Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hối hận!

Tiểu thuyết gốc · 1067 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Tại sân vườn trồng những bông hoa cúc vốn đã chuyển sang màu nâu sẫm vì khô héo, giữa đêm tối thấp thoáng dáng người cao ráo, hai tay chống nạnh đi qua đi lại trông có vẻ đang đắn đo, lưỡng lự một điều gì rất khó khăn. Đột nhiên hắn dừng lại, ngẩn mặt lên nhìn trời rồi than vãn:

- Làm người tốt chẳng hề dễ chút nào cả!

“Ông lão mặc bộ bạch y tao nhã bước đến gần cậu nhóc đang cau có ngồi dưới đất, cười đôn hậu:

- Có chuyện gì sao?

Cậu nhóc liền giơ một nhành hoa sớm đã rũ xuống chẳng còn chút sức sống ra trước mặt, phàn nàn:

- Hoa cỏ ở đây dường như không thích ta thì phải? Mỗi lần ta chạm vào thì chúng nó lại trông như thế này!

Ông lão bật cười:

- Ha ha, trong lòng ngươi thấy khó chịu là vì điều đó à?

- Khó chịu gì chứ? Ta mà lại để bụng mấy thứ nhỏ nhặt như vậy sao? Đâu rảnh!

Ông lão không đáp, ung dung chắp tay sau lưng nhìn chăm chú đứa trẻ đang loay hoay trồng lại nhành hoa xuống đất bằng ánh mắt thích thú. Sau khi lấp đất xong xuôi mà hoa vẫn không tươi xanh trở lại như lúc ban đầu, gương mặt nhóc ấy có chút buồn bã.

Ông lão vẫn không nói gì, cho đến khi cậu nhóc chợt mở miệng hỏi:

- Ê, chân thân của ta mang tà khí nên mới khiến sinh vật sống không thể tồn tại được, cũng cho hợp lý đi! Nhưng ta bây giờ đã ở dạng phân thân rồi mà tại sao mỗi khi chạm vào hoa cỏ thì nó lại khô héo hết vậy?

- Vẫn còn có thể cứu được mà!

- Lão đừng thương hại an ủi ta nữa! Cứu kiểu gì chớ?

- Cứu bằng chính bản thân ngươi!

Cậu nhóc đứng phắt dậy, tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn vào ông lão:

- Có thể thật á? Vậy ta phải làm sao?

- Nghịch thiên.

- Nghịch thiên???

Ông lão nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn dính đầy bụi đất của đứa trẻ, cẩn thận dùng vạt áo lau sạch.

- Này! Lão định làm gì thế?

- Giúp ngươi cứu bông hoa này!

Sau khi đã lau sạch sẽ, bỗng nhiên ông lão dùng ngón tay của mình cắt ngang qua ngón trỏ của cậu nhóc một vết thật sâu. Giật mình thụt tay lại, cậu nhóc tức giận quát:

- Lão già thúi!!! Chơi kì vậy?

Máu từ ngón tay chảy ra từng giọt đỏ thẫm nhỏ xuống nền đất. Tà khí cũng từ đó bốc lên khiến hoa cỏ xung quanh nhanh chóng héo tàn. Ông lão giải thích:

- Máu của ngươi có thể là thứ tước đoạt sinh mệnh của chúng nhưng cũng có thể khiến cho chúng được thêm một lần nữa tái sinh lại giữa đất trời.

- Máu của ta á?

- Nhưng phải có sự đánh đổi, ngươi chấp nhận không?

- Đánh đổi?

- Tỏa Huyết Nghịch Thiên là bí thuật dùng máu của cơ thể nghịch lại tạo hóa mà trời sắp đặt. Ngươi sinh ra vốn dĩ là thiên địch đối với tất cả sự sống trên Hỗn Mang này, vậy, ngươi có muốn trái lại số phận ấy không?

- Ta là... thiên... địch của cái gì cơ?

Ông lão cúi người xuống nhìn vào mắt của Hoa Vô Tư một cách dịu dàng:

- Ngươi có chấp nhận phải trả giá, thậm chí là mạng sống của bản thân chỉ để cứu bông hoa đó hay không?

Cậu nhóc chớp chớp mắt:

- Cứu mỗi bông hoa mà cần phải đánh đổi mạng sống á? – Suy nghĩ một lúc, cậu nhóc nói tiếp – Nhưng cũng có sao đâu, chết mạng này ta lại tạo ra phân thân mới thôi, đơn giản. Lão dạy cho ta cái bí thuật Tỏa… Nghịch gì đó đi!

Ông lão thích chí khen ngợi:

- Thật là một đứa trẻ ngoan!”

~ oOo ~

Từng dòng kí ức những ngày xưa cũ cứ ùa về trong tâm trí của Hoa Vô Tư khiến hắn lắc đầu chán nản:

- Ngoan cái khỉ gì chớ? Lần đó chính vì cứu mỗi bông hoa mà ta suýt chút mất mạng, trọng thương nằm liệt giường mấy tháng liền! Nghĩ lại cảm thấy bản thân hồi trước trẻ người non dạ quá, bị lão già thúi kia chơi một vố đau điếng!

Thở ra một hơi dài nặng nề, Hoa Vô Tư nhìn quanh cái sân vườn với hàng trăm bông hoa cúc nằm la liệt dưới đất, nuốt nước bọt:

- Nhớ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng dùng Tỏa Huyết Nghịch Thiên, chỉ cứu có một bông thôi còn bây giờ... ờm... ở đâu ra mà lắm thế này?

Tiếp tục phân vân thêm lúc lâu nữa thì hắn mới đưa ra quyết định:

- Đâu nhất thiết cứ phải cứu mấy bông hoa này mới là người tốt chớ? Ngày mai ta sẽ bồi thường cho tiểu nha đầu ngươi thêm trăm viên hỏa đan cao cấp là được đúng không?

Gật đầu tự đồng ý với câu hỏi của bản thân, hắn lập tức xoay người rời đi. Thế nhưng, một thứ vô hình từ tận sâu trong tâm can bất chợt xuất hiện níu kéo hắn dừng lại. Hoa Vô Tư ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, từng ngôi sao trên cao lấp lánh với muôn hình muôn vẻ đang soi sáng xuống thế gian chứa đầy khổ ải, tựa như giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của Phạm Khánh Vân vào lúc ấy. Hắn nhớ như in cái hình ảnh nàng chìm trong sự đau khổ và yếu mềm đó. Chính hình ảnh đấy đang thôi thúc hắn phải chịu trách nhiệm với những việc đã làm và không được quyền hời hợt thêm nữa.

Hoa Vô Tư nhìn sang bên vách tường hướng về phía sân sau của Tứ Phủ, nơi mà hiện tại hàng chục gia nhân đang phải chịu cực hình bởi chuyện mà họ không hề hay biết chỉ vì sự ích kỉ của hắn. Một cảm giác tội lỗi đang giày vò lương tâm Hoa Vô Tư, hắn đã hối hận!

~ oOo~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.