Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc đua rùa và thỏ (1)

Phiên bản Dịch · 1773 chữ

Vào tháng 5 năm 2119 sau Công nguyên, con người bắt đầu trở thành thú bông.

Đi bộ trên đường, ăn trong nhà hàng và chỉ cần cởi một nửa quần áo trong trung tâm mua sắm, những người đáng thương đó, động tác biến hóa dừng lại ở một giây trước, khuôn mặt tươi cười thậm chí không kịp thu hồi, liền biến thành một con thú bông yên lặng.

Không có cảnh báo, và không có lý do có thể tìm thấy.

Mọi người bối rối, sợ hãi, điên rồ và tuyệt vọng.

Họ nổi lên một cuộc biểu tình biểu ngữ, đặt câu hỏi liệu đây có phải là một cuộc tấn công khủng bố của một tổ chức bí ẩn, hoặc trên Internet, đâu đâu cũng là giả thuyết về người ngoài hành tinh, mọi người kéo gia đình của mình đi lánh nạn ở nông thôn ... Họ đã làm mọi thứ MỌI THỨ, nhưng những người xung quanh, từng người một vẫn trở thành thú bông.

Dần dần, mọi người trở nên chết lặng.

Nên đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, cuộc sống như thế nào, thì vẫn như thế ấy

Nhưng tin tức truyền hình hàng ngày thêm một phân đoạn-

Sau khi đọc thông cáo báo chí, phát thanh viên sẽ thông báo cho khán giả: "Nếu bạn thấy ai đó xung quanh bạn trở thành thú bông, vui lòng gọi số khẩn cấp 123 và bộ phận liên quan sẽ xử lý kịp thời cho bạn ..."

Cái gọi là xử lí là gửi những con thú bông đến viện nghiên cứu khoa học.

Nếu nhà khoa học có thể nghiên cứu ra cái gì thì còn tốt, nếu nghiên cứu không tìm thấy gì, thì đợi gia đình suy nghĩ, sau đó quyết định chôn cất hay đặt ở nhà để trang trí, tùy thuộc vào mong muốn của gia đình.

Bạch Ấu Vi xem tin tức một lúc và thấy rằng đã gần đến giờ, cầm điều khiển từ xa tắt TV, sau đó nhấn nút trên xe lăn và đi về phía phòng bếp.

Cô bị tàn tật, từ nhỏ cha mẹ li dị và lập gia đình mới. Có lẽ cảm thấy có lỗi với con gái, hai người không bao giờ ngại chi tiền cho Bạch Ấu Vi, để cô sống trong biệt thự sang trọng nhất, mời người giúp việc đắt tiền nhất, nhưng không thể dành thời gian để gặp cùng con gái.

Bất quá, Bạch Ấu Vi cũng không quan tâm.

Cô đã quen ở một mình.

Đồng hồ phòng bếp tích tắc và kim phút chỉ vào 12:10. Bạch Ấu Vi ăn trưa đúng vào 12 giờ mỗi ngày, không sớm cũng không muộn, nhưng bây giờ lại không có món ăn nào trên bàn.

Mọi thứ xung quanh rất yên tĩnh, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ khiến căn biệt thự tuyệt đẹp này càng trở nên yên bình hơn.

Bạch Ấu Vi đợi một lúc, bất giác thấy mùi khét từ bếp.

Cô điều chỉnh phương hướng, đẩy chiếc xe lăn. Người giúp việc quay lưng lại với cô, đứng bên bếp ga, hai tay bà giữ nguyên tư thế nấu nướng, nhưng không có cử động.

Người giúp việc đã trở thành một con thú bông.

Vẫn là khuôn mặt như cũ, nhưng chất liệu thì hoàn toàn khác. Thịt sống trở thành da nhựa, hạt thủy tinh, sợi tóc hóa học ...

Người ban đầu ở nhà đã trở về để lánh nạn. Người giúp việc mới ở đây được hai ngày. Bạch Ấu Vi thậm chí còn không nhớ tên của bà ấy.

