Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Phi.

Tiểu thuyết gốc · 1373 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Sáng hôm sau chợt xuất hiện một đoàn mười mấy cường giả mặc lam phục đứng ngán trước cửa lớn Tứ Phủ. Dẫn đầu là bốn nam nhân cưỡi kị thú cấp cao, ngoại hình đạo mạo, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ tỏ ra rất phô trương thanh thế. Đặc biệt trên ngực trái mỗi người đều có thêu một biểu tượng hình phượng hoàng tung cánh tinh xảo, vừa nhìn qua đã biết ngay xuất thân đến từ băng phượng Tiêu gia, không thể nhầm lẫn đi đâu được. Đáng chú ý nhất trong cả bốn người họ là vị công tử mang trang phục có thiết kế vô cùng cầu kỳ, tay trái cầm hai viên Hắc Long Châu, ngón cái tay phải đeo nhẫn Hoàng Kim, giắt theo sau lưng cây quạt Vũ Phiến bậc cửu tinh, toát lên phong thái của đại thiếu gia con nhà giàu chính hiệu!

Buông dây cương, lập tức một cường giả hộ vệ đứng bên cạnh liền quỳ sụp xuống, hai tay chống đất tạo thành “bậc đỡ” cho vị công tử kia bước xuống. Ba người còn lại cũng xuống khỏi lưng kị thú, một người trong số đó tiến lại gần vị công tử đang đứng ung dung phe phẩy quạt Vũ Phiến ngắm nhìn kiến trúc của Tứ Phủ, nói:

- Đại ca! Theo tin tức thu được thì hôm qua Hàn Phong đã đến để yêu cầu từ hôn đúng như những gì chúng ta dự tính. Hơn nữa, Phạm Tĩnh cũng đã đồng ý rồi.

Vị công tử kia vẫn không rời mắt khỏi Tứ Phủ, cười đáp lại:

- He he, Tiêu Hầu, ngươi xem đi, phủ này thiết kế cũng thật đẹp mắt, nhưng có điều hơi nhỏ, chẳng bằng được Nhất Phủ tại Thiên Phượng thành. Vợ của Tiêu Phi ta sao lại phải ở trong cái xó này chứ? Thiệt thòi cho nàng ấy quá, đúng không?

Tiêu Hầu quay mặt ra nhìn mấy cái rương lớn mạ vàng sáng loáng mà đám cường giả đang khiên phía sau, tấm tắc khen:

- Sính lễ mà đại ca đích thân chuẩn bị cho chị dâu thật khiến người khác ghen tỵ, chỉ mong lần này tên Phạm Tĩnh kia sẽ biết điều hơn những lần trước!

Tiêu Phi cười khinh một cái:

- Hứ, đến Long tộc cũng không đu bám được thì lấy tư cách gì để làm giá chứ? Mấy lão già bất tài vô dụng, nếu không phải vì nể mặt Khánh Vân, ta rảnh mà dây dưa với đám rác rưởi bọn chúng sao? Hôm nay bất ngờ tới là để xem thử thái độ đãi khách của Phạm gia như thế nào đây! Tiêu Vấn, Tiêu Vũ!

- Dạ! – Hai người còn lại đồng loạt trả lời, Tiêu Vũ lên tiếng hỏi – Phi huynh cần bọn ta giúp gì?

Ánh mắt Tiêu Phi lúc này chợt lóe lên tia thích thú:

- Chỉnh lại quần áo của các ngươi, cùng ta đưa sính lễ cho nhà vợ nào!

~ oOo ~

Tiêu Phi giơ tay ra hiệu, hai cường giả bát tinh ở đằng sau nhanh chóng tiến lên phía trước, đưa tay đập mạnh vào cửa lớn của Tứ Phủ.

“Rầm rầm rầm!!!”

Từng tiếng đập vang lên nghe rất inh tai. Cửa lớn lập tức mở ra, một gia nhân từ bên trong xuất hiện, mắng:

- Mới sáng sớm mà tên điên nào làm ồn ào thế hả?

Đang mắng khí thế thì bỗng dưng giọng điệu của người gia nhân trở nên nhỏ dần, nhỏ dần ngay khi vừa trông thấy bộ mặt dữ dằn của hai kẻ to cao lạ hoắc đứng đối diện, chuyển sang lắp bắp:

- Các... các ngươi là ai?

Một vị công tử có diện mạo sáng sủa, da trắng, mũi cao, môi mỏng, tóc búi gọn gàng trên đỉnh đầu bước đến, mỉm cười:

- Còn không nhận ra cơ à?

