Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rùa thỏ thi chạy

Phiên bản Dịch · 2925 chữ

Chương 1: Rùa thỏ thi chạy.

Tháng 5 năm 2119 công nguyên, nhân loại bắt đầu biến thành con rối.

Trên đường phố, trong những quán ăn, trong phòng thay đồ của cửa hàng thời trang có người mới chỉ thay đồ được một nửa, những con người đáng thương đó động tác đều bị ngừng lại trong giây phút biến hóa, nụ cười trên khuôn mặt còn chưa kịp tắt liền đã biến thành một con rối hình người bất động.

Không có một dấu hiệu báo trước nào, càng không tìm được nguyên nhân.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc, hoảng sợ, phát điên cùng tuyệt vọng.

Bọn họ mang băng rôn đỏ tươi đi du hành thị uy, nghi ngờ đây là một vụ tập kích khủng bố của một tổ chức bí mật, hoặc là thổi phồng sự xâm nhập một cách trắng trợn của nền văn minh ngoài hành tinh trên mạng xã hội, còn có người đem người nhà về quê lánh nạn… bọn họ làm mọi chuyện mà họ có thể làm, nhưng những người bên cạnh hết người này lại đến người khác liên tiếp biến thành con rối.

Dần dần, tất cả đều chai sạn.

Nên đi học vẫn đi học, nên đi làm vẫn đi làm, cuộc sống như thế nào vẫn tiếp diễn thế đó.

Chỉ là thời sự hàng ngày có thêm một tiết mục mới.

Sau khi phát thanh viên đọc tin tức mới xong thì sẽ dùng phát âm tiêu chuẩn thông cáo cho người xem: “Nếu quý vị phát hiện có người bên cạnh biến thành con rối, xin hãy gọi tới số điện thoại khẩn cấp 123, bộ phận tương quan sẽ xử lý giúp quý vị…”

Cái gọi là xử lý, chính là đem đóng gói con rối gửi đến viện nghiên cứu.

Nếu như nhà khoa học có thể nghiên cứu ra gì đó thì còn tốt, nếu như không nghiên cứu ra thì chính là chờ đến nhận lĩnh người thân, cuối cùng là đem đi chôn cất hay đặt trong nhà làm đồ trang trí còn tùy thuộc vào tâm tình của gia quyến.

Bạch Ấu Vi xem tin tức một lúc, thấy đã gần đến giờ, cầm điều khiển lên tắt ti vi, sau đó ấn nút trên xe lăn, đi về phía nhà ăn.

Hai chân cô bị tàn tật, từ khi còn nhỏ bố mẹ đã ly dị, mỗi người đều đã có gia đình mới. Có lẽ là cảm thấy hổ thẹn với con gái, hai vợ chồng không chút ngần ngại vung tiền vì Bạch Ấu Vi, cho cô sống trong căn biệt thự tráng lệ nhất, thuê bảo mẫu đắt tiền nhất, chỉ ngoại trừ việc không thể rút thời gian đến thăm con gái.

Chỉ có điều, Bạch Ấu Vi chẳng quan tâm đến điều này.

Cô đã quen việc chỉ có một mình.

Đồng hồ trong nhà ăn kêu tích tắc tích tắc, kim đồng hồ chỉ 12 giờ 10 phút. Mỗi ngày đúng 12 giờ trưa Bạch Ấu Vi đều ăn cơm đúng giờ, chỉ có sớm hơn chứ không có muộn, nhưng hiện tại trên bàn lại không có chút đồ ăn nào.

Tứ phía tĩnh lặng, tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc càng khiến cho biệt thự hoa mỹ trở nên tĩnh mịch.

Bạch Ấu Vi đợi một lúc, ngửi thấy mùi khét lẹt từ phía nhà bếp bay ra.

Cô điều chỉnh phương hướng lăn xe lăn qua đó. Bảo mẫu đối lưng với cô, đứng bất động bên bếp ga, tay của bà vẫn giữ ở động tác xào đồ ăn, nhưng không hề có động tĩnh.

Bảo mẫu đã biến thành con rối, ngay lúc vừa rồi.

Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng chất liệu đã biến đổi triệt để, da thịt tươi sống đã biến thành nhựa, nhãn cầu thủy tinh, lông tóc là sợi hóa học…

Vốn dĩ bảo mẫu cũ trong nhà đã về quê tránh nạn rồi, bảo mẫu trước mắt này mới đến được hai ngày, Bạch Ấu Vi thậm chí còn chưa nhớ rõ tên của bà ấy, hiện tại lại biến thành thế này.

Cô ngẩn người nhìn một hồi, sau đó lăn xe qua đó, tắt bếp, làm theo như trên bản tin nói, gọi đến số khẩn cấp 123.

Đường dây luôn bận.

