Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư Viện Chư Thiên

Phiên bản Dịch · 1107 chữ

Đông Thắng Thần Châu, một chỗ địa phương xanh tốt.

Hoa Quả Sơn.

Mỹ Hầu Vương nhìn lão hầu đã chết trong ngực im lặng không nói gì.

"Cái gì gọi là chết?"

"Cái gọi là cái chết, chính là không thể cả ngày chơi đùa đùa giỡn, tùy ý làm bậy làm bạ được nữa."

Mỹ Hầu Vương im lặng.

Kế tử khi hắn được sinh ra đến nay, đã sống được ba trăm năm.

Vốn là vui vẻ tiêu dao tự tại, nhưng là bây giờ hiểu rõ sinh tử, nhất thời cảm giác cổ họng mình tựa như bị thứ gì đó nghẹn lại, khiến cho nó cảm thấy ngạt thở.

"Đại vương vì sao lại rầu rĩ không vui?"

Thông Bối Viên Hầu hỏi.

"Hôm nay mặc dù không thuộc về pháp tắc của Nhân Vương, không sợ cầm thú, tương lai tuổi già huyết suy, trong bóng tối có Diêm Vương quản lý, một khi đã chết thì thật uổng cho những tháng ngày được sống, vì sao lại không thể tồn tại lâu dài trong thế giới này?"

Mỹ Hầu Vương lo lắng.

Thông Bối Viên Hầu nghe vậy, không khỏi mỉm cười, trong mắt hiện lên một suy nghĩ.

Thạch Hầu ơi Thạch Hầu à! Ngươi cuối cùng rồi sẽ đi vào con đường kiếp nạn đầy mình thôi!

Đang cân nhắc, Thông Bối Viên Hầu mở miệng nói ra:

"Nếu là muốn cầu trường sinh trường thọ, cũng không phải là không thể. Trong đất trời này, chỉ có ba người mới có thể siêu thoát khỏi thế ngoại, không bị địa phủ quản thúc."

“Ba người nào?”

Ánh mắt Mỹ Hầu Vương sáng lên, không khỏi mở miệng nói ra.

“Chính là phật tiên thần, tránh được luân hồi, bất sinh bất diệt, trường tồn cùng đất trời.”

Thông Bối Viên Hầu mở miệng đáp.

Phật tiên thần sao?

Mỹ Hầu Vương sôi trào nhiệt huyết, trong lòng suy nghĩ, hạ một quyết tâm, hắn sẽ theo đuổi con đường trường sinh.

“Ba người này hiện đang ở nơi nào?”

Mỹ Hầu Vương theo lời nói của Thông Bối Viên Hầu mở miệng hỏi.

Trong mắt Thông Bối Viên Hầu càng đắc ý, mở miệng nói:

"Ba hạng người siêu phàm thoát tục, chỉ ở trong thế giới phù phiếm, trong cổ động tiên sơn, hoặc đảo nhỏ xa xăm thần bí. Tương truyền, vượt ra Tây Hải, ở Linh Đài, tại Phương Thốn Sơn, có một vị lão thần tiên..."

Mỹ Hầu Vương nghe đến đó, ánh mắt càng ngày càng sáng:

"Được! Ngày mai, ta sẽ ra biển tìm tiên!”

Ngày hôm sau, Mỹ Hầu Vương lên bè rời đi.

Toàn khỉ thổn thức không thôi, khí vượn gào thét.

Chỉ có Thông Bối Viên Hầu như có điều suy nghĩ, trong đôi mắt, mơ hồ có phật quang tỏa ra.

Thiên địa vô tình, Mỹ Hầu Vương đã đi được hơn nửa tháng.

Trái cây trên bè trúc cũng được ăn sạch sẽ, chính là lúc gọi trời không ứng gọi đất không hồi.

Đột nhiên, Mỹ Hầu Vương thấy xa xa hào quang rực rỡ, tiên khí mờ mờ không tan.