Người gia nhân tròn xoe mắt nhìn cây quạt màu xanh lam có khắc hai chữ “Vũ Phiến” trên tay công tử kia đang cầm liền đoán được ngay thân phận, tức khắc chạy vội vào trong thông báo. Tiêu Phi bật cười lớn, ra hiệu tiếp cho hai tên cường giả bát tinh đẩy cửa, mở đường cho hắn đi, đồng thời toàn bộ mười mấy cường giả hộ tống phía sau cứ vậy mà tự tiện xông thẳng vào Tứ phủ, chẳng chút nể mặt.

Phạm Tĩnh nhận được tin báo thì lập tức rời đi ngay, chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp đón những vị khách không mời. Dọc theo con đường dẫn từ cửa lớn tới sân trước, đám mười mấy cường giả của Tiêu gia đứng thẳng thành hàng nghiêm chỉnh, khiêng theo tổng cộng năm cái rương lớn màu vàng óng ánh với họa tiết bắt mắt. Phạm Tĩnh nhìn cái cảnh tượng bọn người Tiêu gia phô trương thế lực ở ngay trong phủ nhà họ Phạm mà nắm chặt lòng bàn tay, nội tâm ông ta đang phải rất cố gắng để kìm nén cơn giận dữ tột độ. Tiêu Phi lúc này vẫn đứng phe phẩy quạt, thư thái đảo mắt ngắm khắp xung quanh, chợt thoáng thấy Phạm Tĩnh, hắn bèn hành lễ, mở lời chào hỏi:

- Cha vợ! Buổi sáng tốt lành!

Phạm Tĩnh chau mày:

- Tiêu Phi, ngươi đến đây làm gì?

- Con rể hôm nay xin phép đến để ra mắt người, cũng như đưa vợ con về Thiên Phượng thành ạ!

Vẻ mặt của Phạm Tĩnh trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng đáp:

- Ta chưa từng nói là sẽ gả Khánh Vân cho ngươi! Mong ngươi nên biết tự trọng!

Tiêu Phi vẫn cố tình tỏ ra không hiểu:

- À, à, lỗi của con, lỗi của con! Phải là vợ tương lai mới đúng! He he. Dù gì sớm hay muộn thì Khánh Vân cũng sẽ gả cho con thôi nên con đến xin phép người trước.

Mắt trái Phạm Tĩnh giật mạnh trước thái độ thiếu đứng đắn của Tiêu Phi, ông ta đột nhiên trầm giọng xuống, cảnh cáo:

- Nếu còn chút liêm sỉ thì mau quay về đi! Phạm gia ta tuyệt đối không thỏa hiệp với Tiêu gia. Đừng ép ta phải đích thân đuổi ngươi ra ngoài!

Tiêu Hầu đứng bên cạnh nghe vậy liền lên tiếng thách thức:

- Được đại ca ta nhìn trúng chính là phúc phận của Khánh Vân, Phạm Tĩnh ngươi đừng có thấy đại ca nhường nhịn thì được nước làm tới!

Sự điềm đạm thường thấy của Phạm Tĩnh bỗng chốc biến mất sạch sẽ, hỏa khí trong người ông ta tuông trào mạnh mẽ, đỏ rực cả một khu. Hơi lửa nóng khiến Tiêu Phi dè chừng lùi lại, hắn cầm chắc cây quạt Vũ Phiến trên tay thủ thế, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào:

- Phạm Tĩnh! Ta kính ông nên mới gọi ông hai tiếng “cha vợ”, đừng có mà không biết điều như vậy! Phạm gia giờ chẳng còn chỗ dựa, yếu thế ra sao thì ông tự rõ hơn ai hết, còn cố chứng tỏ cái gì chứ hả?

Tiêu Vấn, Tiêu Vũ ở đằng sau cũng nói xen vào:

- Tiêu gia hiện tại đứng đầu Phượng tộc, làm chủ cả một phương, oai phong tới cỡ nào!? Gả cho Phi huynh thì được hưởng vinh hoa, phú quý cả đời không hết!

- Còn chống cự nữa thì đừng trách bọn ta không khách khí!

Đột nhiên, Tiêu Phi thả lỏng người, trong ánh mắt chẳng còn đọng lại chút chiến ý nào nữa. Hắn chăm chú nhìn vào dáng hình người thiếu nữ có đôi môi đỏ mọng cùng mái tóc dài thắt bím tới ngang eo đang vội vàng từ xa chạy đến. Những tia nắng ban mai chiếu rọi trên gương mặt Phạm Khánh Vân lúc bấy giờ càng làm ánh lên vẻ xinh đẹp đầy mị lực, sự xuất hiện của nàng tức thì xóa tan hết mọi căng thẳng hiện hữu giữa hai bên:

- Tiêu Phi! Ngươi mau dừng tay!

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.