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho mẹ. Bảo mẫu là do mẹ thuê, có lẽ có thể liên lạc được với người nhà bảo mẫu.

Cuộc gọi tiếp nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng nhạc hỗn tạp… làm nổi bật sự cô đơn của cô.

Thật ồn ào.

Cô dùng dăm ba câu kể lại chuyện, sau đó cúp máy.

Căn phòng rất tĩnh lặng, bên ngoài cũng vậy. Mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, bể bơi trong hoa viên phản chiếu ánh sáng lung linh, một gốc phù dung đang rũ xuống cánh hoa sắc tím dưới ánh nắng nóng gắt, mọi thứ đều chẳng hệ trọng lại bình thường, nhưng Bạch Ấu Vi biết, thế giới này sớm đã trở nên không bình thường rồi.

Hai giờ chiều, từ ngoài biệt thự truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Bạch Ấu Vi nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng một người đàn ông cao ráo đang ấn chuông cửa.

Cô suy nghĩ trong giây lát, đến phòng bếp lấy một con dao gọt hoa quả, rồi lăn xe ra ngoài.

Cách một cánh cửa sắt, người đàn ông tư thế đứng thẳng tắp, tướng mạo lạnh lùng nghiêm nghị, dưới hàng mày đen rậm là đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh.

Mơ hồ có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.

“Cô là Vi Vi?” giọng nói hơi ngừng lại một chút, kèm theo sự lạnh nhạt của lần đầu gặp mặt, “Tôi là Thẩm Mặc, mẹ cô biết bên này có chuyện nên bảo tôi đến đón cô.”

Bạch Ấu Vi giật mình.

Thẩm Mặc… thảo nào vừa rồi cô còn thấy quen mắt, thì ra là con trai của chú Thẩm, tướng mạo anh ta có vài phần giống chú Thẩm.

Quên không nói, chú Thẩm là bạn tốt của mẹ, đồng thời cũng là đối tác làm ăn, thực ra Bạch Ấu Vi cho rằng, gọi là ‘lốp dự phòng’ thì phù hợp hơn.

Bạch Ấu Vi không tiếng động bỏ dao vào trong túi xách, mở cửa.

Thẳm Mặc đánh giá cô gái trước mặt.

Làn da nhợt nhạt, mái tóc dài mềm mại, bộ váy dài màu lam nhạt kín mít từ cổ tới chân. Người như tên gọi, chỉ nhìn cô thì không thể không gợi nhớ đến những từ như trắng trẻo, mềm mại, non nớt, yếu đuối.

Nhìn qua thì rất hợp lòng người, không giống như khó giao tiếp như dì Vương nói.

“Thu dọn đồ đạc đi, tôi đưa cô đi Dương Châu.” Thẩm Mặc lời ít ý nhiều.

Bạch Ấu Vi lắc đầu: “Không đi.”

Thẩm Mặc có chút ngoài ý muốn, nhướng mày nói: “Hiện tại trong thành phố không an toàn, những nơi có thể đi toàn bộ đã di tản, cô ở lại đây không được ai chăm sóc, sớm muộn cũng chết chẳng ngờ.”

Bạch Ấu Vi cúi đầu, nhìn hoa văn tinh tế trên làn váy, “Không đi. Bộ dạng này của tôi thì đi đâu cũng là đường chết.”

Thẩm Mặc không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy.

Anh không có sở trường khuyên nhủ người khác, càng không biết dỗ dành trẻ con, nhấc chân bước thẳng vào trong nhà, “Cô ở phòng nào?”

Bạch Ấu Vi nghi hoặc nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lóe lên, “Anh định làm gì?”

Thẩm Mặc không để ý đến cô, đi quanh một vòng, chuẩn xác không ngờ tìm được phòng ngủ của cô, bắt đầu xếp quần áo cùng vật dụng hàng ngày.

Cô gái theo vào trong, biểu tình hơi uất ức.

Thẩm Mặc xếp quần áo xong, đứng trong phòng quan sát một lượt, hỏi: “Thuốc đâu?”

Bạch Ấu Vi quanh năm sinh hoạt nhờ xe lăn, thuốc là đồ dùng cần thiết.

Cô không ừ hữ gì.

Anh cũng dứt khoát không hỏi lại.

Căn phòng nhanh chóng trở nên bừa bộn.

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn nhìn anh lục tung mọi thứ lên, hai tay siết chặt, thấp giọng: “Anh… có phải bây giờ anh cảm thấy cứu một cô gái không nơi nương tựa, bản thân liền rất vĩ đại? …nhưng anh có biết thực ra anh đang hại tôi hay không.”

Thẩm Mặc dừng lại, biểu tình điềm tĩnh.

