào chàng tựa như một lời ngầm yêu cầu: “Hãy mau chóng đồng ý”. Đứng trước thân phận của kẻ tự nhận là đệ tử Y Thánh, hơn nữa hắn còn sở hữu bảo dược thần cấp duy nhất có thể cứu được Đỗ Băng Nhi thì tất cả ý nghĩ phản kháng của chàng hiện tại đều trở nên vô nghĩa.

Hàn Phong khẽ ngắm gương mặt của người chàng thầm thương thêm chút ít, đôi tay nắm chặt lấy dũng khí dẫu cho tâm trí còn đang lưỡng lự. Chưa bao giờ chàng nhận ra bản thân thấp bé và cô độc đến thế. Chàng chầm chậm đưa năm ngón tay lên cao, lập lời thề:

-Hôm nay Hàn Phong xin thề rằng chỉ cần Y Đế cứu được Đỗ Băng Nhi thì cả đời này ta sẽ không bao giờ cưới tỷ ấy làm vợ nữa!

Hoa Vô Tư bật cười:

-Khặc khặc, đúng là khí chất của bậc đại quân tử nhỉ?

Phạm Khánh Vân cắn chặt môi kiềm lại giọt nước đang rưng rưng trên khóe mắt, nàng cảm thấy bất bình thay cho Hàn Phong bởi lẽ nàng hiểu rõ cảm giác ấy bao nhiêu thì càng đau lòng bấy nhiêu: “Tại sao lại đối xử với chàng ấy như vậy?”

Làm xong một việc mà bản thân những tưởng là tốt đẹp, Hoa Vô Tư liền quay mặt qua Phạm Khánh Vân hồ hởi kể công:

-Ê, nha đầu ngươi có thấy vui không hả? Sau này ngươi vẫn còn cơ hội để tiếp tục theo đuổi tên đẹp mã đó rồi hen!

Nàng lập tức ném ánh nhìn đầy phẫn uất vào hắn:

-Ta đâu có nhờ ngài?

Dứt câu, Phạm Khánh Vân nhanh chóng xoay người rời đi, bỏ mặc Hoa Vô Tư đứng ngây người như tượng, hắn tự hỏi:

“Ủa??? Thái độ kiểu gì vậy? Ông đây đã ra mặt giúp rồi còn... chậc, cố bù đắp cho mà nha đầu ngươi chả thèm trân trọng luôn à? Tại sao vẫn chưa hài lòng cơ chớ? Ta đang làm người tốt mà?”

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.