Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão già bỏ chạy.

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Vừa nói hết câu thì lão bất ngờ ho sặc sụa, từng ngụm máu lớn từ trong miệng văng ra tứ tung. Hoa Vô Tư chậm rãi bước lại gần, chống nạnh đứng đối diện hai kẻ khốn khổ, hắn chưng ra bộ mặt chứa đầy thái độ thách thức. Thạch yêu khó nhọc ngồi dậy, khụy một gối, tay trái nặng nề chống xuống đất giữ thăng bằng, tay phải cầm chặt Thiết Rìu, nghi ngại hỏi:

- Ngươi là ai? Sao lại đánh lén bọn ta?

- Đòn đánh khi nãy rõ ràng là trực diện ngay trước mắt, hoàn toàn có thể nhìn thấy. Chẳng qua do tu vi quá yếu kém nên mới không tránh được thôi, còn dám bảo ta đánh lén? – Hắn ngang ngược.

Lão già tu chân gắng gượng đứng dậy, vừa thở dốc vừa mắng:

- Tên vô lại nhà ngươi rốt cuộc từ cái xó nào chui ra vậy hả? Không phải lão đây lợi hại thì suýt chút nữa đã chết dưới tay ngươi rồi. Nếu có thù oán gì với ta cứ nói thẳng ra, hôm nay giải quyết sòng phẳng luôn một thể!

Hoa Vô Tư nhếch môi cười khẩy:

- Khặc khặc, thù oán thì không có, chỉ là thấy chướng mắt thôi.

- Chướng mắt?

- Yêu Thú Sơn Lâm là của riêng nhà các ngươi à? Hay cảm thấy yêu thú quanh đây quá hiền lành, thiện lương nên muốn làm mưa gió gì cũng được? Ồn ào đến mức khiến ta không thể ngủ được một giấc ngon lành!

Nghe xong, lão già tu chân liền nhổ một bãi dưới đất, lớn giọng mắng:

- Khốn kiếp thật! Chỉ vì ngươi không ngủ được mà đã ra tay đánh người á? Cái lí lẽ gì đây?

Hoa Vô Tư khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào cái gã có ngoại hình vừa lùn vừa xấu lại còn béo đang đứng đối diện, nhướng mày:

- Cũng khí thế quá nhỉ? Tu vi rõ ràng đã ở trong mức cao nhất của cửu tinh mà vẫn chịu tốn thời gian để chơi đùa cùng với tên tiểu yêu tu luyện chưa đến nơi đến chốn này. Hơn thế nữa còn phá nát cả cánh rừng, nếu ta không ra tay thì hai người các ngươi định làm loạn đến bao giờ?

- Sao ngươi... ngươi nhìn ra tu vi của ta á? – Lão ngạc nhiên hỏi.

Thạch yêu mở to hai mắt, lên tiếng cắt ngang:

- Lão già thối! Ngươi là cửu tinh cường giả? Vậy hà cớ gì còn đi lừa gạt viên nội đan Ngưu Thú ba trăm năm của ta chứ?

- Lừa gạt gì mà lừa gạt? Vốn giao kèo từ trước, đó là tiền công của ta. – Lão gân cổ lên cãi.

Thạch yêu tức giận đứng phắt dậy, quát:

- Nhân loại sao lại có kẻ thối tha, lật lọng đến thế chứ? Hôm nay ta quyết liều mạng với ngươi!

~ oOo ~

Dứt lời, Thạch yêu nghiến chặt răng, giơ rìu lên định chém thẳng một nhát vào lão già tu chân bất lương kia nhưng bất chợt Thiết Rìu lại bị tuột khỏi tay mà rớt xuống. Người cậu ta đột nhiên trở nên nặng trĩu, chân run rẩy càng lúc càng không thể trụ vững, để rồi cái tấm thân vạm vỡ cao lớn ấy chỉ trong nháy mắt đã quỳ gối hoàn toàn xuống nền đất. Có thứ gì đó đang ghì chặt lên vai trái của cậu, khiến cả cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, tựa như bị ngàn, vạn cân giáng xuống cùng lúc.

Thạch yêu khổ sở quay mặt nhìn sang kẻ đứng kế bên mình, mồ hôi bắt đầu lăn dài trên má để lại từng vệt rõ rệt. Sâu trong thâm tâm cậu lập tức cảm thấy sợ hãi khi chỉ bằng một ngón tay thôi mà đã có thể dễ dàng vô hiệu hóa toàn bộ mọi hoạt động của cậu đến mức khó tin, đây là sự áp đảo tuyệt đối. Ánh mắt Hoa Vô Tư lúc bấy giờ lóe lên tia sắt lạnh, con ngươi nhuốm màu đỏ thẫm như máu, trông rất đáng sợ. Hắn gằn giọng, đe dọa:

- Ta cảnh cáo lần cuối, nếu còn tiếp tục làm loạn thì đừng trách!

Thấy vậy, lão già tu chân liền thu lại cái dáng vẻ hùng hổ ban nãy của mình, làm bộ lấy tay phủi phủi y phục, hạ giọng xuống nói:

- Ta không làm loạn nữa, vốn dĩ ban đầu ta cũng đâu có muốn làm loạn chứ! Chuyện này xem như kết thúc tại đây, huề cả làng, không ai nợ ai, ai về nhà nấy, thê tử ai người nấy lo. Vậy ha!

Ngay lập tức, lão hất mạnh tay áo, dẫm chân xuống đất một cái rồi phóng vút lên, đạp gió mà đi mất hút. Thạch yêu có ý định đuổi theo, nhưng lại bị ngón tay của Hoa Vô Tư giữ lại:

- Là cửu tinh cường giả đấy! Chẳng qua là hắn đang đùa với ngươi thôi, chỉ cần nghiêm túc thêm chút thì ngươi chẳng còn mạng để mà truy đuổi nữa đâu.

Đợi khi lão già tu chân lúc nãy rời đi được một lúc, Hoa Vô Tư mới bỏ ngón tay khỏi vai của Thạch yêu. Thở ra một hơi nặng nề, Thạch yêu đưa tay lên ôm chặt ngực ho dữ dội, gục xuống, thổ huyết. Hắn lắc đầu, nói tiếp câu:

- Huống hồ còn bị trọng thương. Tu vi của ngươi đúng là phế thật!

Thạch yêu nắm chặt lòng bàn tay lại, giọng đầy oán trách:

- Dù có ngu ngốc thì ta vẫn phải lấy lại nội đan Ngưu Thú, ngươi chỉ là kẻ qua đường, sao lại ngăn cản ta chứ?

- Tại các ngươi quá ồn ào đó!

- Bây giờ hắn chạy mất rồi, làm sao mà tìm đây? Một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa...

Thạch yêu nói giọng run run như sắp khóc, mặt cậu ta gắn chặt dưới nền đất, vẻ bất lực:

- Ta... muốn gặp lại nàng ấy thôi mà!

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử ~

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.