Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tiện đường!

Phiên bản Dịch · 732 chữ

Giọng nói đó đặc biệt đột ngột.

Trong phòng tắm yên tĩnh và hơi chật chội, nó trở nên rõ ràng và khắc nghiệt hơn.

Phó Tranh sửng sốt một lúc, và ngay lập tức quay đầu lại.

Sau đó, nhìn thấy cửa phòng tắm, có thứ gì đó được mở ra, và ai đó khoanh tay trước ngực, nhìn cô với đôi mắt nheo lại.

Hoắc Kình rất cao.

Phó Tranh cao 1,67 mét, không hề lép vế so với các cô gái. Nhưng trước mặt Hoắc Kình, cũng chỉ cao đến vai đối phương.

Điều này khiến cho Hoắc Kình dù chỉ hơi liễm mắt một chút cũng có vẻ trịch thượng từ trên cao nhìn xuống.

"A—anh, anh, sao anh còn ở đây?"

"Nhà của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?"

"Anh, Anh. . . Vậy anh không thể rình coi tôi!"

Hoắc Kình hừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt sắc bén như xạ tuyến nhìn xuống dưới.

"Nhìn lén cô? Cô cho rằng cô có cái gì đáng để tôi nhìn trộm? Hơn nữa cô vừa mới nói mình là ma..."

Hoắc Kình trịnh trọng lắc đầu, rồi nói tiếp:

"Ma Quỷ mạnh hơn cô a, ít nhất ma còn có hình, nhưng cô thì cái gì cũng đều không có!"

"A —— họ Hoắc, Anh, anh... Cút! Cút!"

Phó Tranh giận run lên, một tay nắm chặt khăn tắm, tay kia làm động tác chộp lấy thứ gì đó ném qua. Nhưng Hoắc Kình lại cười lạnh một tiếng, nói xong liền xoay người rời đi.

**

Lúc đầu, Cô nghĩ rằng cô là người duy nhất ở đó, không ngờ rằng Hoắc Kình vẫn chưa đi.

Sau đó, khi Phó Tranh từ phòng tắm đi ra, cô thấy Hoắc Kình đã mặc quân phục và chuẩn bị ra ngoài.

"Anh, anh đi đâu?"

Phó Tranh ban đầu không muốn nói chuyện, nhưng cô vẫn hỏi.

Hoắc Kình liếc nhìn cô, nhưng không nói gì. Anh chộp lấy chiếc mũ quân đội của mình, đội nó vào và quay đi.

"Này, đợi đã, tôi đang nói chuyện với anh!"

"Chuyện gì? Nói!"

Hoắc Kình khẽ cau mày, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Phó Tranh.

Phó Tranh mím môi, do dự một lúc, cuối cùng âm thầm cắn răng, thấp giọng thăm dò hỏi:

"Anh, nếu anh ra ngoài, tiện thể đưa tôi về nhà được không?"

"Không tiện đường!"

"Anh ngay cả nơi ở của tôi cũng không biết, sao lại nói không tiện đường?"

"Bất kể cô sống ở đâu, đều không tiện đường!"

Khi nói điều này, Hoắc Kình thậm chí không nhìn Phó Tranh. Nhưng mà ở thời điểm vừa xỏ giày mở cửa, Hoắc Kình đột nhiên không quay đầu lại trầm giọng nói:

"Ba phút, không đợi!"

Vừa dứt lời, 'rầm' một tiếng, cửa đóng lại, hắn trực tiếp rời đi.

Ba phút sau, trong chiếc xe thương mại ở lối vào biệt thự.

Hoắc Kình giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với Tiểu Tần trước mặt:

"Đi thôi!"

Tiểu Tần năm nay mới ngoài hai mươi, nhưng anh ấy đã làm nhân viên an ninh của Hoắc Kình được ba năm. Tuy nhiên, anh vẫn có chút không chắc chắn về tính khí của người đứng đầu quân khu.

Nhưng nhiệm vụ của một người lính là tuân theo mệnh lệnh. Nghe được mệnh lệnh, Tiểu Tần lập tức phản ứng, nhưng ngay khi Tiểu Tần chuẩn bị lái xe, cửa sau của chiếc xe thương mại đột nhiên bị mở ra, và Phó Tranh lao vào như một cơn gió.

Tiểu Tần đang lái xe giật mình quay đầu lại nhìn.

Ah!

Ai đây?

Nhưng Tiểu Tần không có gan để hỏi.

"Ba phút, cũng không muộn!"

Phó Tranh khá đắc ý. Tiểu Tần dư quang khóe mắt liếc nhìn Hoắc Kình. Thấy Hoắc Kình nhắm mắt không phát ra tiếng động, lập tức ngồi thẳng người lái xe đi.

Nơi ở của Phó Tranh cũng ở trung tâm thành phố S, cách Thượng Đình không xa. Chưa đầy 20 phút lái xe, họ đã đến tầng dưới của tiểu khu.

Tiểu Tần tấp vào lề và dừng xe lại, Phó Tranh cảm ơn rồi mở cửa bước xuống xe. Nhưng cửa xe vừa đóng lại thì liền có tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc Hôn nhân ẩn giấu và tình yêu ngọt ngào: Hoắc thiếu, đừng tự phụ của Hạ Hiểu Lương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teresa2023
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.