Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóa diễn 1: Khương Nghi Xuyên nắm chặt bút, lúc này mới lạnh lùng ngước mắt…

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Tống Ngôn Ninh đi rồi, Tống Ấu Quân mới chậm rãi ngồi xuống, trong lòng còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua Khương Nghi Xuyên.

Chỉ thấy hắn cúi đầu viết viết, tựa hồ cũng không có nghe thấy Tống Ngôn Ninh mới vừa nói mớ trong mộng.

Nàng lau mồ hôi mỏng trên đầu, tâm nói may mà vừa rồi nàng phản ứng mau, bằng không thật để Tống lục nói toạc ra, đó mới thật là hiểu lầm lớn.

Thời gian còn lại ở Duyệt Văn Điện đều trải qua trong an tĩnh, thời gian một buổi sáng qua thật mau, chờ lúc chuông tan học gõ vang đã gần buổi trưa.

Tống Ấu Quân đem đồ trên bàn tùy tiện thu thập một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước liền có thanh âm từ phía sau truyền đến: “Tịnh An công chúa.”

Nàng nghi hoặc quay đầu, liền thấy một cô nương hơi có chút quen mặt, từ từ đi tới, rồi lại một chút thân mật lôi kéo cánh tay nàng, cùng nàng cùng nhau đi ra ngoài, dùng miệng lưỡi rất quen thuộc nói: “Ngươi hôm nay sao lại tới khóa sớm rồi?”

Hai mắt Tống Ấu Quân nhìn nàng ta thật kỹ, mới phát giác cái cô nương này đúng là một trong số những người ngày hôm qua ngăn đón nàng ở ven đường.

Nàng luôn cảm thấy mấy người kia không có ý tốt, sắc mặt lập tức toát ra xa cách, không dấu vết tránh thoát cô nương kia kéo tay, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Bổn cung không nên tới khóa sớm?”

Cô nương kia rõ ràng nhận ra thái độ của nàng, sửng sốt một chút, xấu hổ cười: “Kia cũng không phải, chỉ là ta cảm thấy nghi hoặc thôi, mấy ngày trước đây công chúa rơi xuống hồ, thân mình bị hao tổn, hẳn là nên tĩnh dưỡng mới phải.”

Tống Ấu Quân nghe mà không nói, không có đáp lại, chậm rãi bước ra khỏi Giám Thiên cung.

Dựa theo tính tình của trưởng công chúa, không muốn quan tâm người nào liền trực tiếp lạnh mặt, một chút mặt mũi đều không cho, cho nên dù nàng lãnh đạm như vậy, cô nương kia cũng chỉ là cảm thấy chính mình ở chỗ nào chọc công chúa không mừng mà thôi, cũng không sẽ hoài nghi mặt khác.

Lúc đi lên ngồi trên kiệu, cô nương kia qua loa hành lễ, Tống Ấu Quân chỉ nâng tay xuống làm đáp lại, tiện đà để người nâng rời đi.

Trên đường, ngón tay nàng nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, như suy tư gì hỏi: “Lúc ta bị bệnh ở trên giường, nàng ta có tới thăm ta?”

Hòa Nhi trả lời: “Hai ngày trước, tứ tiểu thư Túc Vương phủ đệ bái thiếp, chỉ là điện hạ nói muốn tĩnh dưỡng, nên đẩy rớt.”

Túc Vương phủ.

Trên mặt Tống Ấu Quân không có gì biến hóa, trong đầu lại bay nhanh tự hỏi, nàng nhớ rõ vị Túc Vương này, là một trong số Vương gia khác họ không nhiều lắm ở Lung quốc. Túc Vương tương đối thưởng thức Khương Nghi Xuyên, trước khi hắn trở về Chiêu quốc, trong tối ngoài sáng giúp đỡ không ít, thậm chí còn liên tục có ý tưởng đem đích nữ đính hôn cho Khương Nghi Xuyên.

Tứ tiểu thư Túc Vương phủ, Hà Vân, chính là thiếu chút nữa gả cho Khương Nghi Xuyên, chỉ là thiếp có ý, lang vô tình, cuối cùng cọc hôn sự này không thành.

Như vậy từ trong quan hệ này mà phân tích, Hà Vân này hẳn là vô cùng thích Khương Nghi Xuyên, vì sao muốn giả vờ tốt với nàng như vậy?

Trong lòng Tống Ấu Quân nói đây khẳng định có vấn đề, ngày sau cần phải lưu tâm.

Thời gian sau khi hồi cung nàng liền bắt đầu nhàn rỗi, đơn giản không là ngủ một chút, thì là nhìn sách viết chữ, nếu cảm thấy tinh lực không tồi còn sẽ ra cửa đi một vòng.

Người ở Duyệt Văn Điện nguyên bản đều cho rằng trưởng công chúa tới khóa sớm chẳng qua là một lần tâm huyết dâng trào, lại không nghĩ liên tiếp mấy ngày, nàng sáng sớm nhiều lần xuất hiện ở trong Duyệt Văn Điện, ngồi xuống chính là cả buổi sáng.