Cách đó không xa, lại là có một tiên đảo.

Trên tiên đảo, có một tòa nhà.

Trên đó viết bốn chữ bằng vàng.

Thư viện Chư Thiên!

“Tiên đảo như thế, phía trên có một tòa nhà tiên, có tên là Thư Viện Chư Thiên? Thiên Đạo, chính là thứ đứng đầu tam giới, trong chuyện này, chắc chắn là có đại thần tiên!"

Mỹ Hầu Vương kinh ngạc nói một câu, thân thể vốn đã mệt mỏi, cũng không biết tại sao, đột nhiên sinh ra một ít sức lực, đi thẳng đến Thư Viện Chư Thiên.

Bên trong Thư Viện Chư Thiên có một vị thiếu niên dáng người cao ráo.

Thiếu niên này tên là Lâm Hiên.

Vốn không phải là người trong thế giới này, chính là xuyên không mà đến được đây.

"Ai da, bị nhốt trên đảo này, đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi." Mắt thấy mặt trời kia mọc đông lặn tây, hơn ba ngàn năm trăm lần, ta sao lại không già đi?"

Lâm Hiên thở dài một tiếng, đem một quyển sách trong tay đặt ở trên giá sách.

Quyển sách kia, trang bìa, lại là một cái thiếu phụ xinh đẹp.

Bên trên sách tựa đề viết "Cô vợ Yori bị hàng xóm lăng nhục rồi…" mấy chữ sau bị tay hắn che mất.

Kể từ khi Lâm Hiên xuyên không qua thế giới này tới nay, đã hơn mười năm, thức tỉnh được hệ thống, tên là “hệ thống vô địch đạo phái”.

Nghe qua tên uy phong lẫm liệt, lúc ấy Lâm Hiên có được hệ thống, cho rằng bản thân đã một bước lên mây, cái gì mà tay đánh Tam Thanh, chân đá Hồng Quân, bắt đầu liền đi xé phong thần bảng, bắn chết Như Lai, đó cũng không phải là chuyện quá khó.

Kết quả, hệ thống này suốt mười năm, đều là dạy Lâm Hiên những con đường như thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa, trồng rau nuôi cá, nấu nướng ủ rượu, vân vân..

Lâm Hiên vẫn cho rằng hệ thống đang khảo nghiệm hắn, mỗi một kỹ năng đều đạt tới cấp độ tối đa.

Kết quả, hệ thống vô địch đạo phái lại để lại một câu "Thỉnh chủ nhân hãy trông coi Thư Viện Chư Thiên, có duyên ngày sau sẽ gặp lại".

Đi rồi, hệ thống đi rồi...

Ròng rã suốt mười năm, Lâm Hiên ở trong Thư Viện Chư Thiên, đọc không biết bao nhiêu quyển sách.

Hầu hết những quyển sách ở đây đền là tiểu thuyết ở kiếp trước.

Như là “Già Thiên”, “Thế Giới Hoàn Mỹ “, “ Tru Tiên”, “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện“... vân vân.

Lâm Hiên rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có mỗi ngày đọc tiểu thuyết.

Tất nhiên, mỗi ngày không thể thiếu một số tạp chí về một số động tác nam nữ không tiện nói ra.

"Gâu gâu gâu!"

Một con chó đen bước nhanh đến bên cạnh Lâm Hiên, lắc đầu vẫy đuôi.

"Được rồi được rồi! Biết rồi mà!"

Lâm Hiên có chút buồn chán nhìn con chó cỏ màu đen này một cái.

Con chó đen này tên là Đại Hắc, chính là một con chó cỏ bình thường, nó theo Lâm Hiên xuyên không đến đây, một người một chó sớm chiều ở chung đã được mười mùa xuân thu.

Bạn đang đọc Hỗn Độn Kỳ Duyên (Dịch) của Đau Lòng Mùa Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuukihime
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.