Cô ngơ ngẩn nhìn một lúc, rồi xoay chiếc xe lăn, tắt lửa và bấm số khẩn cấp 123 như tin tức cho biết.

Đầu dây vẫn luôn báo bận

Bạch Ấu Vi nghĩ ngợi và gọi mẹ cô. Người giups việc là người mà người mẹ mời và hẳn thể liên lạc với gia đình bà ấy.

Điện thoại được kết nối, và những tiếng nói chuyện, tiếng cười và âm nhạc vang lên ... cho thấy sự cô đơn của cô đơn.

Thực sự chói tai.

Cô nói rõ ràng vài câu, rồi cúp điện thoại.

Căn phòng yên tĩnh, và bên ngoài yên tĩnh. Mặt trời đang thiêu đốt trái đất, hồ bơi trong vườn đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh, một bông hoa dâm bụt đang rủ xuống những bông hoa màu tím và lá dưới ánh mặt trời nóng bỏng, mọi thứ đều thưa thớt và bình thường, nhưng Bạch Ấu Vi biết rằng thế giới này đã trở nên bất thường.

...

Vào hai giờ chiều, tiếng động cơ ô tô phát ra từ bên ngoài biệt thự.

Qua cửa sổ, Bạch Ấu Vi thấy một người đàn ông cao lớn bấm chuông cửa.

Cô suy nghĩ một lúc, đi vào bếp và lấy một con dao gọt trái cây và đẩy xe lăn.

Bên kia cánh cổng sắt, người đàn ông đứng thẳng, vẻ ngoài lạnh lùng, và dưới hàng lông mày đen dài là một đôi mắt sâu và lặng lẽ.

Tựa hồ có một chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ đã từng gặp ở đâu

"Cô là Ấu Vi?" Giọng nói khựng lại một chút, với sự kỳ lạ của cuộc gặp đầu tiên, "Tôi là Thẩm Mặc, mẹ cô nghĩ rằng có điều gì đó không ổn ở đây, hãy để tôi đón cô."

Bạch Ấu Vi giật mình.

Thẩm Mặc... Khó trách vừa rồi có chút quen mắt. Hóa ra đó là con trai của chú Thẩm. Trông anh ta có vài phần giống với chú Thẩm.

Chú Thẩm là một người bạn tốt của mẹ cô và là một đối tác kinh doanh. Thực tế, Bạch Ấu Vi nghĩ rằng thuật ngữ "lốp dự phòng" thì phù hợp hơn.

Bạch Ấu Vi lặng lẽ đút con dao gọt hoa quả vào túi và mở cánh cửa

Thẩm Mặc một phen nhìn cô gái trước mặt.

Nước da nhợt nhạt, mái tóc dài mềm mại, chiếc váy dài màu xanh nhạt dài đến chân.Người cũng như tên, chỉ cần nhìn cô ấy, liền sẽ không nhịn được liên tưởng đến những từ mềm mại, dịu dàng, yếu đuối, mỏng manh.

Nhìn qua thực ngoan ngoãn, không khó ở chung như dì Vương nói

"Dọn dẹp mọi thứ đi, tôi sẽ đưa cô đến Dương Châu." Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều.

Bạch Ấu Vi lắc đầu: "Không đi."

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên nhướn mày: "Bây giờ thành phố không an toàn. Tất cả đã được sơ tán, cô ở lại đây không ai quan tâm, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết."

Bạch Ấu Vi cúi đầu và nhìn vào những đường nét thanh tú trên váy. "Không đi. Tôi trông như thế này, đi đến đâu cũng là tự tìm đường chết."

Thẩm Mặc không ngờ cô lại bướng bỉnh đến thế.

Anh không giỏi thuyết phục mọi người, nói gì đến việc dỗ dành con cái, liền cất bước đi thẳng vào bên trong, "Phòng cô ở chỗ nào?"

