Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 759 chữ

Mày cau chặt lại gần như không nhìn thấy, Hoắc Kình thản nhiên ném điện thoại sang một bên.

Nhưng sau khi thay quần áo và quay người lại, Hoắc Kình chợt dừng lại, vẫn là xoay người cầm điện thoại.

Anh thản nhiên mở ra xem.

Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó Hoắc Kình không khỏi cười khẽ.

"Bà điên..."

Hoắc Kình vừa dứt lời, đang định đáp lại, lại ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện đã là mười hai giờ.

Nhìn lại thời gian do Phó Tranh gửi đến, hóa ra là hai giờ trước.

Chắc là ngủ rồi ... Nghĩ đến đây, Hoắc Kình thở dài rồi ném điện thoại sang một bên.

**

Hai ngày tiếp theo, Phó Tranh ở lại Thượng Đình.

Dọn dẹp phòng, thu dọn việc nhà và tự nấu ăn, khá nhẹ nhàng.

Hơn nữa, Hoắc Kình hai ngày nay không có trở lại, cái này làm cho Phó Tranh thả lỏng rất nhiều.

Chỉ là tuy rằng nơi này tốt đẹp, cái gì cũng đầy đủ, nhưng không có quần áo để thay, vẫn là có chút bất tiện. Vì vậy Phó Tranh quyết định tranh thủ thời gian về nhà, ít nhất là mang những thứ đó qua.

Nhưng sự tình trước đó vẫn chưa lắng xuống, chắc chắn những tay săn ảnh vẫn còn bên ngoài khu nhà, cho nên Phó Tranh ngẫm nghĩ, sau đó quyết định bắt một chiếc taxi trở về vào rạng sáng của buổi chiều hôm sau, lợi dụng lúc trời chưa sáng.

Gấp gáp quay lại, cũng không gặp bất kỳ phóng viên nào. Nhưng khi trở về thì trời mưa.

Mưa to như trút nước, Phó Tranh không thể ngồi mãi trong xe, cuối cùng chỉ có thể dầm mưa một đường chạy đi vào.

Chờ tới khi vào biệt thự, nửa người trên đã ướt sũng hơn phân nửa.

Không có ai ở nhà, Phó Tranh không bật đèn. Đặt đồ đạc mang về xuống, quay người đi vào phòng tắm.

Nhưng khi đến cửa phòng tắm, Phó Tranh đột nhiên sững sờ.

Huh?

Tại sao đèn phòng tắm lại sáng? Trước đó không có tắt đèn sao?

Hơn nữa, hình như còn có tiếng nước, bên ngoài có tiếng mưa rơi... Phó Tranh không chút nghĩ ngợi vươn tay mở cửa. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Phó Tranh dừng lại.

Không, không phải tiếng mưa.

Đó là âm thanh của vòi hoa sen!

Trong nháy mắt, Phó Tranh sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Có người đột nhập, ngay trong phòng tắm.

Phó Tranh trấn tĩnh lại, sau đó rón rén nhấc điện thoại, đi đến cửa, đồng thời bấm số an ninh của khu nhà.

"Có trộm đột nhập nhà của tôi, mau tới đây."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phó Tranh cúp điện thoại. Nhưng sau đó phải làm gì?

Lập tức chạy đi và đợi nhân viên bảo vệ đến?

Hay vẫn cứ chờ?

Nếu lỡ kẻ trộm có chuẩn bị mà đến lấy trộm thứ gì đó thì sao... Nghĩ đến thân phận của Hoắc Kình, Phó Tranh đột nhiên căng thẳng.

Không, không được, không thể ngồi chờ chết.

Nghĩ đến đây, Phó Tranh trong bóng tối tìm kiếm xung quanh nhà, sau đó lấy ra một cây gậy bóng chày từ phòng thiết bị. cũng không biết Hoắc Kình nguyên lai chuẩn bị là muốn làm cái gì.

Bất quá lúc này nhưng thật ra vừa lúc dùng đến. Phó Tranh liền cầm cây gậy bóng chày, rón ra rón rén đi vào phòng vệ sinh cửa.

Lúc này, trong phòng tắm tiếng vòi hoa sen đột nhiên ngừng lại. Phó Tranh trốn sau cánh cửa, toàn bộ trái tim cô như nhấc đến cổ họng, vô thức nắm chặt cây gậy bằng cả hai tay, sau đó giơ nó lên cao ...

Mưa vẫn rơi.

Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra từ bên trong. Trong nháy mắt đôi mắt Phó Tranh mở to, liền ngay khi bóng đen đi ra, nhắm mắt lại, cầm lấy cây gậy bóng chày bằng kim loại và vung xuống.

Vì sợ bị bại lộ, Phó Tranh căn bản không dám lên tiếng. Nhưng ngay sau đó, Phó Tranh cảm thấy cây gậy bóng chày kim loại trong tay bị nắm lấy, cánh tay và vai của cô bị đè xuống, giây tiếp theo, cả cơ thể cô bị treo lơ lửng trong không trung và bay ra ngoài.

Bạn đang đọc Hôn nhân ẩn giấu và tình yêu ngọt ngào: Hoắc thiếu, đừng tự phụ của Hạ Hiểu Lương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teresa2023
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.