Bạch Ấu Vi hít sâu, tiếp tục nói: “Anh đã nghĩ đến hậu quả cưỡng chế mang tôi đi chưa? … đến Dương Châu, một cô gái như tôi, lại còn què thì sống sót thế nào? Anh có biết ngay đến việc ăn hay đi vệ sinh tôi đều cần người giúp đỡ hay không, đi xa còn cần tã giấy, anh vốn dĩ…”

Cô thở hắt, “Anh vốn dĩ chẳng biết cái gì! Tôi không đi với anh!”

Câu nói cuối cùng giọng đã lạc đi, kèm theo tiếng nức nở cố kiềm lại.

Thẩm Mặc nhìn cô, trầm mặc một hồi, anh trầm giọng nói: “Tôi đúng là không hiểu, nhưng chí ít tôi hiểu một chuyện, để cô lại cô sẽ chết càng nhanh hơn, rời đi có lẽ còn có hi vọng.”

Hi vọng?

Bạch Ấu Vi trong lòng lạnh nhạt.

Ngay đến bố mẹ đẻ còn không muốn gặp cô, cuộc sống của cô tựa như một cái xác biết đi, cho dù thế giới này vẫn như trước đây, cô cũng không định tiếp tục sống nữa.

Cô là một phế nhân không có hi vọng!

Thẩm Mặc bước đến trước mặt Bạch Ấu Vi, đôi mắt đen sâu thẳm mang sự áp bức, ngữ khí đều đều mà kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cô đến Dương Châu bình an vô sự.”

Bạch Ấu Vi cắn môi.

Cô không được lựa chọn.

Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi ra khỏi biệt thự, đi đến chiếc xe việt dã bên đường.

Anh bế cô từ chiếc xe lăn lên, cảm nhận được cô nhẹ đến mức không tưởng tượng được, mặc dù gầy yếu nhưng không cấn tay, cô gái trong lòng rất mềm mại.

Khuôn mặt cô tựa vào ngực anh, hương thơm nhè nhẹ vương vấn, mùi dầu gội đầu sữa hoa hồng cùng mùi thuốc hòa quyện với nhau tạo thành một mùi hương kì lạ, có lại cảm giác khó nói thành lời.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó kia, anh chợt có chút mềm lòng, lại an ủi lần nữa: “Cô nghĩ thông một chút, chỉ một tiếng rưỡi là đến nơi, ở đó sẽ có người chăm sóc cho cô, không cần lo lắng.”

Bạch Ấu Vi hiển nhiên ghi thù anh ngang tàng, căng mặt không để ý đến anh.

Thẩm Mặc cười, đóng cửa xe sau, ngồi vào ghế lái vặn khóa.

Không bao lâu sau, anh phát hiện bản thân đã tính sai rồi.

Thực tế so với tưởng tượng rất nghiêm trọng, tựa như trên mọi con đường đều có con rối. Mặc dù còn chưa rõ nguyên nhân con người biến thành con rối, nhưng ai ai cũng biết, nơi con rối tụ tập xuất hiện đều là những nơi có rủi ro cao, mọi người xuất hành đều sẽ tránh xa những con đường như vậy.

Thẩm Mặc bắt đầu đi đường vòng, đi vòng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến đường cao tốc.

Đường cao tốc cũng không quá ổn định.

Đưa mắt nhìn toàn xe là xe, phỏng chừng có sáu bảy chục chiếc xiêu xiêu vẹo vẹo dừng giữa đường, có vài chiếc đâm liên hoàn, người trong xe không rõ sống chết.

Hàng xe cuối cùng có rất nhiều người vừa mới đến cao tốc giống anh, mấy người đó ra ngoài xe, rướn cổ trông ra xa, do dự có nên tiếp tục đi hay không.

Thẩm Mặc xuống xe xem xét tình hình.

Bạch Ấu Vi áp lên cửa xe, nghe mấy người nghị luận:

“Làm thế nào bây giờ? Có nên đi tiếp hay không?”

“Đi tiếp? Phía trước toàn là con rối, chúng ta đi tiếp kiểu gì?”

“Không đi lẽ nào ở đây chờ chết? Thành thị gần đây nhất chỉ có Dương Châu với Hàng Châu chưa có người biến thành con rối!”

“Đường khác thì sao, đường khác cũng có con rối sao?”

“Cứ thế này chúng ta sẽ bị kẹt…”

“Ông xã, chúng ta phải làm thế nào đây?” một người phụ nữ tóc dài nức nở khóc, “Chắc chắn là ngày tận thế của thế giới này đến rồi… chúng ta đều sẽ chết…”

Chồng của cô ta dường như cũng không thèm để ý, buồn bực hút thuốc, không nói được câu an ủi nào.

Bạch Ấu Vi nghe một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị, khóa cửa kính xe tự mình tĩnh lặng.