Bạch Ấu Vi nhìn anh nghi ngờ, chớp mắt, "Anh muốn làm gì?"

Thẩm Mặc phớt lờ cô, đi loanh quanh trong nhànhà, tìm phòng ngủ chính và bắt đầu đóng gói quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày.

Cô theo vào, vẻ mặt bực bội.

Sau khi gấp xong quần áo, Thẩm Mặc đứng trong phòng và nhìn xung quanh một lúc, hỏi: "Còn thuốc thì sao?"

Bạch Ấu Vi sống trên xe lăn quanh năm, thuốc là một điều cần thiết.

Cô im lặng.

Anh không hỏi nữa.

Căn phòng nhanh chóng trở nên bừa bộn.

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn và nhìn anh lục tung mấy chiếc hộp, hai tay nắm chặt, thanh âm rất nhỏ: "Bây giờ anh cảm thấy việc cứu một cô gái cô đơn là rất ghê gớm và tuyệt vời phải không? ... Nhưng anh biết không, bạn thực sự làm hại tôi. "

Thẩm Mặc dừng lại, vẻ mặt bình thản không gợn sóng.

Bạch Ấu Vi hít một hơi thật sâu và nói tiếp: "Anh đã xem xét hậu quả của việc cưỡng bức tôi đi chưa? ... Khi tôi đến Dương Châu, tôi là một phụ nữ què, tôi nên sống thế nào? Anh có biết rằng tôi phải nhờ giúp đỡ ngay cả khi ăn cơm, đi WC, anh căn bản…”

Cô hít vào, "Anh không hiểu gì cả! Tôi sẽ không theo anh!"

Câu nói cuối cùng, giọng nói khàn khàn, mang theo ẩn nhẫn khóc nức nở

Thẩm Mặc nhìn cô, trầm lặng một lúc, anh hạ giọng: "Tôi thực sự không hiểu, nhưng tôi hiểu ít nhất một điều - cô sẽ gặp nguy hiểm sớm hơn nếu ở lại, rời đi, có lẽ còn hi vọng."

Hi vọng

Bạch Ấu Vi chợt lạnh trong lòng.

Ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng không muốn nhìn thấy cô. Cuộc sống của cô giống như một xác chết biết đi. Ngay cả khi thế giới vẫn như thường lệ, cô cũng không có kế hoạch tiếp tục sống.

Cô là một phế vật không có hi vọng!

Thẩm Mặc đi đến trước mặt Bạch Ấu Vi, đôi mắt đen mang theo áp bách, ngữ khí bình thản mà kiên định : "Yên tâm, tôi sẽ đưa cô bình an đến Dương Châu."

Bạch Ấu Vi cắn môi.

Cô không có lựa chọn.

Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi ra khỏi biệt thự, đi đến chiếc xe việt dã bên đường.

Anh bế Bạch Ấu Vi từ trên xe lăn, cảm thấy cô nhẹ vô cùng. Mặc dù cô gầy yếu nhưng lại không cộm tay (???), trong lòng bất giác mềm mại.

Khuôn mặt cô tựa vào ngực anh, một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm của dầu gội hoa hồng sữa và mùi thuốc pha trộn với nhau tạo thành một mùi thơm lạ, có cảm giác không thể nói ra.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, anh lại có chút mềm lòng, an ủi cô lần nữa lần nữa: "Tôi lái xe nhanh, một tiếng rưỡi là có thể đến. Ở đó sẽ có người chăm sóc cô, đừng lo lắng."

Bạch Ấu Vi hiển nhiên ghi hận anh ngang tàng, xụ mặt không để ý

Thẩm Mặc cười cười, đóng cửa sau, ngồi vào ghế lái, khởi động xe

Không bao lâu, anh phát hiện chính mình đã tính sai……

Bạn đang đọc Hôm nay tôi không biến thành thú bông! của Hoa Hoa Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phgthao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.