Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lùi một bước

Tiểu thuyết gốc · 1503 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Sau khi Hoa Vô Tư rời đi, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng. Phạm Quang Huy không kìm chế được nữa, liền tức giận quát:

- Phạm Tĩnh!!! Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Sao lại vứt bỏ tự tôn của gia tộc như thế chứ?

Phạm Tĩnh không đáp mà xoay người về phía sau, bước vài bước chậm rãi rồi đưa tay lấy túi vải cũ sẫm màu đang đặt ở trên bàn lên. Thở dài một hơi đầy sầu não, Phạm Tĩnh quay lại chìa cái túi ra trước mặt, hỏi:

- Các vị thử nhìn xem bên trong là thứ gì?

Ánh sáng màu đỏ phát ra từ những viên nội đan nóng rực được chất đầy bên trong khiến Phạm Quang Huy chẳng thể nói thêm lời phàn nàn nào nữa. Thái độ của tất cả trưởng bối xung quanh cũng thay đổi ít nhiều, Phạm Tĩnh cầm chặt túi vải trên tay, từ tốn nói tiếp:

- Bên trong có tổng cộng mười hai viên hỏa đan của yêu thú từ 500 năm đến 800 năm tu luyện, thử hỏi, ta nên làm gì vào lúc này? Có nên đuổi cổ hắn ra khỏi Phạm gia chăng?

Phạm Nhiên đặt ngay ngắn quả táo lại đúng vị trí ban đầu rồi nói chen ngang vào:

- Có lẽ đây là cơ hội để Phạm gia trở mình nhưng thật sự ta không thích cái cách nói chuyện của... Y Đế đó một chút nào cả! Một kẻ láo xược như vậy, gia chủ, người nghĩ sẽ nhân nhượng hắn được bao lâu?

Phạm Quang Huy hất mạnh tay áo, tỏ ý chê trách:

- Phạm gia đúng là hết thời đến mức sẵn sàng bợ đỡ cho một tên nhãi vô danh!

Phạm Văn Nghiêm vẫn im lặng không tỏ rõ quan điểm dù trong lòng còn phản đối với quyết định hạ mình của gia chủ ban nãy. Ông ta đưa mắt sang Phạm Khánh Vân, nhìn nét mặt buồn bã, trầm tư của nàng mà khẽ lắc đầu. Trước sự gay gắt từ các trưởng bối, Phạm Tân Phong lên tiếng xoa dịu:

- Ta biết trong lòng ba vị không chấp nhận, nhưng dù có cố chấp đến mức nào đi nữa cũng chẳng thể phũ nhận rằng gia tộc vào lúc này quả thật cần sự giúp sức của Hoa Vô Tư hơn bao giờ hết! Hắn có thể vung tay tặng Phạm gia những mười hai viên hỏa đan yêu thú cấp cao một cách tùy tiện như vậy thì thân phận tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Bản lĩnh của kẻ tự xưng Y Đế tới đâu hay thế lực đằng sau hắn là gì, chẳng lẽ các vị không muốn tìm hiểu sao?

Phạm Quang Huy ngay lập tức phản bác:

- Ta nghĩ tên nhãi đó là mối họa cho Phạm gia thì đúng hơn! Hoặc có thể là tay sai của lũ họ Tiêu cũng không biết chừng!?

Phạm Nhiên nghe xong bật cười:

- Ha ha, riêng về vấn đề này ta lại nghĩ khác với Quang Huy huynh rồi. Nếu lão già keo kiệt Tiêu Vương đó mà chịu mất mười hai viên hỏa đan vào tay Phạm gia thì Phạm Nhiên ta đi đầu xuống đất!

- Được rồi! Tất cả đừng tranh cãi nữa! - Phạm Tĩnh đột ngột ngắt lời - Vốn dĩ ta nói ra một phần bí mật tìm kiếm Hỗn Thế thần kiếm là nhằm mục đích thu hút sự chú ý từ Hoa Vô Tư, giữ hắn ở lại Phạm gia đồng thời kéo dài thời gian thăm dò lai lịch, mục đích hắn tiếp cận gia tộc. Nếu có thể lợi dụng được thì càng tốt.

Dừng đôi chút, Phạm Tĩnh thở dài thêm một hơi rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, tình hình hiện tại trong gia tộc hẳn các vị hiểu rõ hơn ai hết. Đây không còn là lúc thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân nữa!

Như bị cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt, Phạm Văn Nghiêm bấu chặt từng ngón tay lên thành ghế, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của bản thân. Phạm Nhiên đành tặc lưỡi cho qua chuyện, không nói thêm gì nữa.

- Phạm gia từ trước đến đây luôn ngẩn cao đầu mà sống, chưa từng phải làm điều đáng hổ thẹn như vậy. Để ta xem rốt cuộc các ngươi có thể hạ mình đến mức nào. – Phạm Quang Huy tức giận phất tay áo bỏ đi.

- Này! Quang Huy huynh, chờ đã...