Trước kia nàng hiếm khi tới, cho dù ra thì cũng muốn nháo ra chút động tĩnh, cùng Tống Ngôn Ninh kẻ xướng người hoạ quậy cho học đường không được an bình, nhưng nàng lại đã nhiều ngày an tĩnh dị thường, thậm chí đến Tống Ngôn Ninh đều thành thật không ít.

Đối với việc này, Tống Ấu Quân tỏ vẻ vô cùng vui mừng.

Ngày ấy lừa bịp xong, Tống Ngôn Ninh luôn cho rằng nàng nghẹn cái đại chiêu gì đó để sửa trị Khương Nghi Xuyên, vì thế đã nhiều ngày đều thực ngừng nghỉ, chỉ là thường thường luôn phải hỏi nàng đến thời cơ chín muồi chưa.

Tống Ấu Quân tự mình đánh bàn tính đánh đến vang dội, nàng nghĩ oán hận với Khương Nghi Xuyên chất chứa đã sâu một thời gian, nếu muốn hòa hoãn quan hệ chỉ có thể từ từ tới, Khương Nghi Xuyên đã nhiều ngày đến cái ánh mắt đều bủn xỉn cho nàng, chứ đừng nói là cùng nàng nói chuyện.

Nhưng Tống Ấu Quân không nóng nảy, nàng nghĩ từ từ tới, luôn có cơ hội.

Lại không nghĩ cơ hội thế nhưng nhanh như vậy đưa đến trước mặt nàng.

Đã tới đi học nhiều ngày, Tống Ấu Quân đại khái đều nhận thức rõ học sinh và phu tử trong Duyệt Văn Điện.

Tổng cộng bốn phu tử, chia nhau giảng dạy văn, pháp, lễ, tính.

Trong nhóm phu tử lấy Đỗ khiêm cầm đầu, giảng chính là văn, cũng là người tính tình hung dữ nhất, Tống Ngôn Ninh đối với ông là nói gì nghe nấy, sợ muốn chết.

Pháp chính là luật pháp Nam Lung, lễ chính là lễ tiết rườm rà, còn lại tính chính là số học.

Trong đó dạy lễ tiết chính là một phu tử trẻ tuổi, tên là Sở Húc, bộ dáng chừng hai ba mươi tuổi. Khóa của hắn cùng những người khác thực không giống nhau, cực kỳ độc đáo.

Ngày hôm nay hắn cầm một cái hộp vuông nhỏ đi vào Duyệt Văn Điện, thần thần bí bí nói: “Hôm nay chúng ta chơi khác một chút.”

Tống Ngôn Ninh vừa nghe muốn chơi, lập tức tới hứng thú, nhất ủng hộ: “Sở phu tử, chúng ta chơi cái gì?”

Sở Húc đem hộp giơ giơ lên: “Trong hộp này của ta có viết tên của các ngươi, sau đó ta sẽ chia các ngươi thành hai người một tổ, mỗi một tổ chọn một chủ đề, tại chỗ chỉ ra một chỗ lễ tiết sai, tổ khác phụ trách quan sát, nếu đem tất cả sai lầm đều chỉ ra hết thì người đó liền thắng.”

Có lẽ là loại phương thức dạy học này quá mức mới mẻ độc đáo, trong lúc nhất thời, những người khác nghe hiểu một nửa, nhưng Tống Ấu Quân lại một chút đã hiểu rõ, thầm nghĩ ý tưởng của Sở phu tử này thật đúng là không ít.

Sở Húc cũng không có giải thích lần thứ hai, hắn biết quy tắc là đơn giản, chờ học sinh chơi lên tự nhiên lập tức hiểu, vì thế chỉ nói tổ chiến thắng sẽ được miễn viết bài lễ khóa chương hôm nay.

Vừa nghe không cần làm bài tập, bọn học sinh tự nhiên là một cái so một cái cao hứng, xoa tay hầm hè muốn tranh cái danh ngạch thắng lợi này.

Sở Húc đưa tay vào trong hộp, tùy tiện lấy ra một mảnh giấy, sau khi mở ra, ánh mắt liền nhìn qua hướng Tống Ấu Quân: “Người đầu tiên, Tịnh An công chúa.”

Chỉ một thoáng, mọi người đều quay qua nhìn nàng, Tống Ấu Quân cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới tên của mình là cái thứ nhất bị đào ra.

Trong một mảnh im ắng, Sở Húc nói: “Vậy thì xem đồng bạn của Tịnh An công chúa là…”

Ánh mắt Tống Ngôn Ninh gắt gao nhìn chằm chằm, điên cuồng niệm chú: “Là ta, là ta, là ta, đồng bạn của hoàng tỷ là ta…”

Tống Ấu Quân cũng chỉ có thể làm ngược lại, mặc niệm: “Ngàn vạn đừng là Tống Ngôn Ninh, ngàn vạn đừng là Tống Ngôn Ninh…”

Đang lúc hai người đấu pháp, Sở Húc cười tủm tỉm thì thầm: “Khương công tử.”

Trên giấy thình lình mở ra, viết tên Khương Nghi Xuyên.

Bạn đang đọc Hôm Nay Công Chúa Đã Tẩy Trắng Chưa? của Phong Ca Thả Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phuong_Di_123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.