Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1017 chữ

Thục Ly ngồi trên ghế nhìn mãi ra ngoài vườn, cái sân to như thế mà lại chẳng có bóng dáng của cái cây ngọn cỏ nào cả trừ mấy lỗ đất đã được Thục Ly xới ra. Em chống cằm lại suy nghĩ hay là trồng thêm cây vào nhỉ? Suy nghĩ vừa dứt thì Thục Ly liền làm ngay, em lấy ra từ trong chiếc ba lô của mình một chiếc nón cối nhỏ. Anh Dương từ khi thức dậy đến bây giờ vẫn luôn nói chuyện điện thoại với ai đó nên cũng không thể để ý đến Thục Ly mấy. Em nhún vai tự thân vận động, có mấy lần đến nhà anh Dương em đều đã để ý qua cả rồi. Ở gần đây không quá xa vẫn có một tiệm hoa nho nhỏ, Thục Ly mang theo một ít tiền đi có lẽ vẫn có thể mua được cái gì đó.

Cửa hàng tuy nhỏ nhưng thật sự bán rất nhiều thứ, bao nhiêu là hạt giống và cây xanh được trồng trong chậu nhìn bé xíu tí ti. Thục Ly suy nghĩ đắn đo mãi, vẫn là mua về một ít cây xanh sẽ tiện lợi và có lời hơn. Cây xanh dù gì cũng sẽ dễ chăm sóc hơn hạt giống nhiều. Mãi cho đến khi Thục Ly về đến nhà, anh Dương vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong. Trông vẻ mặt có lẽ là chuyện gì đấy quan trọng, tuy giọng nói của anh vẫn đều đều bình tĩnh như thế nhưng hàng chân mày đã sớm nhíu lại rồi. Anh Dương đang nói chuyện gì thế?

Bẵng đi một lúc lâu sau đó, Thục Ly vẫn ngồi ở ngoài hiên đợi anh Dương nói chuyện xong. Em đã múc sẵn một xô nước lớn, những thứ cần thiết cũng đã được mang ra để ở đấy. Ban nãy là anh Dương, bây giờ lại tiếp tục đến Thục Ly nhíu mày. Em hừm một tiếng rồi mang đôi dép của mình vào. Thục Ly biết vì sao anh Dương lại có biểu cảm như thế rồi. Hóa ra từ ban nãy đến giờ, anh Dương đang cùng một ai đó tranh cãi mấy vấn đề liên quan đến Thanh.

Thục Ly biết tính khí thế này có hơi trẻ con nhưng em chỉ còn có thể ở lại đây được mấy ngày thôi, vì sao mà anh Dương vẫn luôn mãi nói chuyện điện thoại thế. Thục Ly buồn buồn thở dài, chuyện thế này cũng đúng thôi. Dù gì thì em vẫn chưa nói với anh Dương mấy chuyện này. Không biết vì sao Thục Ly vẫn cảm thấy giận dỗi đến khó chịu thế này, em cũng không thể vì thế mà bắt buộc anh Dương ngừng cuộc nói chuyện lại ngay được. Thục Ly lắc lắc đầu, em cầm cái xúc đất nhỏ mang đến trước hiên nhà, không ngừng đào đất ở trước cửa mà trồng xuống vài chậu cây chắn hết cả lối đi.

Anh Dương nói chuyện điện thoại xong nhìn ra bên ngoài cũng thấy thật bất ngờ. Dãy chắn được làm bằng cây trước mặt là cái gì thế kia? Anh Dương đứng trong nhà nhìn ra phía bên ngoài ngó nghiêng, trông thấy Thục Ly vẫn đang gì hục trồng cây thì bật cười:

- Em đang làm gì thế?

Đôi bàn tay của Thục Ly vẫn thoăn thoắt:

- Em đang trồng cây. Trồng để anh không đi ra ngoài được. Bên đây là đất của em, lãnh thổ của em - Thục Ly phồng má.

Anh Dương nhìn thấy biểu cảm này của Thục Ly thì cũng đoán ra được phần nào đứa nhỏ này đang giận dỗi rồi:

- Anh... Không có được bước ra đâu đấy.

Thục Ly miệng vừa nói một lời, trong lòng lại khóc thầm cảm thấy bản thân thật quá quắc, tiền nhà này là anh Dương bỏ ra thì đương nhiên đất cũng là của người ta rồi. Em làm gì góp chút xíu nào đâu mà đòi tranh chấp đất với người ta. Anh Dương ngồi xuống xoa xoa tay:

- Nói như vậy thì anh là đồ để nhét nhà kho hả?

Gì thế này? Anh Dương lại trêu em rồi:

- Em không quản anh được, dù gì thì anh...

Thục Ly cạn lời rồi, anh Dương thế mà vẫn cười khác xa so với gương mặt nhăn nhó ban nãy. Thục Ly quay mặt đi, em không nhìn nổi đáng vẻ đó của anh Dương thêm một chút nào nữa. Anh mà cứ như thế thì làm sao mà Thục Ly dám dỗi kia chứ:

- Anh nói chuyện điện thoại xong rồi hả? Mọi chuyện vẫn ổn chứ anh?

Anh Dương nghiêng đầu không nói gì cả, mãi vẫn chưa nghe được thấy tiếng của anh thì Thục Ly liền quay đầu lại nhìn thử xem sao. Anh Dương vẫn dùng gương mặt giống như ban nãy mà đối diện với Thục Ly. Anh Dương phì cười rồi nhanh chóng đứng dậy, bước ngang qua hàng cây mà Thục Ly vừa tốn công sức để trồng xuống. Chỉ trong phút chốc ấy Thục Ly dường như cảm thấy anh Dương thật giống tia nắng lúc ban mai kia, dịu dàng ấm áp rồi lại rời đi nhanh chóng. Anh ôm chầm lấy em, tay Thục dơ quá, em vẫn còn đứng khựng lại mãi không biết phải làm sao. Thục Ly cũng muốn được ôm anh Dương giống như thế:

- Em đừng giận nhé. Ở nhà anh chỉ có một đứa em gái là Thanh thôi. Anh không thể để em ấy chịu thiệt trước mặt người đàn ông khác được.

Mấy chuyện cơ bản thế này Thục Ly làm sao mà không biết được chứ. Chẳng qua em chỉ cảm thấy không thoải mái thế thôi. Thục Ly gật gật đầu:

- Nhưng mà em cũng quan trọng – Anh Dương thì thào – hôm nay toàn là gặp những việc không tốt nhỉ? Anh giúp em trồng cây nhé?

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.