Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viêm Long trên mái nhà

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

Hỗn Thế thần kiếm – Huyết Lệ hoa

Chấn động được tạo ra bởi sức mạnh của Viêm Long tuy rằng có thể khiến cả thành Diên Khánh bị một phen kinh ngạc, thế mà lạ thay, tại nhà bếp Tứ phủ lúc bấy giờ thì mọi chuyện lại cứ nghiễm nhiên như không.

Loay hoay hồi lâu chuẩn bị, một người đàn ông có tướng người đầy đặn cùng gương mặt khá tròn trịa cẩn thận bưng đĩa bánh đúc nóng hổi đang tỏa hương thơm phức bày ra ngay ngắn trên mặt bàn. Hoa Vô Tư hít một hơi thật sâu rồi ung dung cắm phập đôi đũa vào từng cục bánh, thong thả đưa vào miệng thưởng thức hương vị mát, mịn của món ăn làm từ bột gạo vô cùng đặc biệt này. Cảm nhận vị ngon dần lan tỏa rộng khắp lưỡi, hắn gật gù khen:

-Tốt lắm! Ngon hơn những lần trước nhiều!

Tên Thành Trung đứng ngay bên cạnh liền nhân cơ hội kể công:

-Dạ bẩm Y Đế, đây là Trương Phúc, chủ tiệm bán bánh đúc nổi tiếng trong thành với hơn chục năm kinh nghiệm mà thuộc hạ đã mất rất nhiều công sức mới tìm được đấy ạ!

Hoa Vô Tư chẳng thèm đáp lại, hắn chăm chú ăn ngon lành kiểu như chưa từng nghe thấy gì. Tên Thành Trung vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nịnh nọt lấy lòng:

-Quả nhiên dáng vẻ của Y Đế mỗi khi ăn đều toát lên khí chất phi phàm ạ! Cả cách ăn cũng thật đặc biệt!

Nghe vậy, Hoa Vô Tư liền cố ý nhai nhồm nhoàm theo cách thô tục nhất, hỏi:

-Ngươi nói thật chớ?

-Dạ đương nhiên ạ! Phong thái của Y Đế thật sự khiến người người ngưỡng mộ, đến cả gia chủ lúc ăn cũng…

Chưa kịp lải nhải hết câu thì một tiếng “Rầm” rõ to phát ra ở bên ngoài sân vườn khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Trên mái nhà của Tứ phủ bất ngờ vang lên tiếng động lớn, lát sau có vài miếng ngói rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Gia nhân trong phủ nghe thấy động tĩnh liền vội chạy đến xem tình hình thì chợt phát hiện một con rồng khổng lồ đang chễm chệ đứng trên mái nhà cùng với tấm thân rực lửa. Cảnh tượng này khiến ai nấy chứng kiến đều giật mình kinh hãi, cả thảy người sợ sệt, quýnh quáng không biết nên xử lý ra sao:

-Quản... quản gia! Mau bẩm báo cho quản gia!

Tiếng xôn xao làm tên Thành Trung tò mò, gã quay qua nhìn ra ngoài cửa thì lập tức bị hình dạng của Viêm Long dọa cho hoảng hồn phải chui xuống trốn dưới gầm bàn, tay chân run bần bật. Trương Phúc đứng gần đó cũng trợn tròn mắt, mặt mày tái xanh chả còn chút máu nào, luống cuống chỉ tay về phía mái nhà đối diện, lắp bắp:

-Y… Y Đế… có… có…

Nuốt ực xuống một cái trông chẳng còn ngon lành gì, Hoa Vô Tư hơi nhướng mày trái, nhếch môi chửi thầm:

-Khỉ thật! Ban đầu cứ tưởng là chỉ bay ngang qua thôi ai ngờ lại đáp ngay xuống chỗ này chớ? Trời đánh tránh bữa ăn, tiên sư chúng nó!

Đứng phắt dậy, Hoa Vô Tư quăng mạnh đôi đũa xuống bàn sau đó xoay người đi một mạch ra ngoài. Trương Phúc sợ quá không dám đi theo, chỉ biết cúi người xuống hỏi tên Thành Trung:

-Giờ... giờ làm sao nữa ạ?

Tên Thành Trung mếu máo:

-Ngươi... ngươi hỏi ta... thì... thì ta biết hỏi ai?

~ oOo ~

Tình hình ở sân vườn Tứ phủ hiện tại khá hỗn loạn, mấy chục gia nhân trong phủ đều tập trung đứng xung quanh sân hướng mắt nhìn lên con rồng to lớn đang thượng trên mái nhà. Đã một khoảng thời gian trôi qua nhưng người đứng trên lưng rồng vẫn chưa chịu đi xuống. Tuy nhiên hầu hết đều không ai đủ can đảm để đích thân đứng ra tiếp chuyện, thậm chí ngay cả quản gia của phủ cũng chẳng thể che giấu được nỗi lo sợ trên gương mặt. Ông ta e ngại quay sang dặn dò gia nhân:

-Là Tứ Lão Yêu Đỗ Hành! Mau cho người đi bẩm báo với gia chủ!

Vài phút sau, sự chờ đợi khiến trong lòng Hàn Phong cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết, chàng mở lời hỏi:

-Đỗ gia chủ! Thời gian gấp rút vậy tại sao ngài vẫn không có hành động gì ạ?

