Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn giọi điện cho tiên sinh hay không?

Phiên bản Dịch · 886 chữ

Này không giống như nuôi con gái lớn rồi gả đi.

Trong ba tháng này, Giản Thâm Dương không có ở đây, cô cũng không giống như những người phụ nữ khác mà làm loạn lên, không khác gì mấy người phụ nữ không nói lý, ngang ngược, khiến cho người khác không thể sống yên ổn, càng không có xấu tính gì khiến cho người khác chán ghét, ngược lại tâm tĩnh như mặt nước im lặng xem sách của mình, nghiêm túc ngồi đọc. Ăn uống dùng, cho tới bây giờ đều không có yêu cầu gì, tuyệt đối không để anh bận tâm đến chuyện của cô, trông nom ngôi nhà này cẩn thận khi anh ra khỏi nhà, hài lòng thuận ý.

Hơn nữa cô cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện của Giản Thâm Dương, điểm này ông tin tưởng tiên sinh đã biết, tất nhiên cũng sẽ rất hài lòng, bất quá, thấy cô như vậy nhu thuận lanh lợi, ông ngược lại là cảm thấy tiếc cho cuộc hôn nhân của cô, một một mình cô độc trong phòng trống, có chút thê lương, cho nên càng đối với cô bé này càng trìu mến hơn, cho nên cô trêu chọc ông ông cũng không đành lòng trách phạt.

Nói cho cùng, ông trong khoảng thời gian này sẽ để ý tính tình ra sao, bất quá là yêu mến người nữ chủ nhân này mà thôi, cho nên, dù cho bị trừ mất nửa tháng tiền lương ông kỳ thật theo trong tận đáy lòng cũng không có nửa điểm oán trách cô, bởi vì biết rõ cô cũng không phải là cố ý.

Cho nên, nghe cô nói như vậy, ông đâu thể chống đỡ được, cũng biết là hảo ý của cô, liền trung thực nói ra số tiền bị trừ.

Kiều Mạch Sanh nhà tuy không giáu có gì, nhưng là cô ăn dùng trong nhà cho tới bây giờ cũng không thiếu, cô thích đồ gì cũng không tiêu phí lên chúng, cho nên đối với tiền, cho tới bây giờ đều không khái niệm nào cả, trong nhà cho tiền tiêu vặt, đều để dành dùng mua sách.

Cho nên, sau khi dọn nhà, dùng tiền của chính cô để mua sách, nguyên một kệ sách.

Mà hai chục vạn, đối với cô mà nói, thật sự chính là một khoảng lượng.

Của cải trong tay cô, còn thừa chưa tới 2 vạn, cô còn có một vài quyển sách lịch sử còn chưa mua được, đang chuẩn bị vài ngày nữa đi mua đấy, cũng phải tốn trên mấy trăm đồng, nói như vậy, tiền thì càng thêm không đủ rồi.

Cô biết rõ mình trả tiền lại cho ông vốn là nên như vậy, nhưng mà muốn cô gom góp đủ số tiền kia, cho dù cô bỏ những thứ mình yêu thích không mua sách nữa, cô lo lắng Quản gia cũng phải chờ thêm một thời gian ngắn. Hơn nữa, nếu như lỡ may... Giản Thâm Dương không trừ lương của ông, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ rồi sao?

Nghĩ vậy, cô trong lòng liền có chủ ý.

...

Cùng ngày, Kiều Mạch Sanh vẫn như bình thường ở nhà xem những quyển sách của mình, ăn bánh ngọt của mình, cuộc sống ngược lại cũng an nhàn tự tại, bản thân cô cũng cảm thấy mỹ mãn.

Buổi chiều, nhận được điện thoai của ba mẹ ở nhà, ân cần thăm hỏi cô tình hình gần đây.

Nói tới ba mẹ, hiện tại cô cùng Giản Thâm Dương kết hôn đã qua ba ngày, ông cụ Giản liền đi qua nhà họ Kiều của họ, trưởng bối thay anh cùng ba mẹ của cô nói lời xin lỗi, nói nguyên nhân vì muốn cử hành hôn lễ, thế nhưng Giản Thâm Dương bề bộn công việc, bận quá không có thời gian đến.

Giản Thâm Dương là có một không hai, dù có sấm rền gió cuốn người, đối với công việc chấp nhất cuồng nhiệt, nó phải làm việc, ông lão già này cũng không khuyên can được, chậm trễ với nhà họ Kiều như vậy, hi vọng bọn họ không để ở trong lòng.

Ba mẹ của cô là người chính trực, rất kính trọng ông cụ Giản, ông cụ đã đích thân đến giặp mặt xin lỗi, ba mẹ của cô chịu không nỗi, trong lòng cho dù có so đo, buồn bực cũng hạ xuống không ít. Huống hồ, bọn họ thực chất đều là người bảo thủ, nếu như đã kết hôn rồi, không phải chuyện bất đắc dĩ, sẽ không cần đòi ly hôn, cũng chỉ mong đợi vợ chồng hai người bọn họ có thể vui vẻ, sống hòa thuận với nhau là tốt rồi.

Trò chuyện mấy câu chuyện phiếm, cúp điện thoại, ngủ một lát, Quản gia liền tới gõ cửa, gọi cô đi xuống lầu dùng cơm.

Lúc dùng cơm, chỉ có một mình cô, Giản Thâm Dương còn chưa có trở về, cụ thể lúc nào trở về, cô hỏi Quản gia, Quản gia nói cũng không rõ, ngược lại là cười hỏi: "Phu nhân, cô có muốn gọi điện cho tiên sinh hay không?"

Bạn đang đọc Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch) của Nhật Mộ Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.