Thẩm Mặc quay về xe, Bạch Ấu Vi hỏi anh: “Từ đây đi đến đó sẽ biến thành con rối ư?”

Thẩm Mặc suy nghĩ một lát, “Để xem tình hình đã, không được thì tìm con đường khác.”

Bạch Ấu Vi không tín nhiệm anh, thấp giọng ngập ngừng: “Đường khác cũng có con rối.”

Lúc này, phía trước đã có động tĩnh.

Tất cả đều cảm nhận được dị biến, đưa mắt qua nhìn, chỉ thấy một chiếc xa bán tải màu xanh từ từ đi về phía trước, mang theo ý thăm dò. Vài chiếc xe khác thấy vậy cũng giữ khoảng cách không xa không gần bám theo sau.

Xem ra có người không đợi nổi nữa rồi.

Dù sao thì nội thành cũng chẳng có nơi nào an toàn, hầu như mọi con đường đều có con rối, muốn ra khỏi thành phố buộc phải mạo hiểm.

Người lái chiếc xe bán tải màu xanh là một người đàn ông cường tráng đầu trọc, ông ta nắm vô lăng, cẩn thận từng li từng tí đi qua mấy chiếc xe có con rối, thấy không có dị thường gì mới tăng tốc vượt qua.

Đến một quãng thông thoáng hơn, ông ta mới chui đầu ra khỏi xe, khua tay với những người phía sau: “Đường này đi được!”

Không khí trở nên phấn chấn hơn nhờ câu nói này, những chiếc xe phía sau lục tục theo sau.

Có người cười rạng rỡ với tráng hán đầu trọc phía trước: “Người anh em, may mà lần này nhờ có anh!”

Những người khác cũng lộ ý cười thả lỏng.

“Xem ra không sao.” Thẩm Mặc nổ máy, theo đoàn xe.

Bạch Ấu Vi không thể không đáp “ừm” một tiếng.

Trên đường cao tốc, từng chiếc từng chiếc xe chạy với tốc độ con rùa, ai cũng đều dè dặt cẩn thận.

Bạch Ấu Vi im lặng tựa bên cửa kính xe.

Theo chuyển động của xe, cô nhìn thấy từng cái từng cái hình bóng con rối, bọn chúng giống hệt con ma-nơ-canh trong cửa hàng thời trang, ánh mắt vô hồn, trạng thái cứng ngắc…

Ngoảnh lại, đối diện có một chiếc xe màu đỏ có hai con rối phía trong, người lái xe là một người đàn ông, ghế phó lái là một người phụ nữ. Bụng của người phụ nữ nhô cao, hiển nhiên là có thai.

Trong lòng Bạch Ấu Vi không khỏi suy nghĩ: đứa trẻ trong bụng cô ấy có phải cũng biến thành một con rối nhỏ rồi chăng? Cũng là da thịt bằng nhựa, mắt bằng thủy tinh, lông tóc bằng sợi hóa học sao? Khoảnh khắc họ biến thành con rối đã gặp phải điều gì? Có khả năng nào là cơ thể không thể động, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh hay không?

Suy nghĩ này khiến cho cô không rét mà run.

Cô thu hồi tầm mắt không nhìn nữa.

“Đinh! Chào mừng đến với trò chơi con rối! Chủ đề của trò chơi lần này là ‘Rùa thỏ thi chạy’, quy tắc như sau:

Một, cự tuyệt trò chơi biến thành con rối!

Hai, trò chơi thất bại biến thành con rối!

Ba, qua cửa trò chơi thưởng tặng con rối!...”

Bên tai vang lên giọng nói lạ lẫm, thanh âm tươi tắn rạng ngời, Bạch Ấu Vi phát ngốc.

“Này, anh có nghe thấy…” cô đang định hỏi Thẩm Mặc ngồi đằng trước, tầm mắt lại nổi lên một tầng sáng mờ mịt, sau một cái chớp mắt là trời xanh mây trắng, thảo nguyên vô tận!

Chuyện gì thế này?!

Bạch Ấu Vi kinh ngạc nhìn quang cảnh trước mắt.

Mới một giây trước cô còn ngồi trong xe của Thẩm Mặc, giờ khắc này lại đang ngồi trên bãi cỏ xanh mướt!

Hơn nữa những xe đồng hành cũng như vậy! Mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o nhìn đường chạy bao quanh bãi cỏ, có thể dễ dàng nhìn thấy phía bên đó treo một biểu ngữ to đùng, in bốn chữ to một cách khoa trương.

Rùa, Thỏ, Thi, Chạy!

Bạn đang đọc Hôm Nay Vẫn Chưa Biến Thành Con Rối Đâu của Hoa Hoa Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamyen711
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.