Đỗ Hành đảo mắt nhìn quanh đám đông gia nhân bên dưới, nét mặt trầm tư:

-Ngươi không thấy lạ sao?

-Lạ? Lạ điều gì ạ?

-Viêm Long vốn là Linh Thú Thượng Cổ, bất cứ nơi nào nó đi qua đều để lại chấn động kinh người! Bên ngoài thành khi nãy bị sức mạnh của Viêm Long làm cho rối tung lên bao nhiêu thì tại sao trong Tứ phủ này lại bình yên đến vậy chứ hả?

-Chuyện này...

Bất chợt Đỗ Hành nở nụ cười ẩn ý:

-Y Đế!? Cũng đáng để mong đợi lắm!

Từ phía cửa lớn xuất hiện dáng người vội vã bước vào, vỗn dĩ Phạm Tĩnh đang ở tây thành nhưng ngay khi biết tin liền tức tốc trở về phủ. Vừa thoáng thấy Phạm Tĩnh, Đỗ Hành lập tức phi thân xuống nhẹ bỗng dù cho đang bế Đỗ Băng Nhi trên tay. Bá khí ông ta toát ra khiến tất cả gia nhân đều dè chừng mà lùi lại, chỉ riêng Phạm Tĩnh vẫn giữ nguyên thái độ mà tiến tới đứng đối diện Đỗ Hành, thắc mắc hỏi:

-Đỗ gia chủ! Chẳng hay hôm nay ngài có việc gì mà phải cất công tìm tới tận đây vậy?

-Phạm gia chủ! Ta đến để gặp kẻ tự nhận là tam đệ tử của Y Thánh.

Lúc này Hàn Phong cũng phi người từ lưng Viêm Long xuống dưới sân. Chàng đưa tay hành lễ với Phạm Tĩnh, giải thích:

-Phạm gia chủ! Đại tiểu thư của Đỗ gia đang bị trúng phải Mộng Hồn Đại Pháp của Ma tộc. Vì thế nên hôm nay ngài ấy mới vội vã từ Thiên Long thành tìm đến Tứ phủ để nhờ Y Đế chữa trị.

Phạm Tĩnh liếc mắt nhìn sơ qua những vết thương hằn sâu trên gương mặt của người nữ nhân đang được Đỗ Hành bế trên tay xong đoán ra vấn đề, quay qua hỏi gia nhân trong phủ:

-Y Đế hiện tại đang ở đâu?

Nghe thấy vậy, quản gia mới lật đật từ trong đám đông gia nhân bước ra, cung kính cúi người hành lễ, đáp lại:

-Bẩm gia chủ! Y Đế từ trưa tới giờ vẫn luôn ở trong nhà bếp ạ!

-Mau cho mời Y Đế tới đây!

Đương lúc quản gia vừa định trả lời thì bị câu mắng của Hoa Vô Tư cắt ngang:

-Rồng nhà ai nuôi mà vô văn hóa quá vậy? Cái sân rộng, to chà bá như vầy lại không chịu đáp mà cứ phải đáp trên mái nhà thế chớ? Thật chả có chút phép tắc nào cả!

Đỗ Hành chăm chú quan sát người thiếu niên trẻ tuổi đang tiến lại gần bằng ánh mắt thích thú:

-Ngươi là kẻ tự xưng Y Đế sao?

-Đúng vậy! Ta là Y Đế! Còn ngươi là chủ của con rồng kia à?

Bất giác mấy gia nhân đứng xung quanh đều toát mồ hôi hột trước cái thái độ chả có chút kiêng nể nào của Hoa Vô Tư khi nói chuyện với Đỗ Hành. Trong lòng bọn họ đều dấy lên một nỗi sợ vô hình đối với tính mạng của bản thân nhưng lại chẳng dám lên tiếng. Đâu phải tự nhiên mà ai nấy cũng đều sợ Đỗ Hành như sợ cọp, bởi ngoài tiếng tăm lừng lẫy ra thì tai tiếng về sự tàn bạo cũng không hề thua kém. Người chết dưới tay Đỗ Hành do trót làm phật ý ông ta suốt bao năm nay đã nhiều đến mức chẳng còn đếm nổi nữa.

Ngay cả Hàn Phong cũng nhận thấy lo lắng thay cho Hoa Vô Tư, bèn nói đỡ cho hắn:

-Đỗ gia chủ! Y Đế trước nay nói chuyện luôn thoải mái không dè dặt, mong ngài đừng...

-Tự tin thật! – Đỗ Hành đột ngột lên tiếng – Phải, ta chính là chủ nhân của Viêm Long, con rồng vừa bị ngươi mắng đấy!

Hoa Vô Tư bật cười:

-À, khặc khặc, ngại quá! Ta cũng không có ý mắng gì ngươi đâu nhưng lần sau hãy nhớ dạy lại con rồng này đậu đúng nơi đúng chỗ, đừng có khoa trương mà đạp lên mái nhà người khác như vậy! Ngươi nói xem có phải không?

Quản gia khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi ướt đẫm sau gáy. Đến Phạm Tĩnh cũng không thể tiếp tục để mặc cho cái tên thiếu niên tự xưng “Y Đế” này gây họa thêm nên liền nhanh chóng thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện:

-Y Đế! Hiện tại con gái của Đỗ gia chủ đang cần được chữa trị! Ngài có thể xem qua tình hình!

-Xem gì nữa chớ! Nha đầu này sắp chết rồi!

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.