Phạm Nhiên gọi với theo nhưng bị Phạm Tân Phong ngăn lại:

- Tính tình Quang Huy huynh trước nay cố chấp, nhất thời chưa chấp nhận được chuyện này. Bỏ đi! Để huynh ấy suy nghĩ vài hôm đã.

Phạm Tĩnh trầm tư nhìn túi hỏa đan trên tay, giọng nói như nghẹn lại:

- Thời gian tới phải chịu nhiều uất ức, nhưng ta mong rằng ba vị có thể vì Phạm gia mà nhẫn nhịn.

Nét mặt Phạm Văn Nghiêm tuy có chút không ưng thuận nhưng vẫn cúi mình hành lễ:

- Gia chủ yên tâm, chỉ cần là hy vọng của Phạm gia thì dù tên Y Đế kia ngông cuồng đến mức nào đi chăng nữa, Phạm Văn Nghiêm ta nhất định sẽ vì đại cuộc mà hành động. Ta hiện bị trọng thương, xin cáo từ trước!

- Được, nhớ giữ gìn sức khỏe!

Phạm Nhiên cũng đưa tay hành lễ:

- Tiệm vải ở phía nam thành vẫn cần có người trông coi. Ta cũng xin cáo từ!

~ oOo ~

Phạm Tân Phong chờ khi hai vị trưởng bối đã rời đi, mới mở lời:

- Gia chủ, về phần còn thiếu trong Hỏa Phượng Công Pháp mà Hoa Vô Tư đã đưa cho Khánh Vân, rốt cuộc đáng tin hay không?

Phạm Tĩnh lắc đầu:

- Pháp quyết đó nhìn qua thì không có bất cứ vấn đề gì, tuy nhiên cũng chính vì thế mà trong lòng ta bây giờ lo lắng hơn cả. Độc môn bí pháp của Phạm gia bao đời nay, sao lại có thể xảy ra chuyện thiếu sót lớn đến như vậy cơ chứ?

- Cha, có thể dòng pháp quyết là thật! – Phạm Khánh Vân bất ngờ lên tiếng.

Phạm Tĩnh bỗng chau mày:

- Vân nhi! Đừng nói với ta là con đã bắt đầu tu luyện rồi?

Nàng nắm chặt bàn tay lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy:

- Dạ vâng!

- Con có biết bản thân đang làm gì không hả? – Phạm Tĩnh lớn tiếng hỏi.

Phạm Khánh Vân không đáp mà chỉ tập trung nhìn vào cái túi vải cũ sẫm màu trên tay của cha mình, trong ánh mắt nàng thấp thoáng đâu đó một nỗi buồn man mác.

- Nếu Khánh Vân thuận lợi tu luyện thì có lẽ dòng pháp quyết đúng là thật, như vậy cũng chẳng có gì để lo lắng nữa. – Phạm Tân Phong nói đỡ cho nàng vài câu.

Thái độ của Phạm Tĩnh thay đổi, trong đôi mắt chứa đầy sương gió cuộc đời ấy, phản chiếu một tia u buồn khôn xiết. Phạm Tĩnh bước đến trước cửa, ngẩn mặt nhìn lên bầu trời xanh biếc, vẻ đăm chiêu:

- Lùi một bước, biển rộng trời cao là thật sao?

Hoa Vô Tư được hai gia nhân hết sức kính cẩn dẫn đường đến phòng nghỉ ngơi đã được chuẩn bị sẵn. Lúc đi ngang qua một sân vườn rộng trồng toàn hoa cúc với sắc vàng vô cùng rực rỡ, hắn liền cảm thấy chướng mắt, bèn dừng lại hỏi chuyện:

- Ai trồng mớ hoa này vậy?

- Dạ bẩm, là của phu nhân trồng. – Một gia nhân còn trẻ tuổi đáp.

- Chậc, sao lại trồng cái mớ vàng khè này chứ? Đã vậy còn nằm ngay vị trí hay đi qua đi lại. Nói Phạm Tĩnh nhổ bỏ hết đi!

- Ơ… chuyện này…

- Có vấn đề gì sao?

- E là… không được…- Gia nhân trẻ tuổi bắt đầu lúng túng.

Một gia nhân khác độ tuổi trung niên, gương mặt có chút giảo hoạt nhanh chóng lên tiếng:

- Dạ bẩm Y Đế, phu nhân vừa mất mấy năm trước, ngài có thể xem như đây là kỉ vật của người đã khuất mà cho qua chuyện này được không?

- Chết rồi á? Chậc, thôi vậy!

- Y Đế quả nhiên rộng lượng! Khí chất hơn người! Phạm gia được sự giúp đỡ của ngài thật sự như hổ thêm cánh, như…

- Thôi đủ rồi! – Hoa Vô Tư đột ngột ngắt ngang – Mồm mép cũng lanh lợi lắm, ngươi tên... cái gì ấy nhỉ?

- Dạ bẩm, tiểu nhân tên Thành Trung!

Hắn ngáp cái rõ to rồi hối thúc:

- Được rồi, ta muốn ngủ một giấc. Còn không mau dẫn đường?

- Dạ… dạ!

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.